"Quần áo, rạn đường chỉ..." ngón tay Tô Cùng lướt qua lưng Lâm Phùng, giãy dụa bên trong đứt quãng nói, "Anh buông tay trước đã..."
"Cứ để nó đứt." Lâm Phùng không chỉ không tha, trái lại đem người ôm càng chặt hơn, Tô Cùng bị hắn hôn đến nói không ra lời, chỉ có thể nhắm mắt lại lạng quạng nghênh hợp, giữa răng môi quấn quýt ngọt ngào lại tươi đẹp. Mà kèm theo là âm thanh xé vải cùng tiếng cúc áo âu phục leng keng leng keng rơi xuống đất, âu phục cao cấp đặt may ở I-ta-li-a lấy tốc độ mà mắt thường cũng có thể thấy hỏng thành mấy miếng vải rách...
Đồ vật càng quý, hỏng càng nhanh.
Khuynh tình vừa qua đi, Lâm Phùng đem Tô Cùng buông ra một ít, cách mấy cm ôn nhu nhìn hắn, trêu nói: "Vì hôn em một cái mà tiêu hết 50 ngàn của anh rồi."
Tô Cùng còn chưa lấy lại tinh thần, ánh mắt có chút mờ mịt, nước mắt một tầng thật mỏng, đôi môi bị mút đến đỏ lên giật giật, tựa hồ muốn nói cái gì, nhưng hắn còn chưa kịp nói, Lâm Phùng liền chuyển đề tài, nói: "Làm gì giá rẻ như vậy?"
Tô Cùng ngượng ngùng nở nụ cười, tóc đen mềm mại bay bay trong gió.
Đồng dạng ở trong gió bay phần phật, còn có nửa cái ống quần của Lâm tổng...
"Anh hận không thể đem toàn thế giới đều cho em." Lâm Phục thâm tình biểu lộ nói, hai cái tay quý trọng mà nâng mặt Tô Cùng, bởi vì thực sự không muốn trần truồng mà chạy ra đường, nên tiểu tâm dực dực để thân thể hai người vẫn duy trì một khoảng cách, sau đó đem đôi môi dần dần khắc trên trán Tô Cùng, lướt qua sống mũi thẳng tắp, hai gò má ửng đỏ, nhếch lên khóe môi, nói liên miên, "Anh phải hảo hảo sủng em, yêu em, không bao giờ cho em chịu một chút ủy khuất, những năm này em vì anh chịu khổ, anh phải bù đắp lại toàn bộ cho em..."
"Ừm..." Tô Cùng miệng dốt nát, tâm lý cảm xúc từ lâu sôi trào mãnh liệt, đến bên mép lại không nói ra được, vì vậy nghẹn đến nóng nảy không thể làm gì khác hơn là ngẩng đầu lên, hôn Lâm Phùng một cái thật mạnh, bẹp một tiếng, còn lưu lại một ngụm nước trên mặt Lâm Phùng.
Anh không biết là em yêu anh nhiều bao nhiêu đâu, Tô Cùng lòng tràn đầy hạnh phúc mà nghĩ.
Lâm Phùng sờ sờ mặt của mình, vừa mừng vừa sợ, ngay lập tức liền gấp trăm lần mà trả lại!
Hôn hôm, Lâm Phùng đột nhiên ý thức được tiếng kêu của các loại yêu thú vẫn luôn quanh quẩn lỗ tai không biết từ lúc nào đã biến mất.
Tái giương mắt, thành thị vẫn như lúc trước, chỉ là dương quang xán lạn thêm một chút, nhóm yêu thú đã biến mất không còn thấy bóng dáng tăm hơi.
"Là Thiên mất hiệu lực sao?" Tô Cùng hỏi.
Lâm Phùng không để ý chút nào nở nụ cười: "Là không nhìn thấy."
Tô Cùng vuốt vuốt tóc bị gió thổi loạn, giải thích: "Anh là người phàm, Thiên nhãn một ngày chỉ có thể mở một lát, nếu không thân thể chịu đựng không nổi, sẽ sinh bệnh."
"Uh, mở hay không mở cũng không đáng kể, " Lâm Phùng nhìn chăm chú Tô Cùng, "Đời anh chỉ cần có thể nhìn thấy em là được... Em sẽ không hồi thiên đình chứ?"
Tô Cùng lập tức lắc đầu: "Sẽ không, em sẽ luôn ở bên cạnh anh."
Lâm Phùng vươn ngón tay tại ngực hắn hơi điểm nhẹ, thấp giọng nói: "Cái này có tính là động phàm tâm không?"
Tô Cùng mặt đỏ lên: "Tính a."
Lâm Phùng trong đầu tìm kiếm chuyện cổ tích khi còn bé nghe, lo lắng nói: "Vương mẫu nương nương có thể bắt em lại không?"
"A..." Tô Cùng suy nghĩ một chút, dường như cố ý nói cho ai nghe, ngẩng khuôn mặt nhỏ nhìn trời, cân nhắc từng câu từng chữ nói, "Vương mẫu nương nương người rất tốt, vừa phiêu lượng, lại... hòa khí, vóc người cũng tốt, mặc cái gì cũng dễ nhìn, thiện lương lại mỹ lệ, Vương mẫu nương nương tốt như vậy sẽ không bắt em lại đâu..." 1
Lâm Phùng ngẩn ra, bỗng nhiên tỉnh ngộ, trầm thấp mà nở nụ cười một tiếng: "Tiểu nịnh nọt."
"Xuỵt ——" Tô Cùng dựng thẳng một đầu ngón tay, dùng sức xuy khí.
Hai người ở trên sân thượng chán ngán một hồi, Lâm Phùng lấy điện thoại di động ra gọi cho tiểu Trương, bảo hắn từ phòng nghỉ ngơi lấy cho mình một bộ quần áo thể dục lên tầng cao nhất.
Hai phút sau, tiểu Trương cầm một bộ đồ thể dục rất có uy mang lên.
Âu phục trên người Lâm Phùng bị phá như tên ăn mày, thần sắc lãnh ngạo mà tiếp nhận quần áo, đi vào một gian phòng bỏ đi, đóng cửa lại ở bên trong thay quần áo.
Tiểu Trương rũ tay đứng ở ngoài cửa, ánh mắt yên tĩnh, nửa điểm biểu tình cũng không có.
Tô Cùng đứng cách vài bước có hơn cùng hắn chờ Lâm Phùng đến.
Tiểu Trương liếc nhìn hắn một cái, trầm ổn mà thu hồi ánh mắt.
A, ngoài miệng nói không muốn không muốn, thậm chí còn kéo rách cả quần tổng giám đốc, lấy cái chết cùng bức, nhưng thân thể cũng rất thành thực. 1
Cậu xem Lâm tổng mặt mày hồng hào đường làm quan rộng mở, nhất định là cái gì cũng đã xảy ra! (lại biên kịch =]]) 2
Một lát sau, Lâm Phùng mặc quần áo thể dục đi ra, dặn dò tiểu Trương: "Lịch buổi chiều dời hết qua ngày khác."
Tiểu Trương: "Được rồi, Lâm tổng."
Đêm xuân khổ ngắn ngày càng dài lên, từ đây quân vương không lâm triều.Sách.
"Lại đi mua cho tôi cái giường, " Lâm Phùng thần sắc bình tĩnh, "Vừa tiện nghi, vừa rắn chắc, buổi chiều đưa đến nhà phu nhân đi."
Phu nhân... Tô Cùng không nhịn được quay mặt đi, ngọt ngào mà cười trộm.
Tiểu Trương ghi lên sổ tay: "Được rồi, Lâm tổng."
A, lúc trước giường bị làm sụp à.
"Hiện tại tôi muốn mang phu nhân đi ăn cơm trưa." Lâm Phùng nói.
"Được rồi, Lâm tổng." Tiểu Trương thu hồi sổ tay, "Tôi xuống lầu đem xe lái tới cho ngài."
Lâm Phùng gật gật đầu.
Vì vậy đường đường trợ lý tổng giám đốc phải đi xuống tầng hầm lấy ra một chiếc xe đạp, đinh đương vang vọng mà một đường kỵ đến cổng công ty...
Sách, cũng không biết Lâm tổng còn muốn chơi trò mối tình đầu bao lâu.