Đêm đó, Trương Cẩn Ngôn bị lòng đố kị ngập trời của Trương Dư Xuyên dằn vặt đến trời lờ mờ sáng mới ngủ thiếp đi.
Nói là ngủ thiếp đi, không bằng nói là bị làm hôn mê...
Khốc liệt đến không cách nào dùng lời nói miêu tả.
Vì vậy Trương Cẩn Ngôn ngày thứ hai tỉnh lại, đã là buổi trưa.
Hắn lắc đầu, mơ mơ màng màng lấy cánh tay chống đỡ lấy nửa người trên ngồi dậy, cứ như vậy hơi động, eo nhất thời đau nhức như bị tàu hỏa ép qua!
"Tê ——" Trương Cẩn Ngôn thân thể cứng đờ, không dám động.
"Em tỉnh rồi." Một đôi tay từ phía sau vòng qua ôm tới, tiếp theo chính là cái ôm ấm áp cùng một nụ hôn rơi vào trên lỗ tai, âm thanh thanh lãnh của Trương Dư Xuyên từ bên tai truyền đến.
"Ừm..." Nhớ tới đêm hôm qua điên cuồng, Trương Cẩn Ngôn hai gò má nóng lên, không dám quay đầu lại nhìn hắn, một thoại hoa thoại nói, "Anh chừng nào thì tỉnh?"
Trương Dư Xuyên lấy môi chà xát cổ của hắn, âm thanh có một chút uể oải, mà càng nhiều hơn chính là ôn nhu: "Anh một đêm không ngủ."
Bị tươi sống làm vựng Trương Cẩn Ngôn:...
Đây là cái nghịch thiên thể lực a!
"Anh luôn luôn đọc giấc mộng của em, " Trương Dư Xuyên nắm cằm của hắn làm cho hắn đem mặt hướng về mình, ngón tay ở trên mặt êm ái lướt qua, tròng mắt đen kịt nổi lên ý cười sâu sắc, "Em mơ thấy anh."
Trương Cẩn Ngôn nỗ lực nhớ lại một chút, thế nhưng mộng cảnh rời ra phá nát, chỉ có thể mơ hồ nhớ tới mấy cái đoản ngắn nhỏ, mà quả thật là mơ thấy Trương Dư Xuyên.
"Không nhớ rõ cũng không sao, anh chỉ là muốn nói cho em, mỗi lần anh ở trong mộng của em xuất hiện, " Trương Dư Xuyên đầu ngón tay đụng đụng khóe miệng Trương Cẩn Ngôn, "Em đều sẽ cười..."
"A." Trương Cẩn Ngôn sắc mặt nhàn nhạt, tâm lý lại ngọt đến lung ta lung tung.
Cảm giác tình yêu không thể tốt hơn nữa!
Trương Dư Xuyên lông mày nhẹ nhàng giương lên, bù đắp hạ nửa câu: "Cười đến ngụm nước bọt đều chảy ra."
Trương Cẩn Ngôn mặt tối sầm:...
Lão công anh như vậy rất dễ dàng mất em.
Trương Dư Xuyên cười nhẹ, đứng lên nói: "Anh đem bữa sáng qua đây."
Vì vậy sau một phút, Trương Dư Xuyên bưng một cái khay tiến vào, đem đồ ăn đặt ở trên tủ đầu giường, cháo thịt bò mùi thơm nức mũi cùng mấy đĩa đồ ăn tinh xảo, còn có một ly nước ép trái cây tươi.
"Anh ăn rồi, " Trương Dư Xuyên nói, nhẹ nhàng đẩy tới Trương Cẩn Ngôn, giành trước cầm ở trong tay múc một muỗng cháo thổi thổi nói, "Anh đút em ăn."
Trương Cẩn Ngôn ngoan ngoãn há mồm ăn một miếng cháo, gạo trong miệng nghiền nhuyễn, bụng đói cồn cào.
"Hợp khẩu vị không?" Trương Dư Xuyên liền gắp đồ ăn sáng đút cho Trương Cẩn Ngôn, "Không thích thì nói ngày mai thay người làm."
Trương Cẩn Ngôn nói thật nhanh: "Không cần thay đổi, làm rất ngon."
Khuôn mặt tuấn mỹ vẫn tồn lại mấy phần lãnh ý, cho dù nói lời tâm tình, đuôi lông mày khóe miệng đều cong lên quyến luyến, cũng không ngăn được phần lãnh ý xưa nay, nhưng một người như vậy, lại cố tình ở trước mặt mình toát ra ôn nhu khó có được.
Trương Cẩn Ngôn yên lặng nhai đồ vật, cảm giác mình đời này chết cũng không tiếc...
A, tiểu yêu tinh tâm cơ thâm trầm, chính là muốn đem quả nhân... Chết tiệt trụ não!
Còn chưa thích ứng tiếng tim đập có thể bị đối phương nghe thấy, Trương Cẩn Ngôn theo thói quen oán thầm đến một nửa, liền vội vàng chặt đứt ý nghĩ của chính mình.
"Tâm cơ tiểu yêu tinh anh thâm trầm chính là muốn đem bệ hạ sủng đến không thể rời bỏ anh." Trương Dư Xuyên bình tĩnh nói.
Giọng nói nghiêm trang trầm thấp nói tới câu như thế này, hiệu quả thính giác quả thực làm Trương Cẩn Ngôn xấu hổ đến hận không thể một đầu đâm vào đệm giường.
Trương Dư Xuyên tâm tình rất tốt mà nặn nặn gương mặt hồng của Trương Cẩn Ngôn, đến gần đem khóe môi của hắn liếm đi nửa hạt gạo, sau đó như không có chuyện gì xảy ra mà tiếp tục đút.
Bởi vì ngày hôm qua thể lực đã tiêu hao đặc biệt lợi hại, Trương Cẩn Ngôn chén sạch toàn bộ chén cháo lớn, đồ ăn sáng cũng quét đi sạch sành sanh, sau đó dựa vào đầu giường cắn ống hút uống nước trái cây, sau năm phút, Trương Cẩn Ngôn bỗng nhiên ý thức được không đúng, để ly xuống nhìn chung quanh tìm điện thoại di động nói: "Mấy giờ rồi?"
"Vậy anh cũng giống vậy." Trương Cẩn Ngôn không chỉ có đại nghịch bất đạo mà tranh luận, mà còn thân thủ chỉ chỉ cơ ngực tổng giám đốc.
Đây thật là thị sủng mà kiêu vô pháp vô thiên!
"Bỏ việc, tranh luận, đối với cấp trên táy máy tay chân." Trương Dư Xuyên đôi mắt hơi sáng ngời, mở tủ đầu giường, từ bên trong lấy ra cuốn sổ tay Trương Cẩn Ngôn hết sức quen thuộc, lấy bút máy, mở ra phía trên xoạt xoạt xoạt ghi ba dòng.
Trương Cẩn Ngôn ngơ ngác, hỏi: "Quyển sổ này dùng để làm gì?"
Trương Dư Xuyên bất kể đi đến nơi nào đều không rời khỏi người!
"Ngày hôm qua làm năm lần." Trương Dư Xuyên không để ý tới hắn, mà là lầm bầm lầu bầu ghi chép.
Trương Cẩn Ngôn trầm mặc chốc lát, sau đó đột nhiên hít vào một ngụm khí lạnh:...
Bởi vì ngày hôm qua xác thực là làm năm lần không sai!
"Mỗi lần em ở trong lòng phùn tào anh, ảo tưởng anh, " Trương Dư Xuyên đáy mắt chợt lóe một vệt khí quang nguy hiểm, "Anh cũng sẽ đánh một nét." Nói, hắn dùng bút máy gạt gạt cằm Trương Cẩn Ngôn, thấp giọng nói, "Một nét làm một lần, thời gian địa điểm tư thế là ta quyết định, trả hết nợ trước không cho từ chối anh."
"... Chết tiệt." Trương Cẩn Ngôn ngây dại.
Kỳ thực chồng mình bề ngoài cao lãnh thân sĩ nhưng thật ra ẩn giấu một cái linh hồn phát điên đặc biệt!?
"Dám nói anh phát điên." Trương Dư Xuyên lãnh khốc mà đánh một nét.
Trương Cẩn Ngôn nỗ lực vồ tới cướp cuốn sổ, nhưng bởi vì phần eo đau nhức, vồ hụt.
"Tập kích thủ trưởng chưa được." Trương Dư Xuyên trầm mặt đánh một nét.
Trương Cẩn Ngôn tức giận, kháng nghị nói: "Anh chính là muốn kiếm cớ bất cứ lúc nào bất cứ nơi đâu làm cái gì em!"
"Đúng, " Trương Dư Xuyên thừa nhận, "Anh chính là muốn kiếm cớ thượng em."
Trương Cẩn Ngôn bị hắn làm sợ ngây người:...
"Vừa nãy gạch năm nét, " Trương Dư Xuyên vừa nói vừa bỏ thêm một nét, trầm ổn nói, "Sáu lục đại thuận, may mắn."
Trương Cẩn Ngôn trợn mắt ngoác mồm:...
Anh không bằng thu thập chỉnh đến mười luôn đi! Không biết xấu hổ!
Trương Dư Xuyên lạnh lùng nói: "Được rồi."
Trương Cẩn Ngôn:???
Tuy rằng rất muốn giả dạng chuyện gì cũng không phát sinh, thế nhưng hạ thân đau nhức thực sự không có cách nào lơ là, ngay cả ngồi xuống đều lao lực, huống hồ bước đi, vì vậy Trương Cẩn Ngôn đành quyết định thị sủng mà kiêu nghỉ việc một ngày.
Trương Dư Xuyên đem ra một bộ quần áo ở nhà giúp Trương Cẩn Ngôn mặc vào, hai người chiều cao rõ ràng chênh lệch hơn nửa đầu nhưng mà quần áo ở nhà số đo lại vừa vặn, vừa nhìn chính là chuẩn bị từ sớm.
Mặc quần áo xong Trương Cẩn Ngôn lại bị ôm đi phòng vệ sinh rửa mặt, bàn chải đánh răng, khăn mặt, dép lê... Tất cả mọi thứ đều là đồ tình nhân mới tinh.
Trương Cẩn Ngôn đứng ở trước gương đánh răng, Trương Dư Xuyên ở phía sau ôm hắn.
Trong gương hai gương mặt lạnh như băng.
Một giây sau, Băng Sơn cùng Tuyết Đoàn đồng thời tan, có cảm giác trong lòng lộ ra hai cái mỉm cười.
Không khí đều là ngọt.
Rửa mặt xong xuôi, Trương Dư Xuyên đem Trương Cẩn Ngôn dàn xếp trên ghế salông, đem hai con mèo từ giá trèo của mèo ôm xuống dưới, hai bên trái phải đặt bên người Trương Cẩn Ngôn, sau đó mở ti vi, đem dụng cụ điều khiển từ xa đưa cho Trương Cẩn Ngôn.
Trên ti vi đang phát chương trình giải trí, tên là [từ xưa hồng lam thành đôi], đem các loại suất ca mỹ nam chia làm hai đội hồng lam thả bọn họ đi dã ngoại, trong đó hai người nhân khí cao nhất theo thứ tự là được xưng "Quốc dân nam thần" chim yến còn một người gọi là Long Dực nghệ nhân khôi hài, hai người nhan sắc giá trị hiếm thấy, hơn nữa hỗ động rất có cảm giác couple... Mà vào giờ phút này ống kính hướng tới hai người kia, hai gương mặt đẹp trai đại đặc. 1
Oa thật đẹp trai... Cuộn len sợi a thật đẹp.
Trương Cẩn Ngôn liều mạng khống chế suy nghĩ của mình, cấp tốc dùng dụng cụ điều khiển từ xa thay đổi kênh, trong lòng không suy nghĩ bất cứ chuyện gì khác mà nhìn chằm chằm quảng cáo dược phẩm giảng giải bệnh phong thấp nhiều năm dùng một cái là khỏe!
Cụ ông nhiều năm phong thấp đặc biệt dày vò... Long Dực tuy rằng tính cách quá đùa giỡn nhưng lớn lên xác thực thật đẹp trai... Đình chỉ! Long Dực... Bệnh phong thấp nhiều năm hình dáng giống hỗn huyết! Long Dực một đợt trị liệu! Liền! Có thể! Trị! Tốt! Màu tóc rất đẹp hơn nữa một đợt trị liệu chỉ cần năm trăm đồng! 1
... Không cho suy nghĩ lung tung, Trương Cẩn Ngôn ngươi muốn bị ăn tươi nuốt sống à!?
Hoàn toàn không khống chế được tư duy, Trương Cẩn Ngôn một suất đá bay dụng cụ điều khiển từ xa!
Trương Dư Xuyên cười lạnh, khom lưng nhặt lên, mở lại chương trình giải trí, âm thanh bình tĩnh chập trùng: "Thích thì xem đi, này là quyền tự do của em."
"..." Trương Cẩn Ngôn hoàn toàn không thể tin được, cúi đầu ở trong lòng chăm chú im lặng đếm nguyên tố chu kỳ.
Tất cả mọi người đều không soái bằng chồng mình...
Mình đối với minh tinh và vân vân không một chút nào cảm thấy hứng thú...
Trương Dư Xuyên xoa nhẹ tóc hắn một cái, cực kỳ tự nhiên nói: "Lão công có chuyện bận rộn, phải đi ra ngoài một chuyến."
Trương Cẩn Ngôn mặt trong nháy mắt hồng thấu: "A, anh đi đi."
Lão công và vân vân...
"Trong vòng hai tiếng trở về." Trương Dư Xuyên ánh mắt lóe lên nói, "Gọi lão công."
Trương Cẩn Ngôn mím mím môi, hơi ngượng ngùng:...
Lão công! Lão công lão công lão công!
Trương Dư Xuyên hài lòng gật gật đầu, quét mắt nhóm tiểu thịt tươi trên ti vi, trầm mặc chốc lát, ngữ điệu thành khẩn nói: "Cẩn Ngôn, em thật sự không cần tận lực khống chế suy nghĩ của mình."
Trương Cẩn Ngôn nhẹ nhàng "Ừ" một tiếng.
Mình biết chồng mình không phải loại không nói lý ăn bậy dấm chua...
"Ngược lại sẽ gạch thêm vài nét." Trương Dư Xuyên giơ giơ quyển sổ trong tay, lành lạnh mà nói, trong mắt ghen tuông bốc lên.
Trương Cẩn Ngôn:...
Vậy không phải vẫn là một chuyện à anh vẫn là! Ăn! Dấm chua! A! Lão công đặc biệt thích ăn dấm chua hơn nữa còn có độc tâm thuật thì phải phá như thế nào a!