Hắn mở cửa sổ thả Thẩm Hành Vân tiến vào, vội vã cuống cuồng thấp giọng nói: "Nhẹ chút, ba mẹ em ở sát vách, bảo mẫu ở dưới lầu..."
Thẩm Hành Vân cười gật gật đầu, nhẹ nhàng từ bên bệ cửa sổ xuống đất đứng vững vàng, lập tức không nói hai lời một bước đi qua ôm Diệp Phi Chu còn đang nghe động tĩnh bên ngoài, vặn lấy cằm của hắn cường thế mà hôn xuống. Diệp Phi Chu vội vàng ôm lấy cổ của Thẩm Hành Vân ổn định trọng tâm, mùi nước hoa của đối phương đặc biệt mà quen thuộc trong khoảnh khắc bao phủ tới, đó là mùi vị của Thẩm Hành Vân, lãng mạn, tao nhã, xa hoa lãng phí, còn mang theo một tia khiêu khích hàm xúc, hơn nữa mang tới cảm giác cấm kỵ... Diệp Phi Chu hô hấp lập tức trở nên dồn dập, hai mươi phút học ngữ văn trong một giây đồng hồ liền bay đến lên chín tầng mây.
"Nhớ em." Thẩm Hành Vân nằm ở bên Diệp Phi Chu nhẹ giọng nói, khí lưu ấm áp giữa răng môi nhiễu bên tai.
"Đã trễ thế này..." Diệp Phi Chu biệt nữu mà kéo kéo áo ngủ chính mình.
Bởi vì ở phòng ngủ của mình hơn nữa còn khóa cửa lại, cho nên Diệp Phi Chu không có mặc quần pyjamas, chỉ mặc một bộ áo ngủ rộng rãi, miễn cưỡng che khuất gần phân nửa cái mông, hai cái chân nhỏ nhắn trơn mà lộ ở bên ngoài, bị đèn bàn chiếu một cái, màu sắc ôn nhuận dụ người, như là thoa một tầng mật.
Thẩm Hành Vân quét qua, ánh mắt lưu luyến tại hai cái chân, yếu ớt thở dài nói: "Không gặp em, thấy khó chịu, thấy em, nghẹn đến khó chịu."
"Anh đừng nói lung tung." Diệp Phi Chu hoảng hoảng trương trương chuyển người, lấy chăn mỏng đem nửa người dưới toàn bộ bọc lại.
Thẩm Hành Vân u oán nói: "Màu xanh nhạt, thật đáng yêu, nhưng đáng tiếc không thể sờ."
"..." Diệp Phi Chu xấu hổ đến cơ hồ nổ tung.
Trước khi vị lưu manh tiên sinh tiến vào cần phải mặc quần đã! Thực sự là nghiêm trọng thất sách!
Thẩm Hành Vân đem giày đặt ở bên tường, đi chân trần lên giường sát bên Diệp Phi Chu ngồi xuống.
Diệp Phi Chu vội vàng đổi chủ đề: "Em mười một giờ ngủ, anh theo em nói chuyện nửa giờ thế nào?"
"Không sao." Thẩm Hành Vân ôm lấy Diệp Phi Chu, cà cà cổ của hắn, dùng giọng điệu khiêu khích nói, "Anh muốn cùng em ngủ."
Diệp Phi Chu lườm hắn một cái, kiên định từ chối: "Em còn chưa thành niên."
Thẩm Hành Vân một mặt vô tội: "Bảo bối, anh nói ngủ, chính là ý trên mặt chữ..."
Diệp Phi Chu:...
Vậy giọng điệu của anh tình dục như vậy là như thế nào!
"Có thể không?" Thẩm Hành Vân ôn nhu hỏi.
Ngược lại cửa phòng ngủ đã khóa, Diệp Phi Chu nghĩ, gật gật đầu: "Anh nhỏ giọng một chút, đừng ra khỏi phòng, muốn đi vệ sinh thì nói cho em biết trước."
"Yên tâm." Thẩm Hành Vân không thành thật mà thân thủ xoa bóp eo Diệp Phi Chu.
Diệp Phi Chu mở sách ngữ văn bày ra trên đầu gối: "Em muốn học văn, ngày mai lên lớp thầy giáo muốn kiểm tra."
Thẩm Hành Vân thu tay về: "Em học đi, anh không quấy rầy."
Diệp Phi Chu vẫy vẫy đầu, tập trung tinh thần đem bài nhìn một lần, sau đó chuẩn bị đọc thuộc lòng.
Bởi vì trước đã học không sai biệt lắm, chỉ là bị Thẩm Hành Vân đột nhiên đến đánh gãy, cho nên nhìn một lần là tư duy liền quay lại.
"Anh xem, em đọc, nếu sai anh cho em biết." Luôn luôn bên cạnh im lặng không lên tiếng, Thẩm Hành Vân cầm lấy sách giáo khoa, nghiêm túc nói, "Bắt đầu."
Diệp Phi Chu tâm lý khó giải thích được, phảng phất văn học đều trở nên đáng yêu rất nhiều, há mồm đeo lên.
Đọc đến một phần tư, Thẩm Hành Vân ngắt lời nói: "Sai rồi, là "Tiêu chiến tranh", không phải "Tiêu đích phong"."
Diệp Phi Chu le lưỡi: "Nói sai nói sai."
Thẩm Hành Vân trầm thấp nở nụ cười, nhanh chóng hôn một cái lên trán Diệp Phi Chu, nói: "Còn sai là hôn xuống chút nữa."
Diệp Phi Chu mặt đỏ lên, đọc một hồi, lại bị Thẩm Hành Vân ngắt lời nói: "Là "Binh nghiệp", không phải "Lữ hành"."
"Ồ đúng, là binh nghiệp..." Diệp Phi Chu gật gật đầu, không phòng bị chóp mũi lại bị hôn một cái.
Diệp Phi Chu:...
"Tiếp tục." Lưu manh giáo viên uy nghiêm nói.
Tiếp đó, Diệp Phi Chu vừa thương xót sai thêm ba lần, bị Thẩm Hành Vân hôn môi, cằm, vén cổ áo hôn xương quai xanh, tuy rằng Thẩm Hành Vân một mặt muốn tiếp tục nhưng Diệp Phi Chu đã rất nhanh đọc xong.
"Sách, không có cơ hội." Thẩm Hành Vân ưu thương mà nhìn Diệp Phi Chu, "Nếu như anh là em, sẽ cố ý sai thêm mấy cái."
Diệp Phi Chu rất tán thành: "Anh thì khẳng định rồi, anh lưu manh mà." 2
"Trở lại một lần củng cố củng cố." Thẩm Hành Vân lắc lắc sách ngữ văn.
Bởi vì bị lưu manh giáo dục pháp của Thẩm Hành Vân uy hiếp, mỗi một chỗ sai Diệp Phi Chu đều khắc sâu ấn tượng, sai nguyên văn là cái gì bị hôn nơi nào toàn bộ đều nhớ rõ rõ ràng ràng căn bản không cần củng cố!
Diệp Phi Chu từ dưới gối lấy điện thoại di động ra, lừa mình dối người nói: "Em muốn chơi mười phút."
Điện thoại di động sáng lên, hình nền là Thẩm Hành Vân selfie.
Diệp Phi Chu mặt đỏ lên, không nói một lời cấp tốc tiến vào game.
Thẩm Hành Vân vô cùng vui vẻ: "Anh nhìn thấy, bảo bối."
Diệp Phi Chu vùi đầu đánh cương thi.
Thẩm Hành Vân ôm lấy eo hắn, khẽ cười nói: "Không sợ bị ba mẹ nhìn thấy sao?"
Diệp Phi Chu lộ ra cái giảo hoạt mỉm cười: "Nếu như nhìn thấy, em sẽ nói cho bọn họ biết là minh tinh, ngược lại rất nhiều minh tinh còn không có ai hảo nhìn như vậy."
Thẩm Hành Vân vui vẻ, bóp bóp chóp mũi Diệp Phi Chu, cũng lấy ra điện thoại di động của mình nói: "Anh cũng đã sớm đổi thành em."
Diệp Phi Chu đến gần xem thử, là một tấm chính mình dựa bàn học, hiển nhiên là Thẩm Hành Vân chụp trộm.
"Tấm này không dễ nhìn, đổi đi." Diệp Phi Chu bĩu môi, hơi ghét bỏ, " Thẩm mỹ của anh sao như thẳng nam vậy..."
"Bởi vì tất cả bộ dáng của em anh đều cảm thấy được hảo nhìn a." Thẩm Hành Vân đột nhiên không kịp chuẩn bị mà tung câu nói tâm tình, mở album đưa cho Diệp Phi Chu, "Bên trong tất cả đều là hình của em, em chọn đi, muốn cho anh đổi hình nào?"
Diệp Phi Chu từng cái từng cái lật lên, bên trong quả nhiên tất cả đều là hình của mình, có hình mình đăng lên weixin bị Thẩm Hành Vân lưu lại, còn có Thẩm Hành Vân chụp trộm, còn có...
"Này là ai vậy..." Diệp Phi Chu mở to hai mắt, dùng đầu ngón tay gõ gõ màn hình.
"Ai cũng không phải." Thẩm Hành Vân nhanh chóng đoạt điện thoại di động.
" "Ai cũng không phải" là ai a?" Diệp Phi Chu có chút không cao hứng, Thẩm Hành Vân giành lại quá nhanh, hắn còn chưa kịp xem tỉ mỉ, chỉ biết là vừa nãy xuất hiện ở trên màn ảnh là một nam nhân trẻ tuổi, dung mạo tựa hồ rất tuấn tú.
Thẩm Hành Vân nhấc nhấc lông mày, có chút cao hứng hỏi: "Ghen?"
Diệp Phi Chu thành thật thừa nhận: "Uh, em ghen."
"Chính là minh tinh." Thẩm Hành Vân mỉm cười.
Diệp Phi Chu mặt tối sầm: "... Này không phải là lý do em dự định lừa gạt ba mẹ sao, anh ngược lại dùng trước."
Thẩm Hành Vân hơi bất đắc dĩ mà đem di động đưa cho Diệp Phi Chu: "Thật sự là minh tinh, tên Lê Khải An, em có thể điều tra."
Diệp Phi Chu bĩu môi: "Chưa từng nghe tới."
Dứt lời, hắn thật sự điều tra, nhập tên Lê Khải An, tìm ra bức ảnh giống với ảnh trong album của Thẩm Hành Vân, tựa hồ là một diễn viên xuất đạo không lâu, chỉ diễn qua hai bộ phim thần tượng không nổi tiếng lắm, bất quá khuôn mặt thực sự rất đẹp, hơn nữa nghe đâu hắn được đạo diễn Tiền Ninh Khôn tuyển chọn, có thể sẽ phi thường may mắn mà được diễn nam chính, hiện tại tên Lê Khải An đâu đâu cũng có cái tin tức này...
Phi thường may mắn... Diệp Phi Chu vẫy vẫy đầu, đem suy đoán nói văng ra ngoài, lập tức chua xót hỏi: "Cùng chúng ta ở cùng một thành phố, anh gặp qua người thật chưa?"
"Chưa, " Thẩm Hành Vân giương hai tay làm dáng đầu hàng, "Tiện tay lưu."
Diệp Phi Chu ngắm Lê Khải An, sâu xa nói: "A, thật là đẹp mắt, em cũng muốn lưu."
"Anh sai rồi, không hảo nhìn bằng em." Thẩm Hành Vân một cái đem âm dương quái khí tiểu thiếu gia ôm vào trong lồng ngực, thấy sắc mặt hắn vẫn cứ không dễ nhìn, liền đem người thuận thế áp ngã ở trên giường, mạnh mẽ hôn một cái, nhẹ nhàng cắn cắn đôi môi hắn, từng chữ nói, "Anh chỉ thích em, quá khứ, hiện tại, tương lai đều như vậy, đừng hoài nghi anh."
Bạn trai lưu hình minh tinh và vân vân, xác thực không là vấn đề gì, hơn nữa còn nhận lầm... Diệp Phi Chu nỗ lực dùng lý tính thuyết phục mình, ôm cái gối vào trong ngực, nhỏ giọng nói: "Biết rồi, đi ngủ, ngủ ngon."
"Có anh ở đây em còn ôm một cái gối?" Thẩm Hành Vân đem quần áo cởi một cái, lộ ra một thân đẹp đẽ bắp thịt rắn chắc, lập tức túm Diệp Phi Chu đang ôm gối, thả Diệp Phi Chu ôm vào trong lồng ngực, dẫn tay của hắn đến trên người mình, ôn nhu nói, "Cảm giác có phải là so với ôm gối tốt hơn không?"
"..." Diệp Phi Chu không nhịn được nặn nặn cánh tay Thẩm Hành Vân, liền nặn nặn cánh tay nhỏ nhắn của chính mình, cảm khái nói, "Thật cứng."
"Còn có càng cứng hơn đây." Thẩm Hành Vân bắt đầu buông thả mà cởi quần.
Diệp Phi Chu đè lại tay hắn: "... Anh mặc vào cho em."
Thẩm Hành Vân nghiêm túc nói: "Mặc quần ngủ không thoải mái."
Diệp Phi Chu mặt đỏ: "Ngược lại anh mặc vào đi."
Thẩm Hành Vân: "Oan ức."
Diệp Phi Chu:...
Thẩm Hành Vân: "Khổ sở."
Diệp Phi Chu:...
"Anh thoát đi anh thoát đi." Diệp Phi Chu thua trận dùng chăn mỏng đem mình khỏa thành một cái tiểu nhộng, cảnh cáo nói, "Không cho làm chuyện kì quái."
Thẩm Hành Vân tại cái mông của tiểu nhộng đâm đâm, thành khẩn đặt câu hỏi: "Đối với em là kỳ quái sao?"
Diệp Phi Chu đều không để ý tới có thể bị cha mẹ sát vách nghe thấy được, tức giận kêu to: "Rất kỳ quái được không! Không cho như vậy!"
"A." Thẩm Hành Vân trầm thấp nở nụ cười, một tay đem tiểu nhộng Diệp Phi Chu ôm vào trong lồng ngực, một tay lướt qua hắn tắt đèn bàn, ôn nhu nói, "Đùa em thôi, ngủ đi, ngủ ngon."
Diệp Phi Chu rầm rì co vào ngực Thẩm Hành Vân, lập tức vui sướng khò khè.
"..." Thẩm Hành Vân ác thú vị mà nắm mũi Diệp Phi Chu.
Vui sướng tiểu khò khè im bặt đi, Diệp Phi Chu cau mày đẩy tay Thẩm Hành Vân ra.
"..." Thẩm Hành Vân liền lấy tay đưa đến bên môi Diệp Phi Chu cà cà.
Diệp Phi Chu a nha một hơi cắn chặt ngón tay Thẩm Hành Vân, khuôn mặt nhỏ vô cùng ghét bỏ mà phun ra ngoài, mơ mơ màng màng nói: "Phi..." +
Thẩm Hành Vân không tiếng động mà nở nụ cười, đáy mắt ánh sáng ôn nhu sủng nịch.