Nhân thê hiền lành nguyệt lão công X ngay thẳng minh tinh thụ
Minh tinh: Cầu bạn gái! Cầu tơ hồng! Tôi muốn có người yêu!
Nguyệt lão: Linh hồn của em ngàn năm khó gặp, trời sinh đối với tơ hồng miễn dịch, cho nên em đã mười tám đời độc thân, nếu không có gì bất ngờ xảy ra coi như luân hồi đến nhân loại bị hủy diệt em cũng là người độc thân, cùng một chỗ với tôi là cơ hội duy nhất của em, tôi khuyên em nên nắm chắc.
Nguyệt lão: Trước tiên không nói cái này, ngày hôm nay đoàn phim quay ngoại cảnh, không có đồ ăn ngon, tôi làm cho em hộp cơm tình yêu để em mang theo.
Minh tinh: Anh còn có thể làm cơm?
Nguyệt lão: Vì em mà học, hồng nương nói cho tôi biết, muốn tóm lấy tâm nam nhân, trước tiên cần phải nắm lấy dạ dày.
--- ---------
Bốn giờ chiều, bên trong công ty truyền thông người mẫu, Lê Khải An nằm co quắp ở trên ghế salong xem kịch bản "Quản gia xấu trai của tôi". 1
"Thấy thế nào?" Người đại diện Hà Uy ngồi ở sau bàn làm việc, ánh mắt mười phần nhiệt tình, cùng với gương mặt cá chết của Lê Khải An so ra còn tốt hơn. Mặc dù là mặt cá chết, nhưng cũng là mặt cá chết đẹp trai nhất!
Chân mày hình dáng sạch sẽ thon dài, đôi mắt to tròn, mí mắt rất sâu, làn da trắng như sứ càng làm tôn lên vẻ đẹp mi mục như họa, chiếc mũi cùng đôi môi tinh xảo, thật sự là một người đàn ông tuấn mỹ vô cùng.
Lê Khải An dùng ngón tay thon dài phủi phủi góc giấy trong tay, ngồi thẳng lên, hít một hơi thật sâu, nói: "Kịch bản này hình như nhiều lôi mìn quá?"
Hà Uy nhấp nháy mắt: "Tôi cảm thấy rất hay mà."
Lê Khải An như người sắp chết giãy giụa: "Nếu như nam chính không cần đột nhiên dùng sức mạnh biến thành đóa hoa mật ngọt là tốt hơn rồi."
Hà Uy vung tung tay: "Như vậy không được, đây mới là điểm nhấn của bộ phim mà."
Lê Khải An rơi vào trầm mặc: "..."
Năm ngoái, cậu một thân một mình ôm giấc mộng nghệ thuật rời xa quê, đi từ thị trấn nhỏ phía nam đến thành phố này lang bạt, tuy rằng ban đầu may mắn được công ty người mẫu nhìn trúng, nhưng vòng giải trí này vốn rất phức tạp, một người mới không có tiếng tăm lại chẳng có hậu thuẫn muốn nổi tiếng thực sự rất khó khăn, nếu không có chút vận may cũng được, thế nhưng Lê Khải An hiển nhiên cái gì cũng chẳng có, hơn nữa công ty người mẫu này tài nguyên vốn cũng không quá nhiều để phát triển.
Một năm qua cậu ngoại trừ thực tập bên ngoài thì cũng chỉ nhận chụp hình cho vài quảng cáo, tham gia một ít sự kiện thương nghiệp, đảm đương vai trò khách mời trong một chương trình hài bị chỉnh đến méo mặt, cũng vừa chấm dứt xong bộ phim thần tượng thanh xuân vườn trường mơ mộng, cho nên hễ bây giờ nhìn thấy phim thần tượng thanh xuân cậu liền tê cả da đầu.
Mặc dù cũng kiếm được tiền, hơn nữa so với kinh tế ở thị trấn nhỏ quê của cậu, tiền kiếm ra cũng không hề ít, thế nhưng ước mơ của Lê Khải An không phải là nhân lúc còn trẻ dùng trị số nhan sắc diễn vài bộ phim thần tượng để kiếm tiền mà ước mơ của cậu là diễn viên, là một diễn viên diễn phim nghệ thuật chân chính.
Hà Uy hắng giọng khuyên một câu: " Chúng ta đều thấy tính cách nam chính khá giống với cậu, chỉ cần nhận bộ này đảm bảo cậu diễn sẽ thành thạo điêu luyện."
Lê Khải An sâu xa nói: "Anh đang mắng tôi."
Hà Uy xua xua tay: "Không có không có."
"Còn cái khác không?" Lê Khải An xoa xoa huyệt thái dương, đem kịch bản "Quản gia xấu trai của tôi" ném sang một bên.
Hà Uy suy nghĩ một chút, nói: "Còn một vụ làm người mẫu cho cậu nữa."
Lê Khải An tinh thần tỉnh táo: "Được đó."
Hà Uy trầm ngâm nói: "Sản phẩm chính là kem dưỡng da vùng mông, lúc chụp hình cần phải lộ cái mông."
Lê Khải An co quắp ngồi trên ghế salon.
Hà Uy: " Còn một cái quảng cáo nữa, là nước tăng lực con bò húc."
Lê Khải An lần thứ hai tinh thần tỉnh táo: "Vậy cũng được a."
Hà Uy nhỏ giọng nói: "Vấn đề là muốn cậu diễn một tên biến thái trên xe bus, nữ chính sẽ uống một lon tăng lực, sau đó đánh cậu thành đầu heo."
Lê Khải An lần thứ hai co quắp ngồi trên ghế salon.
Hà Uy lại nói: "Còn có một bộ webdrama muốn mời cậu diễn vai chính, đô thị tình duyên, kịch bản không có lôi, chỉ nói về việc yêu đương giữa hai con người."
Lê Khải An một mặt "Sao anh không nói sớm" bật dậy vỗ đùi, "Vậy thì tốt quá!"
Hà Uy: "Là yêu đương giữa hai người nam, phim đam mỹ."
Lê Khải An mặt tối sầm, không dám nói gì nữa.
Hà Uy quan sát thần sắc của cậu, nhỏ giọng nói: "Hơn nữa sau khi phát sóng, hai cậu phải phối hợp một chút, cùng tên nam chính còn lại làm vài ba cái scandal, bắn một làn sóng cho hủ."
Lê Khải An cầm lấy kịch bản "Quản gia xấu trai của tôi", bình tĩnh nói: "Tôi nghĩ hay là đóng "Quản gia xấu trai của tôi" vẫn tốt hơn."
Hai mươi năm qua Lê Khải An vẫn luôn tự nhận mình là thẳng nam thẳng còn hơn thép, hơn nữa từ nhỏ đến lớn sống ở một địa phương nhỏ, đối với kiến thức về đồng tính luyến ái hiểu cũng không sâu, cho nên Lê Khải An đối với bộ phim đam mỹ kia có chút khó tiếp nhận, huống hồ coi như không phải vì đó là phim đam mỹ đi, nhưng sau này lại muốn lừa gạt fan cùng nam chính còn lại tạo scandal, hình như hơi mất tiết tháo.
Trước khi cậu quyết định lên thành phố lớn, mỗi ngày ở nhà đều bị bà nội lải nhải bên tai, muốn cậu làm người đường đường chính chính, kiếm tiền cũng phải trong sạch rõ ràng, hai nguyên tắc này trước giờ cậu vẫn chưa bao giờ vi phạm. Tạm lưu lại công ty dành cho mấy ngôi sao nhỏ hạng ba. Một cái tên nghe thôi cũng làm người thấy đây là tổ hợp tuyệt vọng....
Sáng sớm, Lê Khải An bị đồng hồ báo thức gọi dậy.
Dùng ba phút quyết định để vệ sinh cá nhân, Lê Khải An đổi một thân quần áo thể thao thoải mái, mang theo tai nghe dùng di động, sau đó ra khỏi cửa chạy bộ.
Cách nơi cậu ở không xa có một ngọn núi nhỏ, những năm trước đây được khai phá thành địa điểm du lịch, nhưng mà bây giờ ngoại trừ dân bản địa cũng chẳng ai đến đây chơi nữa, sáng sớm không khí núi rừng trong lành thoải mái, khắp nơi tĩnh lặng, phi thường thích hợp tập thể dục buổi sáng cùng ngẩn người.
Lê Khải An vừa nghe nhạc vừa chạy trên đường núi.
Cái nghề diễn viên này, tuy rằng chủ yếu là dựa vào trị số nhan sắc cùng kỹ năng diễn xuất, thế nhưng thật ra thể lực lại rất cần thiết, gặp trời nóng hay thời tiết trở gió, chưa kể thường xuyên thức suốt đêm quay phim, không phải ai cũng có khả năng trụ vững cao. Ngoại trừ thời gian công ty sắp xếp huấn luyện ở bên ngoài, Lê Khải An tuy rằng đã lên thành phố hơn một năm, nhưng vẫn hoàn toàn giữ lấy thói quen sống ở quê hương, mỗi ngày năm giờ rưỡi sáng đều kiên trì thức dậy rời giường rèn luyện thể.
Sau hơn ba mươi phút, Lê Khải An chạy tới trên đỉnh núi.
Trên ngọn núi nhỏ này có một miếu từ đường của nguyệt lão, ở phía trước sân từ đường có một cây cầu đá, hai bên cầu treo đầy những chiếc khóa đồng tâm, tuy rằng du khách rất ít khi xuất hiện ở nơi này, nhưng những đôi tình nhân nhỏ ở vùng bản địa này thỉnh thoảng vẫn lên đây mua khóa đồng tâm mong cho tình duyên của mình hạnh phúc.
Thần gió thổi gió ngang qua ngôi miếu, đem trăm nghìn chiếc khóa đồng tâm rung rinh lên tạo ra thanh âm leng keng giữa chốn núi rừng, Lê Khải An chạy bộ xuyên qua những dãy lụa đỏ, khuôn mặt tuấn mỹ phảng phất như bị hồng quang chiếu sáng một chút.
Đi vào từ đường nguyệt lão không một bóng người, Lê Khải An cúi đầu chống tay lên gối thở dốc.
Kể từ lúc dọn đến đây tròn hai tháng, miếu từ đường nguyệt lão đã trở thành điểm nghỉ ngơi mỗi khi chạy bộ của cậu, sau khi chạy lên đỉnh núi cậu sẽ ở nơi này nghỉ ngơi khoảng mười phút, ngược lại ngoại trừ cậu ra cũng không ai đến nơi này sớm như vậy, hơn nữa ngoại trừ nghỉ ngơi ở ngoài, cậu còn muốn cùng nguyệt lão nói chuyện.
Lê Khải An thả tiền xu vào trong rương, sau đó quay sang vái hai lần pho tượng của nguyệt lão, vái xong liền bắt đầu nói với nguyệt lão: "Người anh em, hai tháng rồi."
Pho tượng ông lão đầu bạc râu dài vẫn duy trì tư thế trầm mặc cao quý.
Lê Khải An lẩm bẩm lầu bầu: "Hai tháng nay tôi mỗi buổi sáng đều chạy lên núi vái ông, ông vẫn không có chút nào cảm động sao? Không dự định giúp tôi tìm bạn gái sao?"
Nhắc tới cũng thấy kỳ quái, Lê Khải An tuy rằng có nhan sắc, tính cách cũng không tồi, nhưng từ bé đến giờ vẫn chưa một lần nói chuyện yêu đương với ai, ngay cả người thích cậu cũng chưa từng có. Không ai yêu thích ngược lại cũng không sợ, Lê Khải An từ năm mười lăm tuổi đã bắt đầu học được cách theo đuổi nữ sinh, nhưng mà từ xưa đến nay đều thất bại, thất bại không nói, đằng này các nữ sinh đều từ chối cậu một cách thẳng thắn vô cùng, ngay cả một chút hy vọng cũng chưa từng có.
Lê Khải An bi phẫn chất vấn: "Anh đến tột cùng là không tốt ở chỗ nào chứ?"
Nữ sinh bất đắc dĩ trả lời, "Anh cái gì cũng tốt, chỉ là chúng ta không hợp nhau thôi."
Lê Khải An cao lớn đẹp trai đi hỏi bạn bè của nữ sinh nọ nghe được vài thông tin, sau đó đi đến chỉ vào một nam sinh vừa thấp vừa đen nói: "Anh hôm trước mới vừa tỏ tình với em, em hôm nay lại đi tìm người này làm bạn trai, là có ý gì chứ?"
Nữ sinh vẻ mặt ngọt ngào trả lời: "Cậu ấy là thanh mai trúc mã với em, tình cảm cả hai vốn rất tốt, chỉ là vẫn chưa bao giờ dám bày tỏ với nhau. Cậu ấy biết anh hôm qua tỏ tình với em thì cuống lên, cho nên sau đó cũng tìm em thổ lộ."
Lê Khải An cơ hồ muốn rơi nước mắt, chính mình cư nhiên lại bại dưới tay một tên nhóc đen hôi, mặt mũi để nhìn thế giới của cậu để đâu?!
Hơn nữa còn là chính mình trợ giúp!
Chuyện như vậy xảy ra rất nhiều lần, hơn nữa trong nhà bà nội hai năm qua đã bắt đầu thúc giục Lê Khải An cân nhắc chuyện đại sự cả đời, vì vậy cẩu độc thân như cậu cũng không thể không bắt đầu gửi gắm hy vọng vào huyền học —— đi vái nguyệt lão
Lê Khải An: "Nguyệt lão, nguyệt lão ông mau tỉnh lại đi, dây tơ hồng của tôi đâu rồi?!!"
Lê Khải An tuyệt đối không nghĩ tới là, trong giờ phút này, ở bên trong từ đường nguyệt lão, thực sự tồn tại một nguyệt lão.
Vị nguyệt lão này tên là Sở Dục, là thần tiên trên thiên đình được phát xuống dưới nhân gian làm việc.
Công việc mỗi ngày của nguyệt lão chính là se dây tơ hồng, sau đó dựa trên ghi chép thượng thư mà phân nhóm phân tuyến, nối dây tơ hồng.
Mỗi một nguyệt lão đều có một hồng nương đi theo làm người hợp tác, hai vị thần tiên hợp lực quản lý nhân duyên ở một khu vực cố định, nhưng mà hồng nương hợp tác với Sở Dục lại tương đối trạch, mỗi ngày chỉ thích nằm ở nhà ăn cơm chơi game xem anime, cho nên từ đường nguyệt lão đều do Sở Dục một mình quản lý.
Sáng sớm năm giờ rưỡi, Sở Dục dùng thuật ẩn thân ngồi trên băng ghế nhỏ ở điện thờ, khom người se se dây tơ hồng.
Dây tơ hồng là do tiên khí của nguyệt lão ngưng tụ mà thành, có sức mạnh thần kỳ, trên lý thuyết mà nói, chỉ cần là người phàm, một khi đã bị nó buộc lại, sẽ kìm lòng không đặng sinh tình đối với người bị buộc ở đầu còn lại của dây, mà loại rung động này hoàn toàn không có cách nào ngăn cản, hơn nữa chỉ cần nguyệt lão không cắt dây tơ hồng, hai người cho dù đau khổ ốm bệnh cũng tuyệt đối không chia lìa.
Chính vì như vậy, dây tơ hồng mới có năng lực kéo số mệnh hai người dính kết chặt với nhau.
"Hô..." Sở Dục lau đi mồ hôi trên trán, se dây dài đến nỗi đã quấn quanh cả tay mình, động tác thuần thục lập lại liên tục, cấp tốc tạo ra một đoàn như quả cầu len. Sở Dục đem đống dây len trên tay ném về phía sau, cùng với những đống dây y hệt nhau chất thành một đống lớn.
Thất tịch sắp lớn rồi, ngày đó dây tơ hồng sẽ bị tiêu hao số lượng lớn, cho nên nhất định hắn phải sớm chuẩn bị!
"Chắc cũng đủ dùng rồi." Sở Dục lẩm bẩm một tiếng, vỗ vỗ quần đứng lên.
Tuy rằng chức vụ là nguyệt lão, thế nhưng dáng dấp của Sở Dục lại chẳng già chút nào.
Vì để thuận tiện hắn xuyên áo ba lỗ trên người, mái tóc hơi dài để tùy ý, lối ăn mặc này khiến người khác nhìn thấy được cánh tay rắn chắc của hắn, bên cạnh đó còn cơ ngực mơ hồ ẩn hiện cùng xương quai xanh thoạt nhìn cám dỗ vô cùng, lên trên một chút nữa, chính là một gương mặt đẹp trai không kém gì ngôi sao trên màn ảnh, đường góc khuôn mặt rõ nét, sống mũi cao lại thẳng tắp, lông mi đen dài, khả năng bởi vì con ngươi tương đối lớn, cả khuôn mặt nhìn qua có mấy phần đam mê...
Sở Dục mới vừa từ trên ghế đứng dậy, ngoài cửa lớn đã có người chạy đến chỗ hắn.
Thần gió đem mấy dải lụa hồng thổi bay đến mức ngổn ngang, phiêu phiêu bồng bềnh phất qua trên thân thể người nọ.
Theo tiếng bước chân nhẹ nhàng đi tới, cậu chạy vào, môi hấp hé thở dốc, vài giọt mồ hôi lấp lánh chảy từ trên thái dương không ngừng lướt xuống, đôi mắt so với ánh sao ban đêm còn đẹp đẽ hơn.
Sở Dục dùng thuật ẩn thân, đứng ở trên điện thờ nhìn chằm chằm người nọ, thật giống như nếu thiếu nhìn đi một giây sẽ cảm thấy đây là tổn thất lớn.
Hôm nay cậu ấy... Thật là đáng yêu.... Sở Dục khao khát mà liếm liếm môi một cái.
Người kia hơi giận giữ nói: "Nguyệt lão, nguyệt lão ông tỉnh lại chưa, dây tơ hồng của tôi đâu rồi?"
Sở Dục lần thứ sáu mươi mốt mở ra quyển sách nhân duyên, tìm tới tên của Lê Khải An, đem chữ trên mặt giấy đọc lại làu làu lần nữa.
Lê Khải An rít gào: "Dây tơ hồng, dây tơ hồng! Tôi muốn dây tơ hồng!"