Tiểu Thần Y Xuống Núi

Chương 164



Chương 164

Tần Khải chẳng thèm để ý tới, anh chỉ lắc đầu với vẻ tiếc nuối.

Đồ ăn đều rất ngon, nhất là món thịt kho tàu do Kỳ Mai Hoa làm, đúng là mỹ vị nhân gian.

Nhưng tiếc là một bữa tiệc vui vẻ thế này đã bị Ngô Quảng phá hỏng, không chỉ có Tần Khải mất hứng, đến đám con cháu nhà họ Vương tuy không nói gì nhưng ánh mắt họ nhìn Tần Khải chẳng khác nào nhìn kẻ thù truyền kiếp.

Chắc chỉ có một mình Kỳ Mai Hoa là thật lòng chào đón Tần Khải đến đây.

“Bà Kỳ, hôm nay cháu cũng ăn đủ rồi, lát cháu có chút việc bận nên chắc không thể nán lại lâu được. Cảm ơn bà đã nhiệt tình đón tiếp cháu.

Tần Khải nói rồi đứng dậy lấy áo, chuẩn bị ra về.

“Cháu làm thế là vẫn giận bà rồi, nếu việc không gấp thì qua chỗ bà uống chén trà rồi hãy đi. Bà với sư phụ cháu cũng đã lâu không gặp, vừa hay có cháu ở đây thì kể cho bà nghe chút chuyện của ông ấy”, Kỳ Mai Hoa đứng dậy, tỏ vẻ không nỡ.

Vương Tuyết cũng đứng lên theo, sau đó không quên huých em gái Vương Dao một cái.

Ba bà cháu cùng nhau tiễn Tần Khải ra ngoài, nhưng cả đường đi, Vương Dao đều bĩu mỗi, tỏ vẻ không tình nguyện.

Cô ta vẫn muốn mượn tay Ngô Quảng để chơi Tần Khải một vố nữa.

Ai dè Tần Khải còn chưa làm gì mấy thì ông anh rể hờ của cô ta đã gục trước rồi.

Vương Dao thầm mắng Ngô Quảng là tên vô dụng, song cô ta càng ngứa mắt với Tần Khải hơn.

“Thôi ạ, cháu thật sự có việc phải làm. Để hôm khác nhất định cháu sẽ lại đến chơi với bà”, Tần Khải đã đi ra ngoài, sau đó lắc đầu từ chối.

Anh đã mất hết sạch hứng rồi, cố ở lại cũng không có ý nghĩa gì.

Kỳ Mai Hoa đi theo sau Tần Khải rồi bất đắc dĩ gật đầu.

Sau khi đi ra ngoài biệt thự, Kỳ Mai Hoa kéo tay Tần Khải, hai người đối mắt nhìn nhau, bà ấy mới đầy vẻ áy náy nói: “Tiểu Khải, hôm nay là lỗi của bà, bà vốn định giới thiệu cho cháu làm quen với con cháu nhà bà, ai ngờ đâu… haizz!”

Bà ấy chỉ nói nửa chừng rồi không kìm được tiếng thở dài.

Vương Tuyết đan tay vào nhau rồi tiến lên nói: “Tính Ngô Quảng là vậy, chuyện hôm nay anh đừng để trong lòng nhé”.

“Không sao không sao, bà Kỳ, mọi người đang nói gì thế ạ? Người khác không hiểu thì thôi, chứ cháu lạ gì tâm ý của hai người đâu ạ. Cháu biết bà tốt với cháu mà”, Tần Khải vẫn tươi cười như trước.

Thấy Tần Khải không nổi giận, Kỳ Mai Hoa mới gật gù.

Tiễn Tần Khải lên xe rồi, Kỳ Mai Hoa mới quay người, ngay sau đó sắc mặt bà ấy đã thay đổi.

Sau khi quay lại biệt thự, Kỳ Mai Hoa quyết định phải dạy dỗ lại đám con cháu nhà mình.

Vương Tuyết đứng trước xe nhìn Tần Khải, nhưng lại có vẻ né tránh, cô ấy định nói gì đó nhưng lại thôi.

Tần Khải giả vờ như không thấy, Vương Dao chuẩn bị lái xe thò đầu ra rồi mỉm cười một cách xấu xa, nói: “Chị, có gì thì chị nói nhanh lên, em sắp đi rồi này”.

“Khụ khụ…”, Vương Tuyết ho khan vài tiếng rồi mới áy náy nói: “Tần Khải, chuyện hôm nay thật sự là lỗi của Ngô Quảng, anh đừng để trong lòng nhé”.

“Không sao, chuyện nhỏ thôi, tôi quên ngay ấy mà, ha ha…”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.