Tiểu Thần Y Xuống Núi

Chương 186



Chương 186

“Còn quá sớm để nói ai phải nể mặt ai. Nhưng có một điều rất rõ ràng, các người đều đánh giá quá cao thực lực của mình, cho rằng tôi chỉ là một kẻ thấp cổ bé họng đúng không?”

Tần Khải cười nhạt, quay người lại lạnh lùng nói: “Lý Tiếu Lai, anh còn có ba phút để suy nghĩ. Đương nhiên anh cũng có thể cho rằng tôi đang đùa giỡn với anh”.

“Bảo tao quỳ xuống xin lỗi? Ha ha… Tao, Lý Tiếu Lai này trong từ điển chưa bao giờ có từ xin lỗi!”, Lý Tiếu Lai không chút sợ hãi, ngược lại cười như điên dại.

Đằng sau có gia tộc chống lưng nên hắn mới ngông cuồng như vậy.

Không chỉ có Lý Tiếu Lai coi thường Tần Khải mà ngay cả thái độ của Triệu Hoành Quang cũng quay ngoắt ba trăm sáu mươi độ, chỉ vào Tần Khải và mắng anh ngay tại chỗ: “Thằng ranh, mất trí rồi hay sao? Nếu đắc tội với gia tộc họ Lý thì cái mạng chó của cậu không còn đâu!”

“Thật là ngu xuẩn! Tự tìm đường chết thì đừng có làm liên lụy chúng tôi! Cậu chủ Lý, như cậu thấy, thằng ranh này không liên quan gì đến chúng tôi, là một mình nó muốn chết! ”

Lưu Hiểu Vi vừa mắng chửi, vừa tự thanh minh cho mình vì sợ bị liên lụy.

Hai vợ chồng này chưa bao giờ nghĩ tới sự an toàn của Triệu Băng Linh.

“Đến cháu gái mình cũng có thể dâng cho kẻ khác chơi đùa. Ha ha, lũ tặc già các người còn có chút nhân tính nào sao? Nói các ngươi là súc sinh, chỉ sợ súc sinh cũng sẽ không đồng ý. Đương nhiên, tôi không liên quan gì đến các người cả. Yên tâm đi, nợ nần giữa chúng ta hồi sau sẽ tính”.

Tần Khải lạnh lùng nhìn bọn họ, đáp lại không chút khách sáo.

Lý Tiếu Lai chắc chắn đáng ghét, nhưng xét về độ không biết xấu hổ, Triệu Hoành Quang còn vượt cả hắn.

“Muốn tính sổ với tôi? Tốt hơn là cậu nên nghĩ lại về tình cảnh của bản thân mình!” Lưu Hiểu Vi tức run lên, ôm cánh tay của Triệu Hoành Quang và liên tục chửi rủa.

Triệu Hoành Quang cũng lạnh lùng quát: “Đắc tội với cậu chủ Lý mà còn muốn sống sót sao?”

Tần Khải không thèm để ý đến hai người bọn họ nữa mà chậm rãi giơ tay lên, nhìn đồng hồ trên cổ tay: “Còn hai phút nữa, Lý Tiếu Lai, suy nghĩ xong chưa? Đừng trách tôi không nể mặt họ Lý các người đó nhé”.

“Dám chọc giận tao? Tao còn sắp cho mày một trận ra bã rồi đấy! M* mày! Tao đứng ở đây, mày cứ thử động vào tao xem!” Lý Tiếu Lai tức giận cười to một tiếng, trở nên cứng rắn hơn rất nhiều.

Một nhóm người nhà họ Lý cũng bắt đầu chửi bới.

“Tần Khải, hôm nay mày chết chắc!”

“Đúng là đồ ngu xuẩn, cũng không hỏi han xem thực lực nhà họ Lý như thế nào? Rõ là cục ph*n chó mà lại nghĩ bản thân mình cao sang sao?”

“Bọn tao không thích nói lý lẽ đấy, rồi mày định tính sao? Đúng là thằng nhà quê!”

“Chờ một chút, Lý Tiếu Lai, thời gian không còn nhiều. Tôi đã rất nể mặt anh rồi, anh tốt nhất nghĩ cho kỹ. Tôi đang vội, không hơi đâu đôi co với anh”.

Tần Khải nhìn đồng hồ một lần nữa và cười nhẹ, như thể anh không hề coi đám người họ Lý kia là cái đinh gì.

“Sao, mày thực sự dám động vào tao sao? Nghĩ mày dọa được tao à?” Lý Tiếu Lai hung hăng đập bàn, tức giận nhìn chằm chằm Tần Khải.

Những người còn lại trong gia tộc họ Lý cũng lắc đầu khinh thường.

Mọi người nhìn Tần Khải như thể anh là kẻ ngốc.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.