Tiểu Thần Y Xuống Núi

Chương 269



Chương 269

“Tình yêu? Thời buổi này, còn có tình yêu? Hay cô giáo Chu vẫn còn quá trẻ?”

“Tìm một gã nhà quê, tiền phòng mà cô còn không trả nổi, còn có tư cách gì nói chuyện yêu đương? Hãy nghe tôi nói một câu, tình cảm ấy mà, từ từ bồi dưỡng liền sẽ có, còn nếu không có tiền, cô chỉ có thể giương mắt nhìn, không có cách nào”.

“Mọi người đều là đồng nghiệp, nói cô là vì muốn giúp cô, cô Chu, nói câu thật lòng, ai mà không từng trải qua độ tuổi của cô?”

Mấy cô giáo lớn tuổi đều thể hiện dáng vẻ như người từng trải.

Có thể đem những lời nguỵ biện nói một cách hùng hồn như vậy, Chu Tư Tư đều bị bọn họ làm tức đến bật cười.

“Con người sống là vì ứng phó mấy bàn rượu vô dụng này, vì tiền, vì để bò lên trên? Thật xin lỗi, các người chỉ là sống sót, thứ tôi cần, là cuộc sống. Quên đi, người không hợp ý nửa câu cũng nhiều, Tần Khải, chúng ta đi”.

Chu Tư Tư sắc mặt lạnh lùng, cũng không có tâm tư dây dưa với mấy người này.

Cô đã chịu đựng những điều bẩn thỉu xấu xa trong đơn vị, chỉ là ngày hôm nay càng làm cho Chu Tư Tư càng làm cho Chu Tư Tư thấy mình không hợp.

Tần Khải cũng không nói gì.

Dù sao anh cũng là một “nhân viên thời vị”, chỉ cần những người này không uy hiếp đến sự an toàn của Chu Tư Tư, Tần Khải cũng không có lòng dạ nào xen vào chuyện riêng của Chu Tư Tư.

Hai người đứng dậy, một trước một sau đang định rời đi.

Bỗng nhiên, Ngưu Quân bị đè, lập tức liền giãy khỏi sự ngăn cản của đồng nghiệp.

Trên thực tế, thấy Chu Tư Tư sắp đi, bọn họ vốn đang ngăn cản, cũng đều cố ý thả lỏng.

“Đứng lại! Hôm nay cô không đồng ý với tôi, vậy thì cũng đừng mong đi!”

Ngưu Quân gầm lên, lạnh lùng nhìn Tần Khải rất không kiên nhẫn phẩy phẩy tay: “Nhóc con, cậu cút trước đi, chuyện ở đây không liên quan đến cậu”.

Vừa dứt lời, mấy giáo viên lúc nãy vẫn còn giả bộ đều nhích người.

Động tác của bọn họ rất nhanh, chắn ở cửa đóng cửa lại.

Chu Tư Tư thấy tình thế này cũng hoảng sợ.

Cô vừa sốt ruột vừa tức giận, thật không thể ngờ, những đồng nghiệp này lại quá đáng như thế.

“Các… các người làm gì, còn như vậy, tôi sẽ báo cảnh sát!”

Chu Tư Tư miệng hùm gan sứa, cuống quýt tìm kiếm trong túi của mình.

Không đợi cô tìm được điện thoại, giáo viên nữ ngồi trên sô pha đối diện đã giơ tay lên: “Đừng tìm nữa, cô Chu, điện thoại của cô ở chỗ tôi. Chuyện đến mức này, cô vẫn là ngoan ngoãn nghe lời đi”.

“Cô…”

Túi trong tay rơi xuống đất, mặt Chu Tư Tư cũng trở nên trắng bệch.

“Bọn họ cũng là muốn tốt cho cô, Tư Tư, cô theo tôi đi, khà khà…”. Ngưu Quân trên mặt đều là nụ cười d@m đãng, gã không thể chờ đợi được, muốn lập tức áp đảo Chu Tư Tư.

Cơ thể đã thèm thuồng mấy tháng, mắt thấy sắp được như ý nguyện, Ngưu Quân đã không thể kiềm chế được sự hưng phấn và kích động của mình.

Đương nhiên, trước mặt gã vẫn còn một trở ngại, đó chính là Tần Khải chắn trước người Chu Tư Tư.

“Ranh con, mày có thể cút rồi!”

Tự cho là thế tại ắt được, Ngưu Quân quát lạnh một tiếng, hoàn toàn coi Tần Khải ra gì.

Tần Khải bên này cũng nở nụ cười lạnh nhàn nhạt trên mặt.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.