Chương 83
“Ra là thế…”
Triệu Băng Linh chẹp miệng.
“Lát chờ Tần Khải đến, chúng ta cùng mắng cho anh ta một trận, nếu có thể làm anh ta tức đến mức từ hôn thì càng tốt”.
Vương Kỳ ngẩn ra, nhưng lại phản đổi.
“Tớ khuyên cậu đừng làm thế, ban nãy nghe cậu kể về anh ta, tớ thấy anh ta không tệ như trong tưởng tượng của cậu đâu. Ngược lại còn hơi bị oách đấy”.
“Cậu không lừa tớ đấy chứ?”
Triệu Băng Linh híp mắt lại, bán tín bán nghi nhìn bạn mình.
“Cậu chưa gặp người thật thì sao có thể phân tích và đưa ra kết luận như vậy được?”
Vương Kỳ vắt chéo chân rồi mỉm cười tự tin.
“Bạn yêu à, cậu quên tớ là chuyên gia tâm lý à? Chỉ cần nghe cậu kể thôi là tớ có thể đoán được anh ta là người thế nào rồi. Cậu đừng coi thường người ta, hình như anh ta không hề khoác lác đâu, khéo là con rùa vàng đấy”.
“Tớ chẳng tin!”
Triệu Băng Linh tỏ vẻ khinh bỉ: “Ông nội kể cho tớ nghe về gốc gác của anh ta rồi, anh ta là trẻ mồ côi, sau được một lão thần y nhặt về nuôi thì rùa vàng cái nỗi gì. Cậu cũng chỉ đoán thôi, lát gặp đi rồi cậu sẽ biết”.
“À, tối qua, anh ta còn chém Thập Tam thiếu của thủ đô gặp mình còn phải đi đường vòng, nói thật tớ nghe mà suýt bật cười đấy”.
Hễ nhớ lại các hành động của Tần Khải vào tối qua, Triệu Băng Linh lại thấy bực mình.
Vì người nhà họ Triệu đã đồn ầm chuyện đó đi khắp nơi rồi.
Bây giờ bên ngoài đều đang kháo nhau cô có một thằng chồng vô lại.
Thậm chí còn có người mắng cô chỉ hào nhoáng bên ngoài, giả vờ thanh cao, chứ thật ra là loại tâm cơ, rắn độc.
Triệu Băng Linh tức muốn nổ phổi, chỉ muốn bóp chết Tần Khải ngay.
Vương Kỳ lắc đầu rồi nghiêm túc phản bác: “Tớ vẫn tin vào trực giác của mình. Nếu anh ta ngu thật thì sao có thể đánh bật được hai ông bác của cậu? Đã thế còn được Đinh Kim Phúc đón tiếp nồng nhiệt ư? Theo tớ thấy, cậu có thành kiến với anh ta quá thôi”.
Triệu Băng Linh chẹp miệng nói: “Cứ cho là thế đi, nhưng tớ vẫn không tin nhân phẩm của anh ta. Anh ta vừa xông vào phòng ngủ của tớ để rình Tư Tư tắm đó, tớ không tin tưởng con người này chút nào”.
“Cậu đúng là cứng đầu! Nếu là bình thường thì cậu chỉ có thể kéo dài thời gian, sau đó chờ ông cậu ra viện rồi tính tiếp đúng không? Nhưng giờ cậu đã được làm tổng giám đốc rồi đây này”.
Vương Kỳ nói tiếp: “Quản lý một công ty lớn thế này thì cậu phải quyết đoán lên, nhất là về chuyện lợi ích, chứ nói chuyện bằng tình cảm thì không ăn thua đâu”.
Triệu Băng Linh kinh ngạc nhìn bạn mình.
“Xem cậu nói kìa, hay cậu đến làm cố vấn cho tớ nhé?”
Vương Kỳ bật cười rồi lắc đầu.
“Tớ chỉ lý luận suông vậy thôi, chứ để quản lý công ty thì chắc ba ngày sập tiệm, tớ không có dòng máu tư bản như cậu”.
“Nói chung là cậu thiếu một gương mặt dày, mà Tần Khải lại thừa ưu điểm cái này. Chỉ có người như anh ta mới giải quyết được hai ông bác của cậu thôi”.
Phụt!
Triệu Băng Linh phì cười.
“Mặt dày cũng là ưu điểm à? Tớ thấy tam quan của cậu có vấn đề rồi đấy, lẽ nào cậu thích trai hư à?”
Vương Kỳ mỉm cười xấu xa, sau đó kéo Triệu Băng Linh vào lòng mình.
“Á!”
Triệu Băng Linh hét lên, biết bạn mình lại đùa nên phối hợp diễn xuất cùng: “Đừng… đừng mà!”
“He he, chén thôi nào!”
Vương Kỳ liếm môi, sau đó sờ loạn xạ trên người Triệu Băng Linh.