Tiểu Thanh Cam

Chương 9



Tôi ra tiệm hoa, không muốn quay lại garage nên quyết định tới nhà Phổ tiên sinh, mò túi mới phát hiện không thấy chùm chìa khóa Phổ đưa tôi. Tôi nghĩ ngợi, hình như là tôi để trong nhà Phổ tiên sinh rồi.

...

Cửa viện nhà Phổ tiên sinh là dạng ổ khóa, bấm một cái là khóa được không cần chìa khóa, tôi không để ý bỏ quên chìa khóa bên trong.

Tôi lấy di động ra xem, giờ này chắc là Phổ tiên sinh sắp về. Bình thường vào giờ này anh đều sẽ trở về làm cơm

Tôi bèn ngồi trước cửa chuẩn bị đợi anh về.

Kết quả là ngồi đợi hai tiếng đồng hồ. Đã quá giờ bình thường Phổ tiên sinh về mà anh vẫn chưa về.

Điện thoại tôi sắp hết pin rồi, anh ấy vẫn chưa về.

Chớp mắt là tới thời điểm nóng nhất trong ngày, tôi ướt đẫm mồ hôi vì phơi nắng, đứng lên ngồi xổm dưới bóng cây cũng không khá hơn là bao, vẫn rất là nóng.

Tôi ngó phần trăm pin không còn nhiều, vẫn quyết định gửi tin nhắn cho Phổ tiên sinh, tôi hỏi anh: [Phổ tiên sinh sao anh còn chưa về nha?]

Nghĩ một lát lại thêm một câu: [Em để quên chìa khóa trong nhà rồi, không mở cửa được.]

Điện thoại im lìm không có tin.

Tôi bĩu bĩu môi, không ấy thì tới tiệm sửa xe tìm anh vậy.

Tôi đang định đứng lên thì điện thoại rung lên. Tôi vội nhìn thì là Phổ tiên sinh gọi tới. Tôi vừa mở máy trả lời thì màn hình đột nhiên tối thui, hết pin tắt máy rồi.

Toi rồi, Phổ tiên sinh nhất định sẽ giận.

Tôi hoảng hốt, chỉ muốn chạy nhanh tới garage tìm anh, đáng phắt dậy vắt chân lên cổ chạy về phía tiệm sửa xe.

Chạy một chút tôi đã mệt lả, khụy gối thở phì phò, lại chạy tiếp, chạy chạy ngừng ngừng mấy phút, đằng sau liên tục có xe chạy qua. Có lúc tôi nghe phía sau có tiếng bước chân cùng tiếng gọi, hình như có người đang kêu tôi.

Tôi dừng bước quay đầu, còn chưa thấy rõ liền bị người nắm chặt cổ tay: "Tân Cam".

Tôi thở gấp, còn chưa kịp lấy lại tinh thần thì tay của đối phương đã phủ lên trán.

Anh vén tóc trên trán tôi, lấy ra hai tờ khăn giấy áp lên, tôi cảm giác cổ vừa ướt vừa ngứa, không kềm được thò tay sờ thử, toàn là mồ hôi.

Cơ thể tôi bất giác bắt đầu nóng lên, có vẻ như cái nắng gay gắt bị bỏ lại trong khi chạy vừa nãy bấy giờ đã đuổi tới, hơi nóng hun lưng tôi đẫm mồ hôi.

Tôi nuốt nước bọt, cổ họng hơi khô và đau, nhìn người mới tới, lí nhí gọi anh: "Phổ tiên sinh".

Anh vẫn cau mày nhìn tôi, hơi thở cũng không đều, lại rút hai tờ khăn giấy đưa cho tôi. Tôi cầm lấy lau một vòng cả người, đợi tôi bình thường lại mới hỏi: "Sao lại chạy nhanh như vậy?".

Tôi mấp máy môi, nói: "Điện thoại của em hết pin rồi, em muốn tới tiệm xe tìm anh".

Anh khựng lại: "Cũng không nên chạy gấp như vậy, bị say nắng thì phải làm sao?".

Tôi cúi đầu: "Sẽ không bị say nắng đâu, em không muốn làm anh giận".

Phổ tiên sinh im lặng không nói, chỉ nắm lấy cổ tay tôi dắt đi về phía trước.

Đi được một đoạn đến xe anh đang bên đường, cửa xe vẫn chưa đóng.

Phổ tiên sinh thả tay ra, tôi ngoan ngoãn bò lên ghế phụ. Phổ tiên sinh yên vị bên ghế lái quét mắt nhìn tôi, tôi lập tức thắt dây an toàn. Anh không nói gì, trực tiếp khởi động xe.

Cho đến khi xe chạy được một đoạn đường, anh mới mở miệng: "Ăn cơm chưa?".

Tôi lắc đầu: "Chưa ạ".

Lại không nhịn được nhỏ giọng phàn nàn: "Sao anh không về nha, bình thường anh đều sẽ về vào giờ này mà".

Phổ tiên sinh không lên tiếng, xe yên tĩnh chạy trên đường, thân thể nóng bức của tôi từ từ hồi phục, lại không cầm lòng được bắt đầu lén lút trộm nhìn Phổ tiên sinh.

Phổ tiên sinh đưa tôi về nhà.

Anh không nói chuyện với tôi, trên mặt cũng không có vẻ không vui, à đâu, căn bản anh không có biểu cảm gì, còn ít nói. Phần lớn thời gian tôi không thể đoán ra anh đang nghĩ gì.

Sau khi về nhà anh để tôi ở lại phòng khách, đi thẳng xuống bếp, tôi đi lăng quăng mấy vòng, trong lòng không yên, đành cẩn thận lén mò đến cạnh phòng bếp, vịn cửa nhìn anh.

Anh cắt cà chua, lại đập trứng, nấu nước sôi một cách thuần thục, cho mì vào, hương thơm mì trứng gà nhanh chóng bay đến bên cửa.

Anh còn luộc một ít cải xanh, thêm gia vị vào, cuối cùng tắt lửa vớt mì, nhìn sang phía tôi.

Anh nói: "Hôm nay không mua thức ăn, ăn đỡ mì vậy".

Thế nên mì này là nấu cho tôi hở? Tôi trợn to mắt nhìn.

Anh lấy đôi đũa, bưng mì ra bàn ăn. Tôi dời bước đến bàn ăn ngồi xuống, anh đẩy mì đến trước mặt tôi.

Tôi nhìn anh, cầm đũa lên ăn mì.

Anh ngồi đối diện nhìn tôi, mặc dù mì rất ngon nhưng tôi lại có hơi nuốt không trôi.

Anh đột nhiên đứng dậy xoay vào phòng bếp, khi đi ra trong tay cầm theo một quả cà chua mới rửa, cắn một cái, đi ra phòng khách.

Trên bàn ăn chỉ còn cod mình tôi, tôi hơi thất thần trong chốc lát, yên lặng ăn mì xong tiện thể rửa chén dọn dẹp phòng bếp, quay lại phòng khách.

Phổ tiên sinh ngồi trên sofa, trên bàn cà phê trước mặt còn có một cái cuống cà chua.

Thấy tôi đi ra, anh xòe tay với tôi. Tôi nghi ngờ hỏi: "Sao ạ?".

"Điện thoại".

"À". Tôi lập tức móc điện thoại ra đưa cho anh, tôi còn tưởng anh muốn kiểm tra xem thử có phải điện thoại tôi hết pin thiệt không, vừa nãy có phải tôi bịa chuyện hay không, nhưng anh chỉ là giúp tôi sạc pin thôi.

Tôi ngồi xuống cạnh anh, không biết phải nói sao, dư quang liếc tới túi giấy tôi để ở một bên.

Tôi cầm túi giấy lên ôm trong lòng một lúc, đặt lên bàn cà phê trước mặt Phổ tiên sinh, nói: "Em là muốn đưa cái này cho Phổ tiên sinh nè".

Phổ tiên sinh nhìn tôi, tôi mất tự nhiên xoa tay, sau lưng lại đổ mồ hôi, tôi giải thích: "Vì Phổ tiên sinh đã giúp đỡ em rất nhiều, còn rất săn sóc em nữa, em... em muốn cảm ơn anh nên muốn tặng cái này cho anh".

Phổ tiên sinh nhìn tôi hồi lâu mới thu hồi tầm mắt mở túi giấy, rút ra bức tranh "Phổ tiên sinh dắt chó".

Ánh mắt anh dừng thật lâu trên tranh vẽ, chẳng ừ hử gì, tôi cầm lòng không đặng hồi hộp, anh không thích bức tranh này ư?

Tôi hơi mất mác, nhưng đồ đã tặng đi cũng không lấy lại được. Tuy rằng tôi cũng không biết có được tính là tặng đi hay không.

Phổ tiên sinh cất tranh vào túi giấy, nói với tôi: "Cảm ơn".

Anh lại nói: "Tôi rất thích".

Trong lòng tôi cứ như có một chai soda, đầu tiên là bị người cầm trong tay lắc thật lâu, lắc ra thật nhiều bọt khí. Lúc này liền mở nắp ra, bọt khí cùng với hương quýt chua ngọt đua nhau tuôn trào làm lòng tôi căng tràn.

Tôi không khỏi thấy vui vẻ, không kiềm được hớn hở ra mặt, truy hỏi Phổ tiên sinh: "Thiệt không anh?".

Phổ tiên sinh gật đầu, tôi vẫn thấy chưa đủ, hỏi tiếp: "Em còn lo anh không thích nữa cơ, Phổ tiên sinh vẻ mặt vừa rồi của anh nhìn giống như là đang nói cái tranh này là thứ gì vậy".

Phổ tiên sinh mím môi lộ ra nụ cười nhẹ, tôi không khỏi dựa gần anh: "Phổ tiên sinh anh cười kìa, xem ra anh thích thật, vậy thì em yên tâm rồi".

Tôi lại nói: "Đây chính là tác phẩm do danh gia Lộc Tân Cam trấn Lộc Tự đích thân vẽ, bên trên còn có lạc khoản của em nữa, là bản gốc khó có được, Phổ tiên sinh anh phải giữ gìn thật tốt đó nha".

Phổ tiên sinh nở nụ cười trọn vẹn.

Tôi thấy mình hơi lâng lâng như một con chim công đầy đầu đều là suy nghĩ xòe đuôi, chỉ muốn phô bày trước mặt anh.

Tôi dựa lên lưng ghế sofa nhìn anh, nói nhỏ: "Phổ tiên sinh anh có thể đừng nhíu mày không?".

Phổ lại nhíu mày nhìn tôi.

"Giống hiện tại nè, anh nhìn thấy em là hay cau mày, lúc trước em còn tưởng đâu là em có phải làm chuyện gì sai để anh không vui hay không, nên anh mới luôn nhìn em bằng vẻ... à, vẻ như gặp phải kẻ địch mạnh í".

Phổ tiên sinh im lặng thiệt lâu, thả lỏng chân mày, thấp giọng nói: "Được".

Phổ tiên sinh thiệt sự quá dễ nói chuyện.

Tôi lại không nhịn được được voi đòi tiên, hỏi ra lời tôi luôn muốn hỏi: "Phổ tiên sinh sau này em vẫn có thể tới tìm anh chứ?".

Phổ tiên sinh sững lại một lát, nói: "Xâu chìa khóa kia cậu không cần trả lại cho tôi".

Tôi ngây ra một lúc không kịp phản ứng.

Có phải là như tôi nghĩ không? Đúng là như tôi nghĩ rồi.

Tôi bật dậy nói như bay: "Phổ tiên sinh ý anh là em có thể tới tìm anh tùy thích, không phải dắt Cà Chua đi dạo cũng có thể tìm anh, lúc nào cũng có thể tìm anh hở?".

Phổ tiên sinh gật đầu.

Tôi nhảy phắt lên tè trên sofa, tay chân luống cuống không biết để đâu, nhịn không nổi nhìn Phổ tiên sinh, nhìn rồi lại nhìn, cảm giác mặt cười đến phát đau nhưng mà tôi thật sự vui quá, phải làm gì đó mới được.

Tôi túm cánh tay của Phổ tiên sinh, kéo anh đứng lên:"Phổ tiên sinh chúng ta đến garage đi!".

Tôi kéo anh đi ra cửa, đi được vài bước lại chạy về tìm thấy chìa khóa tôi đánh rơi lúc trước cất kỹ, tiếp tục kéo anh đi: "Chúng ta đi tới garage xem xe của em, sau đó dẫn Cà Chua về. À, đi bộ đi không cần đi xe của anh, khi về em chở anh bằng máy kéo!"

Phổ tiên sinh chiều theo tôi đi bộ tới tiệm sửa xe.

Phổ tiên sinh đúng là tốt quá đi, anh ấy là một người cực cực cực cực cực kỳ tốt!

- Hết-

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.