Tiểu Thành Hoàng Hiện Đại

Chương 72: 72: Đi Lấy Bình




Sau khi phán kim chủ nào bị cướp đoạt dương thọ, trên người cậu cũng dần dần rơi xuống công đức, Nguyễn Tiêu lại hơi mệt trong lòng.
Cậu chỉ là nghĩ, những kẻ gọi là kim chủ đó có giao dịch với Lư Kiện, tuy rằng không tính làm chuyện gì đại ác, nhưng là tùy ý tiếp nhận loại giao dịch thể xác này, nhân phẩm ít nhiều cũng có chút tỳ vết, vậy nhìn xem là tỳ vết nhỏ hay là…… Nhưng mà xem qua rồi cậu liền phát hiện, tội nghiệt nhẹ ở đây chỉ có hai ba người —— đại khái gián tiếp là được Lư Kiện trợ lực, những kẻ khác thế nhưng đều hoặc nhiều hoặc ít cũng đã làm chuyện ác khác, thậm chí cả tội nghiệt mạng người cậu không muốn thấy cho lắm cũng có vài người!
Thật là……
Nguyễn Tiêu mặt không biểu cảm mà tựa về phía sau.
Năm nay cậu mới 18 tuổi, dựa theo rất nhiều người mà nói gọi là gì nhỉ? Cậu vẫn là con nít đó.

Kết quả mỗi một cọc chuyện đều phải thấy cặn bã, cảm giác lại cứ tiếp tục như vậy, e là cậu sẽ vặn vẹo tâm lý mất thôi.
Mắt thấy hơi thở trầm trọng lan tràn trên người Nguyễn Tiêu, nữ quỷ khắp nhà cũng không dám qua quấy rầy cậu.
Dần dần, trời đã sáng.
Nguyễn Tiêu nhận thấy được ánh sáng bên ngoài, mở mắt ra, tầm mắt lơ đãng mà dừng trên mặt bàn.
Tư liệu thật dày, cùng với luận văn còn thiếu mỗi phần kết.
Tích tụ trong lòng Nguyễn Tiêu đột nhiên liền tiêu tán.
Cậu đang thương xuân thu buồn cái gì? Luận văn viết xong rồi hả? Sửa chữa chưa? Chuẩn bị cho thi cuối kỳ chưa? Nghĩ ngợi lung tung còn không bằng nắm chặt thời gian học hành cho rồi.
Hơn nữa, nhớ rõ học trưởng Tông nói như thế nào ý nhỉ, lúc nộp luận văn đi lấy bình đúng không…… nhanh nhanh viết xong luận văn đi lấy, rốt cuộc hiện tại cậu đã không còn cái bình nào, quỷ càng ngày càng nhiều, nhu cầu "nhà ở" tăng mạnh cấp bách!
·
Sáng sớm, Nguyễn Tiêu tạm biệt Lỗ Tử Huyên, trở lại trường học.
Các bạn cùng phòng biết cậu có việc, vẫn như cũ là gặp mặt trêu chọc trước, sau đó lôi kéo cậu cùng nhau đi về hướng khu dạy học.
Tiết buổi sáng rất thuận lợi, Nguyễn Tiêu học xong hai tiết, thời gian còn lại liền đều vùi đầu vào bàn học, muốn mau chóng hoàn thành luận văn, cũng tiện đà đi hỏi chuyện bình với Tông Tuế Trọng.
Sắp đến giữa trưa, mấy người Bác Dương muốn đi ra ngoài, thấy Nguyễn Tiêu còn đang múa bút thành văn, liền nói: “Lão tứ, cùng đi nhà ăn ăn cơm không? Cứ bị đói như vậy không được đâu.”
Nguyễn Tiêu nghe xong ngẩng đầu, cười xua xua tay với bọn họ: “Tao có chuẩn bị đồ ăn rồi, hiện tại đang có linh cảm, viết xong điểm này trước đã.

Ông chủ tao kia bảo tao mau chóng giao luận văn kia kìa, đây chính là bài luận đầu tiên sau khi ký hợp đồng, tao phải nỗ lực hơn mới được.”
Nghe Nguyễn Tiêu nói như vậy, mấy đứa bạn cùng phòng cũng không tiện miễn cưỡng nữa.


Bọn họ cũng đều hiểu, nếu muốn tăng lên chính mình, không nỗ lực sao được? Với lại mọi người đều tuổi trẻ, lão tứ hiện tại cũng không đi làm thêm mỗi ngày nữa, vậy ngẫu nhiên ăn cơm trễ chút cũng không sao.
Nhan Duệ không yên tâm dặn dò: “Nhất định phải nhớ ăn đó, đừng để hư dạ dày.”
Nguyễn Tiêu rất cảm động, miệng đầy đáp ứng: “Tam ca mày cứ yên tâm đi, tao đối xử tốt với chính mình lắm.”
Sau đó, ba cậu bạn cùng phòng mới kề vai sát cánh mà đi ra ngoài.
Trong lòng bọn họ còn nghĩ, nếu nhà ăn hôm nay cái gì ngon ngon, bọn họ sẽ mang một chút về cho lão tứ.

Nhìn bộ dáng nó trắng nõn cao gầy kia, không bổ cho nhiều không được nha……
Vì thế Nguyễn Tiêu tiếp tục vùi đầu làm bài.
Không bao lâu sau, đột nhiên tiếng chuông điện thoại vang lên.
Nguyễn Tiêu nhìn lên, bên trên là số lạ?
Nghĩ nghĩ, cậu vẫn bắt máy lên.
Đầu kia điện thoại truyền đến tiếng nói hơi thấp mà lạnh lùng, rất quen thuộc.
“Học đệ Nguyễn.” giọng điệu này cũng rất quen thuộc nghen.
Nguyễn Tiêu ngồi thẳng thân mình, giọng nói cũng nghiêm túc hơn, nói: “học trưởng Tông? Anh tìm tôi có việc gì sao?”
—— Không sai, là Tông Tuế Trọng gọi tới.
Tông Tuế Trọng ở đầu dây bên kia nói: “Bình có hàng rồi, sau đó sẽ đưa lại đây, cậu viết luận văn xong có thể lại đây tùy lúc.

Đây là số điện thoại của tôi, khi lại đây có thể gọi cho Tử Nhạc, cũng có thể gọi cho tôi.”
Nguyễn Tiêu tức khắc vui vẻ.
“Học trưởng anh tâm địa thật tốt, còn cố ý nói cho tôi nghe.”
Tông Tuế Trọng bị ngừng lại trong một chớp mắt.
Anh không biết chính mình có ấn tượng gì trong lòng vị tiểu học đệ này, nếu đã nhận lời đặt bình, khi có hàng rồi thì báo cho đối phương chẳng lẽ không phải chuyện theo lý thường hay sao?
Nguyễn Tiêu nói xong liền phát giác lời này có điểm không đúng, vội vàng nói sang chuyện khác: “Đúng rồi học trưởng, tôi cũng không cần gọi điện thoại cho Tử Nhạc, tôi đã xong một bài luận văn bên này rồi, đợi chút sửa chữa xong, buổi tối là có thể cho anh xem.


Hay là đêm nay tôi đến chỗ anh lấy bình được không?"
Tông Tuế Trọng nói: “Có thể.”
Nguyễn Tiêu nghĩ nghĩ, hỏi: “Vậy, buổi tối khi nào mọi người có nhà?”
Tông Tuế Trọng: “Cơm chiều 6 giờ rưỡi, cậu tan học thì trực tiếp lại đây đi.

Cùng nhau ăn cơm.”
Nguyễn Tiêu nuốt một ngụm nước miếng.

Tuy có muốn ăn cơm ké, nhưng cứ ăn ké mãi như vậy, hơi ngại à nha.
Giọng cậu có chút chần chờ: “Này…… Không tốt lắm đâu……”
Tông Tuế Trọng nói: “Đúng giờ lại đây.”
Nguyễn Tiêu: “Dạ rõ!”
Sau đó, hai người không có gì nói tiếp, cũng liền tạm biệt nhau cúp điện thoại.
Nguyễn Tiêu nhìn số điện thoại xa lạ hiện lên màn hình, sờ sờ cằm, bấm lưu số.
[ Học trưởng Tông.

]
Trên thực tế, cậu suy nghĩ đặt là đại ma vương nè, ông chủ nè, Đại vương đưa cơm nè…… Được rồi cái cuối cùng nói giỡn thôi, nhưng nghĩ tới nghĩ lui, vẫn là trung quy trung củ tương đối tốt hơn.
Bằng không nếu không cẩn thận một cái bị người ta thấy được, vậy xấu hổ lắm luôn.

·
Buổi tối, Nguyễn Tiêu mới ra cửa liền nghe thấy có người kêu cậu.
“Học trưởng Nguyễn—— Hái hai—— em đây nè ——” Giọng thiếu niên rất thanh thúy.

Nguyễn Tiêu ngẩng đầu nhìn, liền thấy cách cổng trường không xa có một chiếc xe tư gia đang đậu, cửa sổ xe mở ra, có một thiếu niên đang vẫy tay với cậu.
Là Tông Tử Nhạc.
Nguyễn Tiêu thấy tín đồ trước sau thành kính này, nhịn không được tâm tình không tồi, bước đi qua hỏi: “Sao cậu lại tới đây?”
Tông Tử Nhạc cười hì hì nói: “Ngày mai là kỳ nghỉ, em nghe đại ma vương nói đêm nay anh qua lấy đồ nộp luận văn, bèn nghĩ dứt khoát lại đây đón anh cho khỏe.

Học trưởng Nguyễn, có phải em đặc biệt có nghĩa khí không?”
Nguyễn Tiêu lập tức bấm like cho nó: “Không sai, chú em là vua nghĩa khí luôn.”
Tông Tử Nhạc: “……” Nó có điểm rối rắm, “Xưng hô này hơi bị trẻ trâu đi."
Nguyễn Tiêu buồn cười, kéo cửa xe ra ngồi vào, cười nói: “Anh ghẹo cậu thôi."
Tông Tử Nhạc cạn lời mà liếc cậu một cái, chờ cậu gài đai an toàn lên rồi mới nói: “Đúng rồi học trưởng, gần đây có gặp được chuyện gì không có thể nói một chút với em không?”
Nguyễn Tiêu suy tư, nhìn lên phía trước ý bảo —— phía trước có tài xế.
Tông Tử Nhạc không chút do dự nâng lên tấm ngăn, như vậy xe được chia làm hai không gian trước sau, mà xe này có hiệu quả cách âm rất mạnh, cho nên bọn họ nói chuyện phía sau, tài xế cũng nghe không thấy.
Nguyễn Tiêu liền nói: “Gần đây gặp một cô gái dân văn phòng, cô ấy tìm anh nói người ta theo dõi, anh liền đi trừ tà cho cô ấy kế tiếp lại phát hiện……”
Bởi vì Tông Tử Nhạc đối phương diện này tiếp thu rất mạnh, cậu nói với Tông Tử Nhạc cũng chỉ nói mơ hồ một ít tin tức về Lỗ Tử Huyên và thuật sĩ kia thôi, những chuyện khác thì chọn lựa mà nói.
Tông Tử Nhạc một bên nghe, biểu cảm trên mặt cũng một bên không ngừng biến hóa.

Nếu nói ngay từ đầu cậu chỉ là cảm thấy hứng thú như nghe kể chuyện, nhưng nghe nghe một hồi, đặc biệt là nghe được Lư Kiện uy hiếp nhiều người như vậy, còn hủy thi diệt tích, hại chết hai người rồi, nó càng thêm tràn ngập phẫn nộ, nhịn không được thấp giọng truy vấn: “Thành Hoàng gia phán như thế nào ạ?”
Nguyễn Tiêu thở dài: “Vốn dĩ lão nhân gia là muốn báo mộng tìm người báo cảnh sát trước, tìm ra những thi thể đó, sau đó cảnh sát nhốt Lư Kiện lại bắt vào tù trước.

Chờ Lư Kiện ở dương gian chịu tai ương lao ngục rồi, sau khi chết lại xuống địa ngục càng có thể trừng phạt gã.

Nhưng lão nhân gia không nghĩ tới, Lư Kiện trở lại thân thể xong, chưa kịp gì hết đã chết bất đắc kỳ tử.”
Tông Tử Nhạc tức giận mắng: “Tiện nghi cái đồ vô lại đó!” Nó thở ra một hơi, lại hỏi, “Những thi thể kia ở đâu ạ?”
Nguyễn Tiêu nhìn về phía Tông Tử Nhạc: “Cậu muốn làm gì?”
Tông Tử Nhạc nói: “Dù sao Thành Hoàng gia là muốn tìm người báo mộng báo cảnh sát tìm thi thể, dứt khoát giao chuyện này cho em đi.”
Nguyễn Tiêu sửng sốt —— Cậu thật sự đúng là không muốn cho vị thành niên như nó đi phát hiện thi thể.
Tông Tử Nhạc lôi kéo Nguyễn Tiêu nói: “Nói cho em biết chỗ nào đi, cũng coi như làm em tẫn một phần lực.”
Nguyễn Tiêu lắc đầu: “Không được, cậu còn muốn đi học.


Lại nói lão nhân gia có thể một đứa trẻ như cậu làm chuyện này sao? Đừng nói bừa.

Lão nhân gia tìm một đối tượng báo mộng vẫn là rất dễ dàng.”
Tông Tử Nhạc thấy Nguyễn Tiêu không đồng ý, buồn bực.
“Thành Hoàng gia tìm ai báo mộng chứ, lỡ như người ta không đi thi thì sao? Hoặc là người ta không tình nguyện thì sao? Lão nhân gia là thân phận gì, sao có thể tự hạ giá trị con người vậy được.

Vẫn là em đi được…… Cùng lắm thì em không tự đi, em mời người trong nhà ra ngựa.”
Nguyễn Tiêu sửng sốt: “Cậu muốn nhờ học trưởng Tông?”
Tông Tử Nhạc dừng một chút, gật đầu nói: “Anh ấy chắc chắn không thể lập tức tin tưởng, nhưng chắc chắn anh ấy cũng sẽ phái người đi nhìn xem trước.

Nếu chỗ đó thật sự vớt ra thi thể, chuyện phía sau anh ấy sẽ nghĩ cách.”
Nguyễn Tiêu khẽ nhíu mày: “Cứ phiền toái học trưởng không tốt lắm.”
Tông Tử Nhạc không để bụng mà nói: “Không có gì không tốt.

Đại ma vương tuy rằng tính cách rất nát, nhân phẩm lại không tệ.

Cũng chỉ là anh ấy không tin quỷ thần, nếu anh ấy tin, gặp phải loại chuyện bất bình này, anh ấy cũng sẽ giúp một phen.”
Nguyễn Tiêu ngẫm lại, cũng nhận đồng lời Tông Tử Nhạc nói, học trưởng là mặt lạnh tâm nóng.
Nhưng cảm thấy, thật ra tính cách của học trưởng cũng không tính là nát… nhỉ?
·
Sau khi đến biệt thự, Nguyễn Tiêu đi theo Tông Tử Nhạc vào đại môn.
Tông Tuế Trọng ngồi trên sô pha trong phòng khách, ở bên kia bày rất nhiều chai bình lớn lớn bé bé, đều dùng thùng giấy đựng.
Mắt Nguyễn Tiêu sáng ngời, nhưng vẫn là chào hỏi Tông Tuế Trọng trước.
“Học trưởng, lần này phiền anh quá rồi!” Nói xong, cậu lấy luận văn từ ba lô ra đưa qua, cười nói, “Xin mời kiểm duyệt ạ.”
Tông Tuế Trọng tiếp nhận, một bên xem luận văn một bên nói: “Cậu đi kiểm tra số lượng bình đi.”
Nguyễn Tiêu: “Dạ.”.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.