Tiểu Thành Hoàng Hiện Đại

Chương 76: 76: Ba Ngày Chết Bất Đắc Kỳ Tử




Tông Tuế Trọng lật xem một chồng tư liệu trên bàn, như suy tư gì.
Hồ nước xác thật có vài thi thể bị đốt trọi, sau khi cảnh sát vớt lên, miễn cưỡng lấy ra bộ phận ADN, cũng đối chiếu đúng với thân phận mà học đệ Nguyễn nhắc đến.

Đồng thời, cũng theo manh mối tra được các cô gái cùng giao thoa với một người tên là Lư Kiện.

Đương nhiên, cuộc đời và những việc làm không hợp pháp của Lư Kiện đều dần dần bại lộ, có lẽ không có hoàn toàn tra ra, nhưng từ những gì đã tra được cũng bắt được một mạng lưới dày đặc bao trùm đông đảo lũ háo sắc.
Khiến người ta thấy kinh dị chính là, vào thời điểm cảnh sát tra được Lư Kiện, phát hiện gã vậy mà đã chết đột ngột.
Người tên Lư Kiện này trong nhà không có tiền sử bệnh di truyền, bản thân cũng bệnh tim, càng chưa nói tới chuyện chịu khổ lâu dài dẫn tới thân thể suy yếu và hết thảy vấn đề có khả năng dẫn phát chết đột ngột, nhưng cố tình gã đã chết, chết đến không hề có điềm báo trước —— Hơn nữa sau khi pháp y nghiệm thi cũng không tìm được nguyên nhân dẫn đến cái chết.
Dựa theo cách nói của học đệ Nguyễn, đây là bởi vì một ít chuyện thần dị dẫn tới…… Cậu ấy còn nhắc tới, "kim chủ" Lý Kế Hiền trực tiếp bị tước đoạt dương thọ cũng đúng là thời gian kia, cũng chính là trong vòng ba ngày chuẩn xác chết bất đắc kỳ tử.
Tông Tuế Trọng buông tư liệu xuống.
Trước đây các trưởng bối mời đến rất nhiều đại sư, anh cũng kiến thức qua rất nhiều thủ đoạn nghe nói là huyền diệu, nhưng ngoại trừ những "pháp thuật" có thể mượn dùng khoa học kỹ thuật mà làm ra, không có bất luận chỗ nào có thể thuyết phục anh —— còn có vài người gọi là đại sư làm xiếc trực tiếp bại lộ trước mặt anh —— thật sự là làm anh khó mà tin được.

Nhưng mà sau khi gặp được học đệ Nguyễn, anh lại liên tiếp gặp vài lần tình trạng khó có thể dùng khoa học kỹ thuật thuyết minh.

Nếu nói cơ thể người quá huyền diệu có thể dẫn tới đủ loại kỳ quái, trên thế giới khó tránh khỏi có đông đảo trùng hợp làm người ta khó tin…… Cũng không phải nói không thông, chỉ là… có lẽ anh cũng có thể thoáng đứng ngoài nhìn xem.
Nghĩ thì nghĩ vậy, khi Tông Tuế Trọng đối mặt Nguyễn Tiêu và Tông Tử Nhạc vẫn cứ không tỏ thái độ gì với đủ loại tự thuật của cả hai.

Vô luận là thật hay là giả, hai đứa nhỏ lại không phải thật sự trải qua chuyện thần dị gì, tuổi tác còn nhỏ mà.
Tuổi còn nhỏ, nên phải chăm chỉ học tập mới được.

·
Từ sau khi mơ cơn ác mộng kia, Nhiễm Kim Thịnh liền vẫn luôn đứng ngồi không yên, vô cùng sợ hãi.

Người như bọn họ kiếm được tiền nhiều hơn, phần lớn đều tin tưởng huyền học, ngày thường không thiếu dâng hương ở các đại đạo quan chùa miếu, đã từng còn được sư chỉ điểm, cùng với quyên tiền quyên vật ở không ít hội từ thiện đàng hoàng…… Cũng không biết có phải ảo giác hay không, hắn quyên tiền càng nhiều thì làm buôn bán, vận khí có vẻ như cũng sẽ càng tốt hơn một chút, rất nhiều chuyện đều xuôi gió xuôi nước.
Thời gian lâu rồi, Nhiễm Kim Thịnh tự nhiên càng tin, nếu không phải đại sư Huyền môn không dễ dàng tiếp thu cung phụng lâu dài, mà đại sư nổi tiếng bằng lòng chịu cung phụng lại quá đắt đỏ, vượt qua năng lực thừa nhận của hắn, hắn đã sớm cung phụng một vị trong nhà mình rồi!
Cho nên khi phát hiện mình mơ màng hồ đồ bị Thành Hoàng thẩm vấn, Nhiễm Kim Thịnh hoảng sợ cực kỳ, thời trẻ hắn vì phát tài mà hại chết hai mạng người, hai gương mặt tràn đầy máu loãng kia cũng không ngừng xoay quanh trong đầu hắn.
Hắn vốn dĩ cũng muốn nói dối trước mặt Thành Hoàng —— phàm là người làm buôn bán đều là gặp người nói tiếng người gặp quỷ nói tiếng quỷ, đáng tiếc không thể gạt được thần linh, ngược lại bị một trận đòn nhừ tử.
Nhiễm Kim Thịnh càng sợ hãi, dường như nói hết triệt để những việc mình từng phạm phải, lại nơm nớp lo sợ mà nhận được phán quyết mình không sống được bao lâu, phải đau khổ mà chết.
Sau khi tỉnh lại, cảnh trong mơ rõ ràng làm hắn kinh sợ tới cực điểm, vội không ngừng liền thỉnh tượng Thành Hoàng về, cung cung kính kính dâng hương, nghĩ là liệu có thể hối lộ Thành Hoàng gia, giảm bớt tội lỗi phải chịu hay không.

Hắn còn nghĩ, liệu có nên tìm đại sư Huyền môn trước kia quen biết, hỏi bọn họ một chút xem có biện pháp nào không ——
Nhưng Nhiễm Kim Thịnh lại phát giác, chính mình cũng không có mảy may dự báo có bệnh nào.
Phát hiện như vậy làm hắn ngừng ý tưởng muốn đi tìm đại sư.
Có lẽ, chỉ là ban ngày nghĩ gì ban đêm mơ nấy, cảnh trong mơ chỉ là nhắc nhở hắn đã từng dính lên hai mạng người? Có lẽ hắn chỉ là tự mình dọa mình, cũng không có Thành Hoàng gia nào tồn tại.
Cứ như vậy, Nhiễm Kim Thịnh dần dần yên lòng.
Nhưng mà vào ba ngày sau, hắn đột nhiên nhận được một tin tức ——
Lý Kế Hiền chết bất đắc kỳ tử.
Nỗi khủng hoảng của Nhiễm Kim Thịnh khó lòng ngăn chặn mà khuếch tán, hắn nỗ lực hồi tưởng, nhớ lại trong mơ Thành Hoàng đồng thời thẩm phán ba người.

Lý Kế Hiền xếp phía trước hắn, nghe nói trên người cõng một cái mạng người, đúng là phán hắn ba ngày chết bất đắc kỳ tử!

Dùng sức mà nuốt nước miếng một cái, Nhiễm Kim Thịnh nhớ tới người xếp sau hắn, hắn vừa lúc biết người đó.

Y tên Vi Bân, làm giàu từ vật liệu xây dựng…… Hắn muốn đi tìm y, nhìn xem Vi Bân hiện tại thế nào!
·
Một gian phòng tư nhân ở câu lạc bộ bí ẩn, hai người đàn ông trung niên mặc đồ tây mang giày da trước sau tiến vào, biểu cảm trên mặt đều rất khó xem.

Bọn họ không có tâm tình gọi món ăn, sau khi tùy tiện uống ngụm trà thì liếc nhau, cái trán đều mang theo mồ hôi lạnh.
Nhiễm Kim Thịnh gian nan mà nói: "Ông chủ Vi, chuyện ông chủ Lý Lý Kế Hiền Lý, nói vậy ông cũng nghe nói."
Vi Bân tâm tình trầm trọng, miễn cưỡng cười cười nói: "Ừ.

Hôm nay ông chủ Nhiễm hẹn Vi mỗ lại đây, nói vậy chính là vì chuyện này.

Chúng ta người quang minh chính đại không nói chuyện mờ ám, mọi người thẳng thắn với nhau đi."
Nhiễm Kim Thịnh đúng là ý tứ này, dù sao cũng là người gặp qua sóng to gió lớn, hiện tại lập tức nói: "Là thế này, tôi mơ giấc mơ Thành Hoàng kia, bị phán bệnh nặng bảy ngày sau tử vong, nhưng sau khi tỉnh dậy cơ thể tôi cũng không có gì khác thường, mời bác sĩ kiểm tra cũng không thấy chứng bệnh gì, vốn dĩ cho rằng mơ là mơ thôi, có điều sáng nay…… Lúc ông chủ Lý bàn chuyện làm ăn với người ta đột nhiên chết bất đắc kỳ tử, chuyện ầm ĩ rất lớn, làm tôi không có cách nào không tin.

Cho nên, tôi hẹn ông chủ Vi lại đây, chính là muốn biết ông…… Tình huống hiện tại thế nào?"
Vi Bân trầm giọng nói: "Tôi cũng giống ông chủ Nhiễm, vốn dĩ bị phán ốm đau quấn thân nửa tháng mà chết, cũng vẫn thân thể khỏe mạnh.

Nhưng mà chuyện ông chủ Lý gõ vang hồi chuông cảnh báo cho tôi, làm tôi rất hoài nghi giấc mơ kia đến tột cùng là chuyện thế nào.


Có phải có người mượn cớ Thành Hoàng tới tính kế chúng ta hay không? Trước mắt tuy rằng chỉ có ông chủ Lý ứng nghiệm, ông và tôi đều không có, nhưng rốt cuộc thẩm phán kia giống như là một thanh đao treo trên đỉnh đầu chúng ta, không biết khi nào sẽ rơi xuống lấy mạng chúng ta!"
Nhiễm Kim Thịnh trầm tư, nói: "Ý ông chủ Vi là, chúng ta không thể ngồi yên chờ chết?"
Vi Bân nói: "Tôi nghĩ cũng không phải thần linh gì, nếu là thần linh ra tay, ông và tôi chẳng lẽ còn có thể chạy thoát? Hơn phân nửa vẫn là có người đang tính kế.

Hai chúng ta hiện tại là châu chấu trên cùng một sợi dây, tôi đề nghị đi tìm đại sư Huyền môn đáng tin cậy, thỉnh bọn họ loại bỏ tà ám cho chúng ta.

Sau khi chuyện thành, chúng ta không cần phải lo lắng nữa."
Vốn dĩ Nhiễm Kim Thịnh cho rằng thật sự là thần linh, nhưng nghe Vi Bân nói như vậy, hắn lại cảm thấy rất có đạo lý.
Trong phút chốc, trong mắt hắn lập loè hung quang, nói: "Đúng vậy, là tôi sơ suất.

So với thần linh giáng tội gì đó, bị người tính kế càng có khả năng! Cũng không biết là nhãi ranh nhà ai dám làm tôi sợ như vậy, chờ tôi tìm ra nó… Ha!"
Vi Bân thấy Nhiễm Kim Thịnh phẫn nộ như thế, nói với hắn: "Chúng ta đây liền cùng đi tìm đại sư.

Không biết ông chủ Nhiễm có người nào đề cử không?"
Nhiễm Kim Thịnh suy tư, rồi nói: "Tôi biết quan chủ Lý đạo trưởng ở Huyền Vũ Quan, ông ấy là cao nhân của Chính Nhất Giáo, trừ tà trừ quỷ rất có tay nghề, đã từng dạy bảo tôi rất nhiều.

Hiện tại chúng ta đụng phải tà ám, đi thỉnh ông ấy ra tay hẳn là không thành vấn đề."
Vi Bân suy tư trong chốc lát, nói: "Lý đạo trưởng…… Tôi cũng gặp qua rồi, ông ta thật sự là cao nhân đắc đạo.

vậy đi mời ông ta đi."
·
Ác mộng kì quái kia cấp cho Nhiễm Kim Thịnh thời gian là bảy ngày, tuy rằng trong lúc này hắn không thật sự bị bệnh, nhưng là bảy ngày tới rồi sẽ phát sinh chuyện gì thì không biết.

Cho nên việc này không nên chậm trễ, sau khi thương nghị xong, hai người vội vàng ăn cơm, buổi chiều liền lập tức gọi xe đi đến Huyền Vũ Quan.
Huyền Vũ Quan là đạo quan cổ ở Đế Đô, tuy rằng danh tiếng không bằng Bạch Vân Quan, có điều trong quan có mấy đạo sĩ vẫn là rất có bản lĩnh, được đông đảo phú thương tôn sùng.
Chẳng qua, không phải tất cả mọi người có thể thuận lợi tiếp xúc đến những đại sư này.
Nhiễm Kim Thịnh là khách hành hương thường xuyên tới quyên góp tiền dầu mè.

Bởi vì tới cần cù, khi cầu kiến Lý quan chủ, ngẫu nhiên cũng có thể gặp mặt đối phương một lần, uống ly trà, nghe đối phương nói một chút Đạo kinh, đạo lý linh tinh.
Lần này hắn vội vàng lại đây, biểu cảm nôn nóng, người tiếp khách cũng quen mặt hắn, cũng rất nhanh đi thông báo cho quan chủ.
Tiếp theo, Lý quan chủ đáp ứng gặp mặt bọn họ.
Hai người bị người tiếp khách dẫn đến phòng khách phía sau, không bao lâu, một đạo sĩ trung niên vẻ ngoài thanh tú đi vào.
Nhiễm Kim Thịnh cùng Vi Bân đều vội vàng chắp tay, nói tiếng "Từ bi".
Lý quan chủ đáp lễ, sau đó mời hai người ngồi xuống rồi hỏi: "Thiện nhân có chuyện gì nghi nan?"
Nhiễm Kim Thịnh và Vi Bân nhìn nhau.
Đối với chuyện lúc này bọn họ sớm thương lượng qua rồi, là sẽ không nói chuyện đã nhúng tay mạng người ra.

Lúc kể toàn bộ sự việc, bọn họ đương nhiên phải khớp lời với nhau trước, có điều che lấp.

"Không dối gạt quan chủ, sự việc là thế này." Giọng điệu Nhiễm Kim Thịnh đau đớn kịch liệt, "Mấy hôm trước, tôi cùng ông chủ Vi đây đều gặp ác mộng, trong mộng có một con đại quỷ mặt mũi hung tợn nói hai chúng tôi sẽ bị bệnh nặng, hơn nữa đều sẽ tử vong trong vòng nửa tháng.

Vốn dĩ chúng tôi không tin, nhưng ngoại trừ chúng ta còn có ông chủ Lý bị nguyền rủa ba ngày chết bất đắc kỳ tử, thế mà lại là thật……"
Che lấp thì có che lấp, nhưng hai người cũng cảm thấy mình không hề nói dối —— bởi vì người xuất hiện trong mơ tự xưng Thành Hoàng kia, biểu tượng xác thật là một đại quỷ mặt màu xanh, mặc quan phục mà thôi.
Hai người nói quá thản nhiên, Lý quan chủ nghe xong thì nhăn chặt mày.
"Lời này là thật ư?" Ông lấy ra một chiếc la bàn, đi rồi một vòng quanh hai người, sau đó lắc lắc đầu, "Không đúng, bần đạo cũng không phát hiện tà khí trên người hai vị thiện nhân.".



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.