Tiểu Thành Hoàng Hiện Đại

Chương 79: 79: Mục Triết




Tuy rằng rất cạn lời, nhưng Nguyễn Tiêu dù sao cũng là một người rất có nghĩa khí.

Ngày Giải Trí Huyền Hoàng tổ chức cuộc thi tuyển luyện tập sinh, cậu vẫn là cùng đi với Bác Dương —— Hoặc là nói không chỉ có mỗi Nguyễn Tiêu, mà hai người bạn cùng ký túc xá Thôi Nghĩa Xương Nhan Duệ cũng đều cùng đi.
Xe là do tài xế trong nhà Bác Dương lái.

Hôm qua Bác Dương đã về nhà mình, sáng nay là cố ý tới đón mấy thằng bạn cùng phòng qua cổ vũ cho mình.

Bây giờ Nguyễn Tiêu nhìn kĩ vào mặt cậu ta là có thể phát giác, thật ra cậu ta cũng có một chút hồi hộp.
Nhan Duệ cũng phát hiện, bèn an ủi: "Cố hết sức thi là được, với lại không vào được nhà này thì có thể tìm nhà khác, không cần quá lo lắng."
Bác Dương hít sâu, nói: "Tao và anh tao thương lượng qua rồi, anh tao phân tích nói hiện tại Huyền Hoàng thay đổi chủ tịch, làm cải cách đến đao to búa lớn, còn có công ty con tương ứng đang dần dần chỉnh hợp, hơn nữa tập đoàn Tông thị đứng sau lưng duy trì, tiền cảnh vẫn là rất tốt.

Mấu chốt anh tao rất tand thành với tiểu Tông tổng hiện giờ, nói công ty trong tay anh ta dù không đạt được như quy định đã nêu, cũng chắc chắn khá hơn các công ty khác nhiều, chỉ là đi vào rồi tài nguyên tự mình giành lấy thôi, vừa lúc làm tao cảm thụ một chút thế sự gian nan…… Ngoài ra là thi luyện tập sinh bên này từ tiểu Tông tổng nhậm chức đến giờ mới tổ chức kỳ thứ ba, tao càng thi được vào sớm, càng huấn luyện sớm, sau này nói không chừng có thể trở thành thành viên nghệ sĩ của tiểu Tông tổng, có thể được chia đến càng nhiều tài nguyên……" Lưu loát nói một đống lớn, cậu ta mới nặng nề mà thở dài, "Tao vốn dĩ cũng nghĩ cứ cố gắng thi vào là xong rồi, nhưng nghe anh tao nói như vậy, bọn mày xem tao có thể không gấp gáp sao? Có thể không hồi hộp sao? Tao có thể sao?!"
Cứ việc Bác Dương từ trước đến nay rất lảm nhảm, nhưng hiện tại lải nhải này nọ, các bạn cùng phòng vẫn là tỏ vẻ chịu đựng.
Hình như cũng nên rất hồi hộp đi… nhỉ.
Không bao lâu đã đến đích.
Đây là một tòa office building, nghe nói cũng là vị tiểu Tông tổng này làm chủ mua về, hơn nữa nhập tất cả những công ty con nghiệp vụ giải trí của tập đoàn Tông thị mà anh có vào tòa nhà này.

Có phòng thu âm xuất sắc, phòng huấn luyện vân vân, còn dùng mức lương cao mời lượng lớn giáo viên chỉ đạo, trong đó bao gồm các nhân sĩ chuyên nghiệp đỉnh cấp các ngành, còn có một bộ phận ca sĩ diễn viên phái thực lực* có tố chất tổng hợp xuất sắc nhưng danh tiếng không lớn vân vân.
(*Phái thực lực là các nghệ sĩ có thâm niên, được đào tạo diễn xuất bài bản, được giới chuyên môn công nhận.


Trong khi đó, phái thần tượng chủ yếu là các ngôi sao trẻ, nhiều người chuyển từ lĩnh vực ca hát sang đóng phim, có người diễn xuất còn non kém nhưng nhờ nổi tiếng nên vẫn được giao vai chính.)
Hơn nữa khu đất phụ cận cũng có kế hoạch, hình như là muốn lần nữa xây dựng lại, dần dần chế tạo ra một thành phố phim ảnh giải trí…… tập đoàn Tông thị được xưng là nhà giàu số một Hoa Quốc, sản nghiệp trải rộng khắp cả nước, thậm chí nước ngoài đều có không ít, tài lực của bọn họ không ai hoài nghi.
Xe ngừng ở bãi đỗ xe gần đó, bọn Nguyễn Tiêu xuống xe, vừa nhấc đầu nhìn lên tòa nhà mấy chục tầng lầu cao, trong lòng có phần chấn động.
Nguyễn Tiêu chớp chớp mắt.
Lại nói tiếp, cậu còn có chút không thể kết nối lại… đại ma vương già dặn cũ kỹ nghiêm túc theo thuyết vô thần nhưng kỳ thật tính cách khá tốt thường xuyên ở bên nhau ăn cơm còn kiểm tra luận văn cho cậu, vậy mà là chủ tịch ở tầng cao nhất nơi đây, còn có tòa nhà cao như người, nhiều công ty con như vậy, gần đây còn mở một khu đất nữa.
Thật là, giàu khiếp.
Mấy cậu bạn cùng phòng đồng dạng thật khiếp sợ.
Đột nhiên, Bác Dương nhếch miệng cười, vui rạo rực nói: "Nơi này lớn hơn nhà tao nữa, sau này tao liền ở chỗ này huấn luyện ký hợp đồng, làm ngôi sao lớn ra vào tự do!"
Nguyễn Tiêu và Nhan Duệ, Thôi Nghĩa Xương ba mặt nhìn nhau.
Cho nên hiện tại nó liền lập tức hết hồi hộp rồi hả? Được rồi, cũng coi như là chuyện tốt.
Bác Dương mang theo mấy bạn cùng phòng đi vào lầu một*, cuộc thi đầu vào luyện tập sinh cũng là tại tầng này.
(*bằng tầng trệt bên mình nhé.

Mình định sửa mà sau này có khi nhiều chỗ khác cũng tầng lâu lại quên nên cộng trừ nữa nên mình sẽ giữ nguyên, cũng coi như học biết văn hóa nước bạn nha)
Lầu một xuất hiện nhiều quầy bàn lễ tân, mỗi một bàn đều có một cô gái trẻ trung, mang thẻ bài nhân viên công tác, trong tay cầm một chồng danh sách dày, không ngừng đưa về phía trước.
Trước một bàn lễ tân đều có người xếp hàng thật dài, cả trai lẫn gái đều rất trẻ tuổi, tướng mạo cũng phần lớn không tồi.
Mấy người Nguyễn Tiêu nhanh chóng tách ra, mỗi một người đều đứng cuối cùng mỗi hàng, ai xếp đến trước nhất thì người đó bảo Bác Dương đi lấy đơn.
Bác Dương hướng tới các bạn cùng phòng giơ ngón tay cái lên, vui sướng nói: "Cảm ơn nha hắc hắc!"

Bởi vì thời gian thi vào nửa giờ sau, tờ đơn truyền cũng cực nhanh, đại khái mười phút sau thì hàng của Nguyễn Tiêu kết thúc đầu tiên, cậu vội vàng tiếp nhận một tờ báo danh, vẫy tay với Bác Dương.
Bác Dương lập tức vọt lại đây, chào hỏi với cô gái lễ tân: "Hì, báo số chứng minh nhân dân đúng không……"
Mắt thấy Bác Dương nói chuyện với cô gái lễ tân, Nguyễn Tiêu cũng liền bứt ra, lùi về phía sau.
Trong đội xếp hàng có người kéo cậu một phen, suýt chút nữa làm cậu lảo đảo một cái.
Nguyễn Tiêu không hiểu lắm, quay đầu lại xem cậu ta —— Hai ta không quen biết đi, kéo tui làm chi?
Người kéo Nguyễn Tiêu dường như cũng chỉ là nhất thời xúc động, thời điểm Nguyễn Tiêu quay đầu lại liền hơi hối hận, nhưng mà biểu cảm của Nguyễn Tiêu lại làm cậu ta bị chút k1ch thích, tức khắc nói: "Tôi nói chứ, cậu đã lấy được tờ báo danh rồi còn nhường cho người khác, có biết thi vào là có thể làm minh tinh hay không? Sau này cũng đừng hối hận."
Khóe miệng Nguyễn Tiêu giần giật.

—— Đại ca, bộ chúng ta rất quen thuộc hay sao, đột nhiên nói vậy?
Người nọ buông tay ra, cả giận nói: "Không biết lòng người tốt, mặc kệ cậu."
Nguyễn Tiêu: "……"
Thời buổi này, thật là chuyện kì lạ gì cũng có nhỉ.
Nguyễn Tiêu cũng không có ý muốn tranh luận với người khác, quay đầu liền đi mất.
Người nọ sau khi Nguyễn Tiêu rời đi thì quay đầu lại, trên mặt khẽ nóng lên.

Cậu ta phản ứng lại đây liền phát hiện mình bị mất mặt, nhưng cậu ta là tính cách không chịu thua, nhịn không được liền lầm bầm làu nhàu vài câu, ý đồ muốn kéo lại mặt mũi cho mình, chỉ là càng kéo lại cảm thấy càng xấu hổ……
Nguyễn Tiêu quay về phía sau, Thôi Nghĩa Xương cùng Nhan Duệ đã về trước một bước.
Hai người cũng thấy được một màn vừa rồi Nguyễn Tiêu bị ngăn đón, biểu cảm có phần quái dị.
Nguyễn Tiêu: "…… Bọn mày nhìn tao như vậy làm gì?"

Nhan Duệ nhịn không được cười nói: "Nhìn xem mày thôi mà."
Thôi Nghĩa Xương thì lại có phần lo lắng: "Đừng nói giới giải trí đều là loại này đi? Nếu thật như vậy, chờ Bác Dương thi xong, nó lại là người miệng tiện, chẳng lẽ mỗi ngày đánh nhau với người ta luôn?"
Nguyễn Tiêu không lời gì để nói, chỉ có thể nói: "Ặc, chắc vậy quá.

Nghe nói giới giải trí thường xuyên có thể tạo lập thiết kế nhân vật, bằng không cứ tạo cho nó kiểu nhân thiết là người ngay thẳng đi.

Nếu không thì kỳ cục hơn xíu cũng được, nói không chừng có thể càng nổi……"
Nhan Duệ: "……"
Thôi Nghĩa Xương: "Nói không chừng…… có thể?"
Mọi người ở bên này nói giỡn, ngoài cửa có người vội vã tiến vào, mồ hôi đầy đầu chạy về phía bọn họ.
"Bác Dương đâu?" Y hỏi, "Các cậu có nhìn thấy Bác Dương không?"
Nguyễn Tiêu nhìn về phía người này, vóc dáng cao 1 mét 8 trở lên, còn cao hơn Bác Dương một chút, diện mạo là loại đẹp trai kiểu thanh tuấn nhã nhặn, cảm giác tính cách tương phản với Bác Dương…… Nhưng mà cậu không quen biết.
Thôi Nghĩa Xương cũng không quen biết.
Nhưng thật ra Nhan Duệ nhìn kỹ rồi hỏi: "Cậu có phải là bạn hồi nhỏ của Bác Dương không, hồi trước cùng cậu ta xem phim ma - Mục Triết?"
Người này nhẹ nhàng thở ra: "Đúng vậy, tôi chính là Mục Triết.

Hôm nay tôi đi tìm Bác Dương, anh cả Bác nói hôm nay cậu ấy thi, tôi liền chạy tới đây." Nói đến chuyện này, y có chút bất đắc dĩ, "Cậu ấy cũng không nói một tiếng với tôi, tôi nên cùng cậu ấy lại đây mới phải…… Nhưng cũng trách tôi, gần đây tôi bận rộn làm gia sư cho người ta, cũng không đi tìm cậu ấy mấy.

Chỉ mong cậu ấy đừng giận tôi….

Hầy!"
Nói ra một phen, mọi người đều hiểu rõ, cảm tình của vị này và Bác Dương thật là tốt.

Nguyễn Tiêu chỉ chỉ sang bên cạnh, nói: "Bác Dương đang đứng ở kia điền đơn đó, chắc là sắp điền xong rồi, nếu cậu muốn cổ vũ cậu ta thì chạy nhanh qua đi."
Mục Triết vừa nghe, nhanh chóng tạm biệt bọn Nguyễn Tiêu, vội vàng đi qua chỗ Bác Dương.
Bác Dương bị người chụp bả vai, nhìn lại phía sau thì thấy người trẻ tuổi quen thuộc, tức khắc cao hứng lên: "Hắc, sao hôm nay mày lại đến đây, không đi làm gia sư hả?" Lại cười hì hì nói, "Mày tới cổ vũ cho tao? Thật không hổ là anh em của tao."
Mục Triết thấy Bác Dương không giận, nhẹ nhàng thở ra: "Mày cố lên, tao và mấy người bạn cùng phòng của mày đều ở bên ngoài chờ mày."
Bác Dương nắm tay, tỏ vẻ nói: "Đó là tất nhiên, bọn mày cứ xem đi!"
Tiếp theo, Bác Dương nhanh chóng kiểm tra tờ báo danh xong nộp lên, lại lôi kéo Mục Triết qua, nghiêm túc giới thiệu một lần lại với bọn Nguyễn Tiêu.
Bọn Nguyễn Tiêu đương nhiên cũng chào hỏi quen biết Mục Triết thêm một chút.
Trời nóng, rất nhiều người quần áo đều ăn mặc đồ ngắn, Thôi Nghĩa Xương mắt sắc, thấy trên cánh tay trái của Mục Triết có một hình xăm nho nhỏ, không khỏi nói: "Mục Triết, hai người cậu và Bác Dương đều có hình xăm này?"
Mục Triết cúi đầu vừa thấy, dứt khoát xắn tay cao lên càng cao, chỉ chỉ chỗ đó, cười nói: "Trước kia lúc còn trẻ trâu cùng Bác Dương đi ra ngoài dạo phố, nó một hai phải xăm cái này, còn bảo tôi cùng nó xăm, sau đó cứ như vậy."
Bác Dương kêu lên oa nha: "Không phải mày cũng đồng ý sao, còn nói rất ngầu nữa, bây giờ đẩy hết tội cho tao…"
Nghiêm khắc nói ra, xăm mình ở đó xác thật rất ngầu, là hai cái hình xăm cùng loại với đầu lâu nhưng không có vẻ dữ tợn, trên cánh tay Mục Triết là hình xăm màu đen, mà trên cánh tay phải Bác Dương ở cùng vị trí là loại màu trắng chạm rỗng.

Thợ xăm tay nghề rất giỏi, hai hình xăm đều đẹp, đặc biệt là Mục Triết tương đối nhã nhặn, hình xăm màu đen tạo thêm cho y cảm giác sắc bén thật kỳ lạ, mà Bác Dương thì tùy tiện, hình xăm trắng chạm rỗng lại mang lên cho cậu vài phần khí chất văn nghệ.
Dù sao hai cái hình xăm đều vẫn khá xinh đẹp, chỉ là cái của Bác Dương không quá bắt mắt, lại thường thường có một nửa ở trong ống tay áo, nếu là không nhìn kỹ thì ngày thường nhìn không ra.
Nguyễn Tiêu sờ sờ cằm.
Hai người bạn từ bé cùng xăm hình trắng đen đối xứng ở cùng một vị trí….

Cũng không biết hai người này nghĩ như thế nào.
Mục Triết cho bọn họ xem xong, sửa sang lại tay áo.
Bác Dương cùng y cười đùa vài câu, liền nghe thấy được âm thanh thông báo trên loa.
"Xin mời thí sinh báo danh thành công tiến vào phòng thi, hãy tắt điện thoại, đừng châu đầu ghé tai……".



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.