Tiểu Thành Hoàng Hiện Đại

Chương 82: 82: Bị Hiểu Lầm




Nguyễn Tiêu trong lúc nhất thời thật không hiểu —— Cậu vốn dĩ cảm thấy chính mình đã hiểu rõ ràng mạch não của học trưởng Tông, nhưng hiện tại anh ra chiêu thức ấy, cậu không rõ á!
Tông Tuế Trọng nói: "Ngồi xuống ăn đi."
Nguyễn Tiêu nghiêng đầu nhìn qua anh.
Tông Tuế Trọng thấy cậu không nhúc nhích, cũng có chút kinh ngạc: "Không phải cậu muốn ăn sao?"
Nguyễn Tiêu im lặng.
Ngay sau đó, cậu lộ ra một nụ cười tươi roi rói, nói: "Cám ơn học trưởng Tông, em đặc biệt muốn ăn đó!"
Tông Tuế Trọng: "Ừ, ăn đi."
Nguyễn Tiêu ngồi bên cạnh bàn, chủ động múc cơm đưa qua cho Tông Tuế Trọng, nói: "Đêm nay lại làm học trưởng tiêu pha."
Tông Tuế Trọng nhận lấy, liếc cậu một cái nói: "Lần sau cũng có thể nói cho tôi."
Nguyễn Tiêu… Nguyễn Tiêu tâm tình tức khắc rất phức tạp.
Nên nói như thế nào nhỉ…
"Học trưởng, anh đối với người nào cũng đều săn sóc như vậy sao?"
Tông Tuế Trọng sửng sốt —— Săn sóc? Bởi vì bữa cơm này?
Anh khẽ lắc đầu, nói: "Chưa nói đến săn sóc gì, cậu cũng đã gọi tôi là học trưởng lâu như vậy rồi."
Nguyễn Tiêu thở dài trong lòng.
Cậu cảm thấy, học trưởng Tông nhất định có cái gì hiểu lầm về cậu rồi…… Tuy rằng cậu gửi ảnh là theo số đông, không có ý muốn ám chỉ bảo học trưởng mời ăn cơm gì, nhưng học trưởng hiển nhiên là hiểu lầm rồi! Nghiêm khắc mà nói thì hai người bọn họ cũng chỉ là tương đối quen mà thôi, nhiều nhất là sau này hơn phân nửa cậu phải làm công cho học trưởng, nhưng bởi vì vậy thôi học trưởng liền chủ động mời cậu ăn cơm, còn cố ý sắp xếp các món theo, này còn không săn sóc? Quan trọng nhất chính là, ám chỉ mời cơm là hiểu lầm, nhưng cậu thèm cũng không phải là hiểu lầm! Lúc ấy mọi người đều bị sắc hương vị hấp dẫn, chỉ có mỗi mình cậu không cảm thụ đến cái gì hết còn cần phải giả vờ như ăn ngon lắm, cậu là thật sự thực thèm!
Hiện tại, có thể đỡ thèm rồi.
Nguyễn Tiêu thật là vô cùng, vô cùng, vô cùng cảm động…… có đôi khi cậu cũng cần phải thừa nhận, vị học trưởng này ngoại trừ tố chất tổng hợp làm cậu tôn kính ra, thường xuyên mời cậu ăn cơm thật sự quá tăng độ hảo cảm!
Giờ cơm chiều, Nguyễn Tiêu rất hưởng thụ cũng thật cẩn thận cảm thụ được mỹ thực, cao hứng đến mắt cũng híp lại.
Tính cách Tông Tuế Trọng tương đối nghiêm túc, thông thường không có chính sự gì là rất ít mở miệng, hiện tại cũng không nói gì, nhưng ngẫu nhiên anh cũng sẽ nhìn liếc mắt nhìn Nguyễn Tiêu một cái.

Dáng vẻ ăn uống ngon lành này giống y như lần đầu tiên bọn họ gặp nhau, quả nhiên là thèm ăn rồi.

Anh rất coi trọng học đệ này, thái độ học tập của cậu cũng làm anh vừa lòng, hơn nữa bọn họ không xem như quan hệ ông chủ bình thường và người phụ tá, có giao tình của Tông Tử Nhạc, cũng có một ít tình nghĩa hằng ngày ở chung, học đệ Nguyễn với anh mà nói đương nhiên khác với những cấp dưới mà anh coi trọng khác —— cũng coi như là đứa trẻ anh muốn chăm sóc, vài bữa cơm không tính cái gì.
Nguyễn Tiêu cũng không biết Tông Tuế Trọng nghĩ như vậy, cậu chỉ là cảm thấy đồ ăn ngon, ăn rất ngon, học trưởng là người tốt! Sau đó, cậu một bên nhìn lén Tông Tuế Trọng tránh cho cậu ăn không đủ no, một bên thổi quét thức ăn trên bàn hơn phân nửa, ăn đến thống khoái cực kỳ.
"Siêu ngon." Cậu xoa xoa miệng, vẻ mặt cảm thấy mỹ mãn, "Cảm ơn học trưởng."
Tông Tuế Trọng cũng buông chiếc đũa nói: "Sau đó nhớ phải tản bộ."
Nguyễn Tiêu nghe anh dặn dò, gật gật đầu nói: "Dạ." Lại hỏi, "Học trưởng hôm nay tìm em chính là mời em ăn cơm?"
Tông Tuế Trọng: "Ừ."
Nguyễn Tiêu đoán được không có chuyện khác, nhưng sau khi chân chính xác định, một bên cảm thấy trong lòng rất ấm áp, một bên lại hơi xấu hổ.
"À ừm….

em cũng không phải đồ tham ăn đâu……"
Tông Tuế Trọng nói: "Cậu còn đang phát triển mà."
Nguyễn Tiêu càng ngượng ngùng.
Nào có gì đang phát triển chứ, thân xác này của cậu không cứng ngắc là đã không tệ rồi, cậu chỉ là bình thường không ăn được, toàn chỉ dựa vào ngẫu nhiên đến bên này tìm đồ ăn ngon, chỉ là mãi ăn chực học trưởng…… Quay đầu lại hỏi một chút thằng nhóc Tử Nhạc kia xem sinh nhật học trưởng vào lúc nào đi, cậu sẽ cân nhắc kĩ lưỡng, tích cóp nhiều chút tiền, đưa tặng gì đó cho học trưởng biểu đạt chút tâm ý.

Cứ mãi lấy của học trưởng mà không trả giá gì sao được? Da mặt cũng quá dày.
Sau khi ăn xong, Nguyễn Tiêu cùng Tông Tuế Trọng ngồi trên sô pha trong chốc lát, mới tạm biệt Tông Tuế Trọng.
Tông Tuế Trọng đứng lên nói: "Đi thôi, tôi đưa cậu."
Nguyễn Tiêu vội vàng xua tay, lại cố ý nhìn xem sắc trời bên ngoài nói: "Học trưởng không cần, còn sáng sủa vậy mà, vừa vặn em tản bộ về, an toàn lắm, không cần học trưởng cố ý đưa về."
Tông Tuế Trọng không nhiều lời, chỉ là cùng cậu đi ra ngoài.
Nguyễn Tiêu: "……" Thái độ cứng rắn như vậy sao.
Tông Tuế Trọng nói: "Đưa cậu đi đến trạm giao thông công cộng, cũng coi như tản bộ."
Nguyễn Tiêu bừng tỉnh, tức khắc thấy xấu hổ.
Phải nha, gần đây chỗ nào có trạm giao thông công cộng cậu thật đúng là không biết, nếu tự mình đi tìm cũng có thể tìm, nhưng vậy quá lãng phí thời gian.


Cho nên cậu cũng không hề chống đẩy nữa, đều là đàn ông con trai, cần gì ra vẻ?
·
Đường phố chỗ tiểu khu nằm ở khu vực tương đối phồn hoa của Đế Đô, trạm xe buýt đương nhiên cũng nhiều, nhưng đúng là tan tầm sau giờ không bao lâu, xe nhiều người càng nhiều, luôn rất chen chúc.
Nguyễn Tiêu cùng Tông Tuế Trọng đi ra khỏi tiểu khu, bởi vì con đường đều bị kẹt, bèn dứt khoát đi về hướng đại học Đế Đô.

Tông Tuế Trọng bước chân trầm ổn, Nguyễn Tiêu vừa đi vừa thường thường nói vài câu cùng Tông Tuế Trọng.
Gió đêm nhẹ nhàng thổi quét lại đây, hai người ở cùng còn rất hòa hợp.
Đi qua nửa con phố, Tông Tuế Trọng vốn dĩ đang giảng giải một trường hợp với Nguyễn Tiêu, bởi vì đang muốn đi qua giao lộ, anh bèn im lặng trước, mang theo Nguyễn Tiêu đi qua lối đi bộ rồi mới tiếp tục đề tài.
Đúng lúc này, cách đó không xa có một thanh niên mặc vest mang giày da mới từ cửa hàng đi ra, xoa xoa đôi mắt, nhìn một hồi lâu mới chạy nhanh đuổi theo qua đây.
"Tông lão đại? Tông Tuế Trọng? Tiểu Tông tổng?!"
Nguyễn Tiêu hiện tại cảm quan rất nhạy bén, đương nhiên là lập tức nghe thấy được, tức khắc buồn cười, nhịn không được nhìn về phía Tông Tuế Trọng.
Sắc mặt Tông Tuế Trọng hơi trầm xuống, xoay người, nhìn về phía người tới.
Thanh niên kia thấy rõ ràng bộ dáng Tông Tuế Trọng, mới dùng giọng điệu khoa trương nói: "Hắc, thật đúng là ông nha." Nói rồi nhìn nhìn Nguyễn Tiêu, làm mặt quỷ, "Lúc này mới mấy ngày không thấy, thần tiên trên bầu trời rốt cuộc cũng chịu hạ phàm, bên cạnh cũng có người rồi? Chậc chậc chậc còn là một người trẻ tuổi, gần đây tự nhiên khẩu vị nặng muốn nếm thức ăn tươi nha!"
Lời này vừa ra, nếu sắc mặt Tông Tuế Trọng trước đó chỉ là hơi trầm, vậy hiện tại chính là mặt đen thui.
Ngay từ đầu Nguyễn Tiêu không phản ứng lại kịp, cẩn thận ngẫm nghĩ, mặt cũng đen thui —— Anh ngon quá nhỉ, bổn Thành Hoàng lớn lên giống cái loại bán đứng thân thể leo lên người giàu có lắm hả? Trước tiên khoan nói trên đời này có nhiều người đàn ông hứng thú với đàn ông không đi, chỉ cần nói giữa tôi và học trưởng là bầu không khí học thuật hòa hợp, có thể vặn vẹo thành như vậy? Còn nếm thức ăn tươi, nếm em gái anh á! Đầu óc là thứ tốt, sao một hai phải tưới nước vào đó!
Tông Tuế Trọng thật nghiêm khắc mà nói: "Khâu Tử Kiệt, đừng nói bậy!"
Thanh niên - Khâu Tử Kiệt cảm giác được trên người Tông Tuế Trọng đột nhiên giảm xuống áp suất thấp, tức khắc có chút mài mài móng tay.

Hắn đột nhiên phản ứng lại đây, không thể bởi vì thấy bên người vị này có một người trẻ tuổi thì cho rằng anh ta giống cái đám khốn kia.

Nếu bên người đám khốn kia có một thiếu niên trẻ trắng nõn, vậy chắc chắn là đổi khẩu vị.


Còn bên người vị này có một người, vậy có khả năng chính là đơn thuần cùng nhau đi.
Khâu Tử Kiệt không khỏi liếc mắt đánh giá Nguyễn Tiêu một cái.
Trắng nõn vẫn là trắng nõn, khí chất cũng rất sạch sẽ, một đôi mắt trắng đen rõ ràng nhìn chằm chằm hắn, bên trong lập loè một luồng lửa giận, không lý do mà làm hắn có loại… cảm giác kinh khủng.
Má ơi, vừa rồi không nên ăn nói bậy bạ như vậy!
Khâu Tử Kiệt vội vàng nói: "Thực xin lỗi thực xin lỗi, vừa rồi tôi miệng tiện.

Tôi cũng chính là bởi vì Tông lão đại đi cùng người xa lạ mà thái độ hòa khí như vậy, trong lúc nhất thời nói vậy thôi.

Tôi thật không phải cố ý, toàn nói hươu nói vượn."
Nguyễn Tiêu vốn là rất khó chịu, nhưng người ta đã xin lỗi vậy rồi, cậu cũng không tiện nắm mãi không bỏ.
Nhưng…… trong lòng cậu cười lạnh.
Tốt xấu gì cậu cũng là Thành Hoàng gia, người ta thời cổ Trụ Vương viết dâm thơ cho Nữ Oa, trực tiếp xóa luôn quốc gia lớn như vậy, tuy rằng cũng có nguyên do vận số quốc gia đã hết, nhưng vậy cũng là một đòn sắc bén.

Cậu không có bản lĩnh lớn như Nữ Oa, cũng trừng phạt không nổi như vậy, nhưng làm một giấc mơ hù dọa thằng nhãi này vẫn là không thành vấn đề.
Nghĩ vậy, Nguyễn Tiêu ngầm ngoắc ngón tay.
Trong phút chốc, một luồng thần lực dừng trên người Khâu Tử Kiệt, đánh dấu lại hắn.
Chờ buổi tối cậu chỉ bằng cái này đi tìm, sáng mai thằng nhãi này không có quầng thâm mắt thì tính cậu thua!
Rất nhiều ý tưởng đều hiện lên trong đầu, mặt ngoài Nguyễn Tiêu vẫn là lắc đầu, tỏ vẻ không quá để ý.
Tông Tuế Trọng lại là liếc nhìn Khâu Tử Kiệt một cái thật sâu, nói: "Không lựa lời, về viết một phần kiểm điểm mười ngàn chữ lại đây.

Lần sau còn tái phạm, tôi sẽ trực tiếp báo cho bác Khâu."
Nụ cười của Khâu Tử Kiệt cứng đờ trên mặt.
Hắn cười gượng: "Mười ngàn chữ tự kiểm điểm…… không cần đi? Tôi đã bao lớn rồi, cho tôi điểm mặt mũi đi mà."
Tông Tuế Trọng nhìn hắn: "Viết hay không viết?"
Khâu Tử Kiệt: "…… Viết." Hắn nghiến răng nghiến lợi mà tát chính mình một cái trong lòng, quả thực hối hận đến cực điểm.


Trời ơi trời, không phải sớm biết lão Tông tính cách kiểu gì sao, còn phải thò qua tới, ngu hay gì? Còn phải viết kiểm điểm, quả thực cạn lời!
Nguyễn Tiêu nhìn Khâu Tử Kiệt b táo bón, trong lòng sảng khoái hơn rất nhiều.
Tên này nhìn hơn hai mươi, hơn nữa vừa thấy chính là học sinh dở, còn phải bị học trưởng Tông phạt viết kiểm điểm…… Mười ngàn chữ hắc hắc, chắc chắn đủ cho anh ta chịu trận.

Xem anh ta sau này còn dám ăn nói tào lao hay không, đúng là thiếu đòn!
Cuối cùng, mang theo uất nghẹn thật sâu, Khâu Tử Kiệt thành thành thật thật mà tạm biệt Tông Tuế Trọng cùng Nguyễn Tiêu.
Chờ người đi rồi, Tông Tuế Trọng mới nói lời xin lỗi với Nguyễn Tiêu: "Vừa rồi thật xin lỗi."
Nguyễn Tiêu xua xua tay: "Học trưởng xin lỗi cái gì? Đều là tên kia miệng hư, học trưởng không phải đã phạt anh ta rồi sao?" Nói rồi cậu dựng thẳng lên một ngón tay cái, bấm like cho Tông Tuế Trọng, "Học trưởng làm tốt lắm, sau này anh ta còn dám tái phạm, anh chỉ phạt viết kiểm điểm không được, phải chép sách, nung đúc tình cảm cho nhiều nhiều á! Cho anh ta rửa đầu óc."
Tông Tuế Trọng: "……" Anh hơi trầm ngâm, gật gật đầu, "Có chút đạo lý."
Nguyễn Tiêu vui vẻ, nói: "Đúng không? Ha ha ha……"
Dần dần, dấu hiệu kẹt xe trên đường phố càng ngày càng ít, cũng đã đến trạm xe tiếp theo rồi.
Tông Tuế Trọng cùng Nguyễn Tiêu chờ ở trạm, sắc trời cũng chậm rãi trở nên tối dần.
Nguyễn Tiêu ngẩng đầu nhìn trời, nói: "Học trưởng, nếu không anh đi về trước đi? Xe này đến nhanh lắm, em tự lên xe được mà."
Tông Tuế Trọng nói: "Tiễn cậu lên xe trước đã."
Nguyễn Tiêu chung quy cảm thấy học trưởng kiên trì như vậy ngoại trừ lo lắng cho cậu ra, còn có chuyện vừa ra người quen của anh nói chuyện như vậy, còn có xin lỗi đi? Thật tình là không có gì, có khó thì cậu cùng ngày liền trả thù rồi.

Thôi, không giành với học trưởng, dù sao có người cùng chờ xe cũng không nhàm chán mà.
Lại nói thêm vài câu, Nguyễn Tiêu nhìn cách đó không xa có chiếc xe công cộng chạy về phía này, vội vàng vẫy tay.
Tốc độ còn rất nhanh, chạy đến trạm một đoạn mới dừng lại tới.
Nguyễn Tiêu vội vàng chạy chậm qua, một bên chạy một bên xua tay với Tông Tuế Trọng, lớn tiếng nói: "Học trưởng em về đây!"
Nhưng Tông Tuế Trọng lại nhíu nhíu mày, cũng bước nhanh theo qua, giữ chặt lấy Nguyễn Tiêu: "Từ từ."
Nguyễn Tiêu một chân mới vừa dẫm lên xe, bị Tông Tuế Trọng lôi kéo, cậu không khỏi lảo đảo.
Cậu có chút khó hiểu, lại thấy Tông Tuế Trọng đang nhìn dưới bàn chân cậu.
Chân Nguyễn Tiêu dẫm vào khoảng không, cậu cảm thấy có điểm không thích hợp, quay đầu nhìn lại —— không có chiếc xe nào cả?.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.