Tiểu Thành Hoàng Hiện Đại

Chương 85: C85: Mở mắt



Edit: KaoruRits

Nguyễn Tiêu không thể không tỉnh lại.

Thật ra cậu cũng không phải hoàn toàn quên mất lỗ đen, nhưng sau khi hiện hóa thần thân thì thần lực vận chuyển trôi chảy, vẫn là làm cậu rất đắc ý, đắc ý nhiều rồi thì hơi tự mãn. Trước đó cậu không tìm được thuật sĩ, nhưng nếu có thể tìm được, cậu cũng không cảm thấy mình không đối phó được. Cướp đoạt dương thọ không thành công cũng làm cậu rất buồn bực, nhưng đó là quy tắc và hạn chế trong thiên địa mà thôi.

Thẳng đến lúc này, sinh hồn kéo không được, lỗ đen khắc chế… chút ít tự mãn này đã bị chọc thủng.

Quả thực là đánh đòn cảnh cáo mà.

Yên lặng nói hết mọi chuyện xong, Nguyễn Tiêu nhìn Tông Tuế Trọng, chờ đợi đối phương "tuyên án".

Mà Tông Tuế Trọng, tâm tình của anh đột nhiên trở nên có chút quái dị lên.

Trên người anh… có lỗ đen? Lỗ đen đó không chỉ có hấp thu công đức, còn hấp thu sức mạnh bên ngoại gây bất lợi cho anh? Tiểu học đệ nói, bởi vì cậu ấy muốn kéo sinh hồn của anh ra, nên khiến cho lỗ đen bắn ngược?

Càng nói càng không thể tưởng tượng.

Tông Tuế Trọng không muốn tin tưởng chuyện này, trong lòng cũng không khỏi suy tư, liệu có phải học đệ cũng bị người nào đó lừa, mới nghĩ lầm linh dị quỷ quái tồn tại hay không? Nhưng trước đó lúc nóng lúc lạnh, có vẻ như lại biểu hiện sự việc này đặc thù rồi…… Vậy thì nếu không phải học đệ nhận tri có vấn đề, đó chính là chính trên người anh thật sự có…… lỗ đen? Trên người một con người, sao lại có lỗ đen tồn tại?

Nguyễn Tiêu nhìn chằm chằm mặt Tông Tuế Trọng, phát hiện vị học trưởng này không có lập tức mở miệng bác bỏ cậu, bèn lén lút mà ôm ấp chút hy vọng.

"Học trưởng, anh……"

Tông Tuế Trọng trầm ngâm nói: "Muốn thử lại một lần nữa không?"

Nguyễn Tiêu sửng sốt, trên mặt đầu tiên là lộ ra một nụ cười, rồi nụ cười lại cứng đờ lên.

"Không thử được." Cậu rất không cam lòng mà nói, "Học trưởng, em cũng không rõ ràng lắm lỗ đen đó là cái gì, nhưng là thật sự đặc biệt lợi hại, lúc em dùng pháp thuật dùng bao nhiêu thì nó nuốt mất bấy nhiêu, làm không được."

Nghe tiểu học đệ nói như vậy, Tông Tuế Trọng cũng không thể làm gì khác hơn.


Nguyễn Tiêu trầm tư suy nghĩ, bỗng chốc nói: "Học trưởng, bằng không anh thử…… Khống chế một chút lỗ đen đó đi? Nó treo trên người của anh, lại không cho sức mạnh bên ngoài tác động đến anh, hẳn là nghe lời anh nói?"

Lúc này đến phiên Tông Tuế Trọng sửng sốt.

Anh suy tư một chút, nói: "Tôi không cảm giác được nó tồn tại."

Nguyễn Tiêu: "……"

Phải nha, học trưởng cũng không cảm giác được, còn khống chế cái gì? Chẳng lẽ trong lòng không ngừng lầm bầm "Cho ẻm kéo linh hồn nhỏ bé cho ẻm kéo cho ẻm kéo" sao? Cũng quá 囧 rồi.

Không khí nhất thời có điểm xấu hổ.

Nguyễn Tiêu tiếp tục trầm tư suy nghĩ.

Tông Tuế Trọng cũng không quấy rầy cậu, chỉ lẳng lặng chờ.

Trong nội tâm Nguyễn Tiêu có chút phát điên.

Thật ra biện pháp đơn giản nhất chính là chính cậu sinh hồn rời xác, trực tiếp hiện hình trước mặt học trưởng Tông, lập tức xuất hiện hai học đệ, học trưởng còn có thể không tin sao? Nhưng vấn đề là, sinh hồn không thể hiện hình! Nếu cậu cứ vậy mà hiện hình, vậy quả thực chính là rõ ràng nói cho học trưởng —— Hê chào anh, em tên Nguyễn Tiêu, vừa mới chết không lâu, đang khoác thân xác đi tùm lum nè —— Vậy sao được chớ?

Cậu cũng nghĩ tới, nếu không dứt khoát kêu đám nữ quỷ trong nhà lại đây bảo bọn họ hiện hình cho học trưởng xem, mình ra một mệnh lệnh nữ quỷ làm một động tác, học trưởng còn có thể cảm thấy là ảo giác sao? Nhưng lỗ đen của học trưởng…… Đối với cậu là không có phản ứng gì thiệt, nhưng cậu dù sao cũng là một thần linh, nhỡ đâu lỗ đen cảm thấy nhóm nữ quỷ lại đây hiện hình là khiêu khích học trưởng, lập tức nuốt luôn mấy cô ấy làm sao bây giờ? Chỉ vì làm học trưởng tin tưởng quỷ quái tồn tại mà khiến cho các cô mạo hiểm, cậu cũng không thể làm vậy.

—— Cho nên, cậu có thể không hao tâm tổn trí sao?

Qua một hồi lâu, Nguyễn Tiêu thử nói: "Bằng không…… Em mở mắt âm dương cho học trưởng thử xem?" Cậu nói mà giọng khá vội vàng, "Những đại sư khác làm không được không có nghĩa là em làm không được, với lại mở mắt âm dương cho học trưởng cũng sẽ không làm học trưởng bị thương, lỗ đen kia hẳn là sẽ không ngăn cản… nhỉ?"

Nói xong cậu lại có điểm chột dạ, trước kia học trưởng chưa bao giờ mở mắt thành công, cũng có thể là do lỗ đen ngăn cản. Nhưng cậu lập tức lại đúng lý hợp tình lên, cậu dùng chính là thần lực, hiệu quả hẳn là xịn hơn nhiều, có lẽ lỗ đen cho cậu mặt mũi thì sao? Lại không phải chuyện lớn như túm sinh hồn người ta.

Tông Tuế Trọng nhìn tiểu học đệ không ngừng biến hóa biểu cảm trên mặt, cuối cùng dùng ánh mắt chờ đợi nhìn qua —— Anh gật gật đầu, đáp ứng cậu.


Nguyễn Tiêu tức khắc cười, sau đó nhanh chóng mặt mày nghiêm túc lại.

"Học trưởng, em có trực giác, lần này nhất định sẽ thành công." Cậu dừng một chút, "Em quyết định dùng sinh hồn rời xác trước rồi lại mở mắt anh, đến lúc đó anh có thể trực tiếp nhìn đến hai cái ‘em’, tuyệt đối là trực quan."

Tông Tuế Trọng nói: "Được."

·

Nói làm là làm ngay, Nguyễn Tiêu nhanh chóng nằm lên giường.

Tông Tuế Trọng: "Tôi cần nằm không?"

Nguyễn Tiêu trực tiếp tỏ vẻ: "Nằm hay không nằm đều được!"

Sau đó cậu nhắm nghiền mắt lại, tắt thở.

Tông Tuế Trọng: "……"

Hơi do dự một lát, ang cũng nằm xuống, nhắm mắt lại.

Mở mắt âm dương có khả năng phải…. làm việc trên chỗ mí mắt đi? Nhằm lại đại khái càng tiện hơn.

·

Nguyễn Tiêu vẫn là dùng hình thể của quỷ, đứng bên cạnh Tông Tuế Trọng, hồi hộp mà vươn hai ngón tay ra.

Thần lực lập lòe nơi đầu ngón tay, cậu thong thả mà đem chút thần lực này duỗi về phía mí mắt Tông Tuế Trọng…. Khi thần lực sắp chạm vào Tông Tuế Trọng, cậu bỗng nhiên ngẩng đầu, lòng tràn đầy thấp thỏm mà nhìn lỗ đen đang treo trên đỉnh đầu học trưởng.

Lỗ đen không có phản ứng.


Nguyễn Tiêu dò xét ấn nhẹ ngón tay lên mí mắt Tông Tuế Trọng.

Lỗ đen vẫn không phản ứng.

Nguyễn Tiêu nhẹ nhàng thở ra, bắt đầu điều động sức mạnh, mở mắt âm dương cho Tông Tuế Trọng.

Khác với mở mắt âm dương cho Lỗ Tử Huyên trước đó, lúc này tiêu hao thần lực rất nhiều, nhưng cậu có thể cảm giác được, thần lực thật là dùng vào việc mở mắt chứ không phải bị lỗ đen hấp thu……

Khoảng chừng năm phút, rốt cuộc kết thúc quá trình này.

Nguyễn Tiêu xoa xoa mặt, mở miệng kêu lên: "Học trưởng Tông, học trưởng Tông?"

Vẫn là hồi hộp, nếu mở mắt thật sự thành công, học trưởng chắc chắn có thể nghe thấy tiếng cậu gọi rồi……

Ngay sau đó, Tông Tuế Trọng mở mắt ra, tầm mắt hướng tới mép giường.

Đôi mắt Nguyễn Tiêu trợn to, thẳng tắp nhìn sang, vừa lúc cùng anh…… bốn mắt nhìn nhau.

·

Tông Tuế Trọng an tĩnh mà nằm trên giường, vài phút, trong phòng yên lặng như tờ, trong lúc này, anh không cảm giác được bất luận thứ gì đặc biệt xuất hiện, cũng không có nghe thấy bất luận động tĩnh gì.

Thẳng đến đột nhiên, mí mắt của anh có điểm nóng lên, ngay sau đó, anh liền nghe thấy có một giọng nói rất nhẹ đang gọi học trưởng —— Âm thanh này có chút mờ mịt, nhưng không thể nghi ngờ, là giọng của học đệ Nguyễn.

Tông Tuế Trọng liền mở to mắt, nhìn theo phương hướng của âm thanh, tiếp theo anh liền thấy thiếu niên trắng nõn đứng ở mép giường, thoạt nhìn tựa hồ cũng giống như bình thường, lại có một loại cảm giác kỳ quái.

Dường như anh nghĩ đến gì đó, quay đầu, nhìn sang bên cạnh.

Thân thể lạnh băng kia, vẫn còn ở đó.

·

Sau khi Nguyễn Tiêu đối mắt cùng Tông Tuế Trọng liền biết vị này nhìn thấy mình rồi, tức khắc cảm thấy mỹ mãn. Quả nhiên, dù lỗ đen của học trưởng Tông rất lợi hại, vẫn là nể mặt Thành Hoàng như cậu một chút! Những đại sư khác không mở được mắt âm dương, cậu có thể mở! Tuy rằng…… Cũng có thể có nguyên nhân khác, chẳng hạn như mấy đại sư mở mắt đó là giả, hoặc là mời đến thần lực không đủ mà ngoan cố mở mắt cho học trưởng vân vân, nhưng cậu chính là cảm thấy, lỗ đen nể mặt cậu! Hừ.

Tiếp theo, Nguyễn Tiêu thấy ánh mắt Tông Tuế Trọng có một tia kỳ quái, thấy Tông Tuế Trọng quay đầu nhìn thân xác cậu, thấy Tông Tuế Trọng lại quay đầu một lần nữa nhìn về phía cậu, trong mắt lại lộ ra kinh ngạc.


Giờ khắc này, cậu đắc ý dào dạt.

Đúng không, thấy được rồi ha, bị dọa rồi chứ gì!

Nhưng Tông Tuế Trọng cũng không có bị dọa, mà là tự hỏi lên.

Nguyễn Tiêu: "……"

Sao không khí cứ như bắt đầu trầm trọng ý nhờ?

Tông Tuế Trọng không tự hỏi thật lâu, vài giây sau, anh chỉ chỉ bên cạnh.

"Ngồi xuống rồi nói."

Nguyễn Tiêu liền ngồi bên cạnh anh, hỏi: "Sao vậy học trưởng?" Vẻ mặt cậu có điểm chế nhạo, "Hiện tại học trưởng tin rồi chứ?"

Tông Tuế Trọng: "Tôi có thể thấy ma quỷ khác sao?"

Nguyễn Tiêu khẽ cứng lại: "Cái này…… khó mà nói."

Tông Tuế Trọng có chút nghi hoặc.

Nguyễn Tiêu chỉ chỉ lỗ đen phía sau anh: "Không bằng học trưởng nhìn xem trước đi, anh có thể nhìn thấy cái lỗ đen này không?"

Tông Tuế Trọng dừng một chút, quay đầu lại.

Lần này, Nguyễn Tiêu được như ý nguyện mà thấy biểu cảm của anh biến hóa —— đồng tử anh co rút lại, kinh ngạc.

Nguyễn Tiêu: Đã ghê!

·

Sau khi nhìn lỗ đen rõ ràng, Tông Tuế Trọng biết được suy đoán lỗ đen có lẽ sẽ cắn nuốt quỷ hồn không có ý tốt của Nguyễn Tiêu, cũng biết Nguyễn Tiêu hơi do dự xem có nên dẫn anh đi gặp quỷ hay không……

Tông Tuế Trọng trầm ngâm: "Nếu biết thứ này tồn tại, tôi cũng cần biết nó rốt cuộc là chuyện như thế nào. Cùng với mặc kệ, không bằng cùng đi kiểm nghiệm với cậu, cũng để tránh cho tình huống tôi không tự biết, xúc phạm đến những ma quỷ vô tội. Chỉ có cậu mở được mắt âm dương cho tôi, tôi nghĩ, đi cùng cậu sẽ là thỏa đáng nhất." Anh bình tĩnh nhìn về phía Nguyễn Tiêu, "Học đệ Nguyễn, cậu bằng lòng giúp tôi chứ?"



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.