Tiểu Thanh Mai Của Thủ Phụ Đại Nhân

Chương 100: Chương 100



Trên phố Trường An, Ngọc Kinh lâu

Tiếng đàn róc rách, tiếng cười nũng nịu không ngừng vọng ra từ phòng bên ngoài.

Tiết Vô Vấn xoay chiếc nhẫn ngọc trên tay, nhìn Chu Dục Thành ngồi đối diện với nụ cười nửa miệng, rót đầy rượu cho ông ấy rồi trêu: “Cứ tưởng hôm nay thế thúc sẽ hẹn con đi ăn mì, ai ngờ lại đến Ngọc Kinh lâu? Chắc thế thúc đến đây là vì Tô ma ma phải không?”

Trong cả Thịnh Kinh, những lời đồn đại về chuyện tình giữa Chu Dục Thành và Tô Ngọc Nương chưa bao giờ dứt.

Ai cũng nói Tô Ngọc Nương, hoa khôi hạng nhất một thời có vô số người theo đuổi, mà vị Thứ phụ đại nhân trước mặt là một trong số đó.

Chu Thứ phụ tuổi không còn trẻ nhưng vẫn chưa thành thân, nghe nói là vì Tô Ngọc Nương.

Nhưng Tiết Vô Vấn biết, không phải Chu Thứ phụ không muốn thành thân, mà là Tô Ngọc Nương không muốn gả. Trước đây Tô Ngọc Nương cũng đã từng muốn gả cho ông ấy, khi đó ông ấy chỉ là một tiểu quan Cửu phẩm, còn bà ta là kỹ nữ nổi tiếng khắp Kinh thành.

Nếu hai người kết hôn, cũng coi là một chuyện tình đẹp được ca tụng.

Nhưng lúc đó mẫu thân của Chu Thứ phụ kiên quyết không đồng ý cho ông ấy cưới Tô Ngọc Nương, ông ấy lại là người con có hiếu, nên mối hôn sự đó đành phải bỏ dở. Giờ mẫu thân của Chu Thứ phụ đã qua đời từ lâu, Tô Ngọc Nương cũng từ hoa khôi nổi tiếng một thời trở thành Tô ma ma của Ngọc Kinh lâu.

Bà ta không cắt đứt với Chu Dục Thành, nhưng cũng không gả cho ông ấy, cứ thế, khi ông ấy đến, bà ta cùng uống rượu, trò chuyện. Lúc hứng khởi thì cùng vui vẻ.

Nếu không đến, cũng chẳng sao.

Bà ta bận rộn từng ngày, không chỉ phải nắm bắt mọi tin tức lớn nhỏ trong Thịnh Kinh, còn phải chăm sóc sức khỏe cho rất nhiều cô nương trong lầu, quả thực còn vất vả hơn cả thời làm hoa khôi.

Tất nhiên, bản thân Tô Ngọc Nương rất hài lòng với sự bận rộn này, nữ tử đâu phải chỉ có con đường xuất giá.

Bà ta là mật thám được Định Quốc Công tiền nhiệm bồi dưỡng kỹ lưỡng, khi từ Túc Châu đến Thịnh Kinh, đã chuẩn bị tinh thần cả đời không xuất giá.

Làm sao Chu Dục Thành không nghe ra ý trêu chọc trong lời Tiết Vô Vấn, nhưng cũng không tức giận.

Hôm nay ông ấy đến Ngọc Kinh lâu đúng là muốn gặp Tô Ngọc Nương một lần, chỉ là lúc này việc chính chưa xong, cũng không vội vàng gì một chốc một lát.

“Sao thế? Bảo con ra ngoài uống rượu với ta hôm nay, làm khó con rồi à?” Chu Dục Thành nâng chén rượu lên, từ từ uống cạn, cười cười rồi nói: “Hay là con sợ cô nương Vệ gia không cho con vào nhà? Tiết Vô Vấn con mà cũng có chuyện phải sợ sao?”

Tiết Vô Vấn cười không để ý, cà lơ phất phơ nói: “Điệt nhi không tài giỏi gì, quả thực là người sợ vợ. Huống chi hôm nay đoàn tụ sum vầy, bà nội đã mở tiệc trong phủ. Con còn chưa ăn cơm, lúc này bụng vẫn đang đói meo!”

Chu Dục Thành liếc nhìn hắn ta, nói: “Nếu không phải con giấu ta, không sớm nói với ta rằng vị Trạng nguyên lang đó là cháu của Vệ Thái phó, ta đâu có gọi con ra ngoài hôm nay?”

Ý trong lời là, Tiết Vô Vấn con giấu ta lâu như vậy, hôm nay ta cố tình gọi con ra ngoài đúng lúc con có hẹn với người đẹp, con làm gì được ta?

Tiết Vô Vấn sờ sờ mũi, chuyện này đúng là hắn ta có lỗi.

“Việc này quả thật là con suy nghĩ không chu đáo, con tự phạt ba chén.” Nói xong, bèn nghiêm túc rót đầy ba chén rượu, uống một hơi cạn sạch.

Chu Dục Thành hừ lạnh một tiếng bằng giọng mũi, cũng không tính toán với hắn ta nữa. Dù sao việc Tiết Vô Vấn giấu thân phận của Hoắc Giác, ông ấy cũng có thể hiểu được.

Vụ án mưu phản bảy năm trước, ở Thịnh Kinh là chuyện cũ không ai dám đụng đến.

Nếu thân phận của Hoắc Giác bị người ta biết được, vị Đại tiểu thư Vệ gia đang ẩn náu trong phủ Định Quốc Công cũng sẽ bị bại lộ, đến lúc đó, e rằng cả phủ Định Quốc Công cũng sẽ gặp họa.

Ít một người biết thì ít một phần rủi ro, bất kể người đó có phải là người đáng tin tưởng hay không.

***

Khi Hoắc Giác đến Văn Anh các, Tiết Vô Vấn đã uống hết một bình rượu.

Thấy cậu em rể này cuối cùng cũng đến, vị Chỉ huy sứ Cẩm Y Vệ kia bèn vội giơ quạt giấy lên, chỉ vào Hoắc Giác nói: “Người Chu thế thúc đợi đã đến, con có thể đi trước được không?”

Chu Dục Thành liếc nhìn hắn ta, nói: “Mật thư phụ thân con chuyển cho ta, con không muốn biết sao?”

Lúc này sắc mặt Tiết Vô Vấn mới nghiêm túc trở lại, nói: “Điệt nhi xin lắng nghe.”

Thực ra không cần Chu Dục Thành nói, Tiết Vô Vấn cũng đoán được là chuyện gì. Chỉ là cha hắn ta chọn nói việc này với Chu Dục Thành mà không gửi tin cho hắn ta, điều này thật đáng suy ngẫm.

Chu Dục Thành mỉm cười nhìn hắn ta, rồi nhìn Hoắc Giác đang đứng một bên cung kính hành lễ với ông ấy, nói: “Ngồi xuống đi. Không chiếm nhiều thời gian của các con đâu, lát nữa sẽ thả các con về bên nương tử.”

Hoắc Giác ngoan ngoãn ngồi xuống đệm mềm bên cạnh Tiết Vô Vấn, nói: “Đa tạ Thứ phụ đại nhân.”

Chu Dục Thành thong thả nhìn Hoắc Giác, nói: “Bài văn trong kỳ thi Hội của cậu, ta và Lăng Thủ phụ đều đã xem qua, cậu có biết sau khi xem xong ta đã nói gì với Lăng Thủ phụ không?”

Ông ấy và Lăng Duệ là quan chủ khảo kỳ thi Hội năm nay, khi chấm bài đều ở cùng một phòng. Đến giờ Chu Dục Thành vẫn nhớ, hôm đó khi đọc bài thi của Hoắc Giác, ông ấy đã ngạc nhiên thế nào.

Hoắc Giác tất nhiên biết lời Chu Dục Thành nói chắc chắn là lời khen ngợi, nhưng vẫn khiêm tốn đáp: “Hạ quan không biết.”

Chu Dục Thành nhìn người thanh niên đoan chính thận trọng này, thầm thở dài: Đúng là người Vệ gia, dù đã mai danh ẩn tích bảy năm, vẫn không che giấu được ánh hào quang.

“Ta nói với Lăng Thủ phụ rằng, nếu xem người qua văn chương, thì sĩ tử viết bài này quả có phong cách của Vệ Thái phó ngày xưa. Văn phong lão luyện hùng hồn, từng câu từng chữ đều có ý nghĩa sâu xa, như từ cao nhìn xuống, vừa có thể thấu suốt toàn cục, lại có thể tỉ mỉ chi tiết.”

Dám nhắc đến Vệ Hạng trước mặt Lăng Duệ một cách không chút e ngại như vậy, trong Thịnh Kinh chỉ có Chu Dục Thành và Định Quốc Công Tiết Tấn.

Lăng Duệ từ khi có công theo phò vua, nắm giữ quyền lực lớn, ít nhiều cũng có chút coi thường những công tử thế gia chỉ dựa vào sự che chở của tổ tiên mới có thể vào Kinh làm quan.

Mà thế gia lớn nhất thiên hạ chính là Vệ gia ở Thanh Châu, sau khi Vệ gia bị ông ta nhổ tận gốc, ông ta càng khinh thường thế gia.

Nghe xong lời Chu Dục Thành, Lăng Duệ bèn cười không đồng tình: “Cái gọi là phong cách thế gia, chẳng qua chỉ là lời khen của kẻ vô dụng. Người thực sự có tài, từ xưa đến nay không phải dựa vào tổ tiên.”

Nói như thể Lăng Duệ có thể từng bước thăng tiến ở Thịnh Kinh mà chưa từng cần sự giúp đỡ của nhà nhạc phụ và Vương gia của Doanh Châu vậy.

Chu Dục Thành vốn biết Lăng Duệ là kẻ ngụy quân tử, cũng không tranh cãi với ông ta, chỉ cười đáp: “Ta đánh cược với Lăng Thủ phụ, chỉ riêng với tầm nhìn bao quát và cái nhìn đại cục như từ cao nhìn xuống của người này, ta cá rằng sau này nhất định sẽ làm đến chức vị cao nhất.”

Lúc đó ông ấy đánh cá với Lăng Duệ, chẳng qua là vì không ưa cái kiểu ngụy quân tử của ông ta, muốn nói vài câu châm chọc.

Nhưng giờ nghĩ lại, trên đời này có mấy người có được phong cách của Vệ Thái phó?

Ngoài mấy người hậu bối Vệ gia, quả thật trong vạn người khó tìm được một.

Hoắc Giác tất nhiên nghe ra ý khen ngợi và bảo vệ của Chu Dục Thành dành cho mình, chắp tay cúi người, nghiêm túc nói lời cảm ơn: “Thứ phụ đại nhân quá khen, Giác còn chưa bằng một phần vạn của ông nội.”

Chu Dục Thành nhướn mày, không ngờ hắn lại thẳng thắn nhận mình là hậu duệ Vệ gia như vậy.

Dĩ nhiên ông ấy không biết, trước đây Hoắc Giác làm cho tiểu thiếp Chu Dục Thành đặt trong phủ Tề Xương Lâm thuận lợi chuyển tin tức đến Chu phủ, vốn đã có ý định kéo ông ấy vào cục diện, vì vậy Hoắc Giác chưa bao giờ định giấu giếm thân phận của mình với ông ấy.

Chu Dục Thành khẽ gật đầu, ánh mắt nhìn Hoắc Giác càng thêm hiền từ.

“Trước kia ta bị giáng chức đến Túc Châu, may mắn được Vệ Thái phó chỉ dạy. Đáng tiếc bảy năm trước, ta lực bất tòng tâm, dù là Thái tử Thái tôn hay Vệ gia Hoắc gia, đều không thể kịp thời ra tay viện trợ.”

Chu Dục Thành không giống Định Quốc Công, ông ấy chỉ là kẻ sĩ tầm thường, sau khi bị giáng chức khỏi Kinh thành, nhờ ân sư ở Kinh thành vận động, lại có Định Quốc Công tiến cử, mới được vào Kinh thành làm quan lần thứ hai.

Vụ án mưu phản của Thái tử bảy năm trước, ông ấy tưởng sẽ có đủ thời gian để rửa sạch nghi ngờ cho Thái tử. Nhưng không ngờ, chỉ trong vỏn vẹn bảy mươi hai ngày, không chỉ có vụ án mưu phản đã được định đoạt, mà thế sự triều chính còn hoàn toàn thay đổi.

Chu Dục Thành có quan hệ ở Thịnh Kinh, nhưng trong vụ án của Thái tử, những mối quan hệ đó vốn không có tác dụng gì lớn, huống chi là đi xa đến Thanh Châu cứu người.

“Thứ phụ đại nhân nói quá lời rồi. Vụ án oan khuất bảy năm trước, ngay cả ông nội và ông ngoại cũng không ngờ tới, huống chi là người xung quanh.”

Chu Dục Thành thở dài: “Giờ nhắc lại chuyện xưa cũng vô ích, muốn lật lại vụ án, cũng phải từ từ mà làm. Hôm qua ta nhận được tin từ Định Quốc Công, Định Viễn Hầu Tuyên Nịnh đột nhiên xuất hiện ở biên giới Túc Châu hồi đầu tháng, tiếp xúc với vị Nhị Hoàng tử của Bắc Địch. Còn về việc hai người họ nói gì, hiện tại vẫn chưa thể biết được.”

Những người có mặt ở đây đều là người tinh tường, dù không biết rõ Định Viễn Hầu đã đạt được thỏa thuận gì với Nhị Hoàng tử Bắc Địch, nhưng cũng có thể đoán ra được tám chín phần.

Trong bảy năm qua có lẽ Lăng Duệ đã bị quyền lực làm cho mờ mắt, lại dám làm chuyện bảo hổ lột da mà bán nước như vậy.

Hơn nữa gan cũng thật lớn, Túc Châu là nơi nào chứ? Túc Châu chính là nơi đóng quân của phủ Định Quốc Công đời đời kiếp kiếp, người ở đó ai ai cũng trung thành với phủ Định Quốc Công, ngay cả dân chúng cũng chỉ biết đến Định Quốc Công Tiết Tấn, chưa từng nghe đến Thành Thái Đế.

Bảy năm trước Tiết Tấn bị ám toán, sau khi chịu một thiệt hại lớn, việc giám sát Túc Châu càng thêm nghiêm ngặt, nói là kiên cố như thành đồng cũng không quá.

Đoàn người của Định Viễn Hầu, dù đã chuẩn bị kỹ càng, cải trang đến mức cha mẹ cũng không nhận ra, nhưng vẫn không thoát khỏi con mắt của dân chúng Túc Châu.

Từ khi họ bước vào địa phận Túc Châu, đã bị người ta theo dõi.

Hoắc Giác và Tiết Vô Vấn đưa mắt nhìn nhau, nếu Định Quốc Công đã biết chuyện này, có lẽ cũng sẽ sớm biết được nhiều việc ở Thịnh Kinh.

Chu Dục Thành nhìn hai người họ, bỗng cười nói: “Chuyện này, có phải các con đã biết từ sớm rồi không?”

Hoắc Giác thẳng thắn gật đầu, nói: “Mấy tháng trước Đô sát viện tìm được một quyển sổ từ bảy năm trước ở nha môn Binh bộ, trong đó có vài khoản mập mờ chỉ thẳng đến Bắc Địch. Từ đó, Đô sát viện bắt đầu để mắt đến Hồ Thượng thư. Hồ Thượng thư vừa mới định hôn sự với phủ Định Viễn Hầu, Định Viễn Hầu đột nhiên rời khỏi Thịnh Kinh, đến Túc Châu, sao có thể không gây chú ý? Giám sát Ngự sử mà Đô sát viện phái đến Túc Châu, chắc sẽ sớm truyền về tin tức.”

“Trùng hợp quá phải không?” Tiết Vô Vấn khẽ cười, ngón tay dài gõ gõ lên án thư, nói: “Mật thám của Cẩm Y Vệ ở Thanh Châu cũng đã bí mật tìm được một quyển sổ từ bảy năm trước trong phủ Lăng Nhược Phàm, trong đó có ba khoản tiền không nhỏ chuyển đến quân Nam Thiệu. Tháng trước còn điều tra được tâm phúc của Tần Vưu đã gặp mặt Đại tướng của quân Nam Thiệu, có lẽ mưu đồ không nhỏ.”

Hai tiểu tử này tên nào tên nấy nói năng trôi chảy, còn khá là có lý.

Nhưng trên đời làm gì có chuyện trùng hợp như vậy?

Hai quyển sổ đồng thời xuất hiện, một quyển ở Đô sát viện, một quyển ở Cẩm Y Vệ, lại vừa hay đều bị hai người họ phát hiện?

Chu Dục Thành nhìn họ đầy ẩn ý sâu xa, cười nói: “Thật là trùng hợp.”

Nếu bảy năm trước Nam Thiệu, Bắc Địch đã có thể trùng hợp tấn công Đại Chu vào lúc vụ án mưu phản của Thái tử xảy ra.

Thì sao những trùng hợp hiện tại lại không thể?

Chu Dục Thành nhìn về phía Hoắc Giác: “Ta đã xem qua quyển sổ trong tay Lỗ đại nhân, hiện giờ ông ấy đang cùng Tông đại nhân điều tra vụ án này. Quyển sổ đó là cậu tìm ra từ Binh Bộ, làm sao cậu biết quyển sổ đó xuất phát từ tay Tề Xương Lâm?”

Hôm trước sau khi nhận được tin từ Định Quốc Công, ông ấy đã đến Đô sát viện một chuyến. Từ miệng Lỗ Thân biết được về quyển sổ này, lại nghe Tông Già nhắc đến, quyển sổ đó xuất phát từ tay Tề Xương Lâm.

Bảy năm trước, Lăng Duệ câu kết với Bắc Địch, Nam Thiệu, âm thầm đưa ra một số lượng lớn bạc, để bọn chúng cùng tấn công Đại Chu, gây ra hỗn loạn.

Những sổ sách đó, theo lý mà nói, đáng lẽ đã bị tiêu hủy. Tề Xương Lâm lén lút dùng nét chữ của Hồ Đề sao chép ra một quyển sổ giống hệt, có lẽ là chuẩn bị khi sự việc bại lộ, dùng để tự bảo vệ mình.

Theo hiểu biết của Chu Dục Thành về Tề Xương Lâm, ông ta quả thực sẽ để lại một thủ đoạn như vậy. Nhưng thứ quan trọng như vậy, theo lý mà nói, ông ta sẽ không để ở trong nha môn Binh Bộ.

Người ta thường nói nơi nguy hiểm nhất chính là nơi an toàn nhất, một phòng chứa đồ vụn vặt bình thường không ai đến, dường như là một nơi tốt để cất giấu quyển sổ này.

Nhưng Tề Xương Lâm chưa từng tin vào điều đó, càng là thứ quan trọng, ông ta càng phải nắm chặt trong tay mình, ngày ngày đều có thể nhìn thấy sờ thấy, mới yên tâm.

Cũng vì vậy, trong mắt Chu Dục Thành, quyển sổ đã được cất giấu ở Binh Bộ, thì không có khả năng xuất phát từ tay Tề Xương Lâm.

Hoắc Giác tất nhiên đoán được sự nghi ngờ của Chu Dục Thành, hắn ngước mắt lên, khẽ nhếch môi, nói: “Chính thất của Tề Thượng thư, Tú nương tử, hiện đang làm đầu bếp trong quán rượu do thê tử của ta kinh doanh. Có lẽ sau khi Thứ phụ đại nhân gặp Tú nương tử một lần, sẽ biết được vì sao Tề Thượng thư lại mạo hiểm để lại quyển sổ đó.”

Hai bức thư trong tay Dư Tú Nương, cũng đã đến lúc nên lấy ra rồi.

***

Càn Thanh cung.

Hàng chục ngọn đèn Phật không ngừng cháy sáng, cả cung điện sáng như ban ngày.

Huệ Dương Trưởng Công chúa ngồi xếp bằng trên đệm nhung mềm mại như thuở còn thơ, chậm rãi rót đầy rượu vào chén rượu dưới đất.

“Ngày xưa khi Phụ Hoàng còn sống, không quan tâm là năm nào tháng nào, đều không cho ta uống rượu. Mỗi lần Huệ Dương đều phải nhìn các huynh uống, hôm nay cuối cùng không bị Phụ hoàng gò bó nữa.” Huệ Dương Trưởng Công chúa nâng chén rượu, đưa cho Thành Thái Đế, tiếp tục nói: “Đây là rượu do Kim ma ma nấu cho ta, Hoàng huynh nếm thử xem.”

Thành Thái Đế nhận lấy chén rượu, chậm rãi nói: “Muội vốn không chịu được rượu, chẳng qua là Phụ, Phụ hoàng sợ muội say rượu sẽ đau đầu mà thôi.”

Huệ Dương Trưởng Công chúa nhẹ nhàng “Ừm” một tiếng: “Nhưng lần nào Hoàng huynh cũng lén cho người mang rượu đến cho ta.”

Thành Thái Đế không thể chịu được dáng vẻ thèm thuồng của nàng ấy, âm thầm sai người mang rượu đến cho nàng ấy, sau khi mang đến lại sợ nàng ấy uống nhiều rượu sẽ đau đầu, lại dặn dò Kim ma ma không được để nàng ấy uống nhiều, ngay cả canh giải rượu cũng chuẩn bị sẵn cho nàng ấy.

Có lúc Huệ Dương Trưởng Công chúa sẽ cảm thấy, Thành Thái Đế không chỉ xem mình như muội muội, mà còn xem nàng ấy như nữ nhi vậy, cưng chiều hết mực, còn hơn cả Phụ hoàng.

Ngày xưa trong cung, ai không biết, Khang Vương và muội muội ruột Huệ Dương Trưởng Công chúa của mình là có tình cảm tốt nhất.

Thành Thái Đế uống cạn chén rượu, cười nói: “Những thứ Huệ Dương thích, chỉ cần Hoàng huynh có trong tay, thế nào cũng sẽ cho muội.”

Huệ Dương Trưởng Công chúa đặt chén rượu xuống, đăm đăm nhìn khuôn mặt xanh xao bệnh tật của Thành Thái Đế, thật sự không hiểu, một người huynh trưởng yêu thương mình như báu vật quan trọng nhất như vậy, tại sao lại có một mặt thế kia?

Năm bảy tuổi, nàng ấy chơi trốn tìm với cung nữ, lén lút trốn vào điện Xuân Hòa. Nàng ấy luôn nhớ rõ, khi trốn không được động đậy cũng không được phát ra tiếng động.

Ngày hôm đó thời tiết cực kỳ xấu, sấm chớp rền vang, mưa như trút nước.

Nàng ấy trốn dưới long sàng của mẫu phi, chứng kiến Hoàng huynh xé rách xiêm y của một tiểu cung nữ thế nào, rồi cười và bóp cổ nàng ta ra sao, hỏi nàng ta có thích không.

Cung nữ đó đầy vẻ kinh hãi, ra sức vùng vẫy nhưng cũng chỉ có thể dần dần kiệt sức như con chim vỗ cánh, cuối cùng chỉ có thể mềm nhũn buông tay xuống. Khi nàng ta nghiêng đầu nhìn về phía này, vừa hay chạm phải ánh mắt của Huệ Dương.

Đôi mắt chết lặng của tiểu cung nữ chợt sáng lên trong giây lát, môi thậm chí còn mấp máy mấy cái.

Tiếng sấm ầm ầm, hoàn toàn không có ai nghe rõ giọng nói nhỏ như muỗi kêu của nàng ta, nhưng Huệ Dương Trưởng Công chúa đã nhìn rõ nàng ta nói gì.

“Cứu ta.”

Đáng tiếc lúc đó nàng ấy còn quá nhỏ cũng quá sợ hãi, cả người nàng ấy run rẩy, trơ mắt nhìn tiểu cung nữ đó tắt thở trước mặt mình.

Sau khi Hoàng huynh rời đi, nàng ấy thậm chí không dám bò ra khỏi gầm giường. Thân hình nhỏ bé co ro lại, mơ màng lên cơn sốt, ngất đi, cho đến khi người của mẫu phi tìm được nàng ấy, đã qua nửa ngày rồi.

Mẫu phi hỏi nàng ấy, có nhìn thấy gì không?

Huệ Dương Trưởng Công chúa nhìn đôi mắt đầy lo âu của mẫu phi, khẽ lắc đầu, nói một tiếng “Không ạ”.

Từ đó về sau, nàng ấy mắc bệnh sợ đêm mưa sấm chớp. Triệu Vân thường cười nhạo nàng ấy nhát gan, trước đây nàng ấy còn không phục. Nhưng hiện giờ nghĩ lại, nàng ấy thật sự là một kẻ nhát gan.

Nếu không phải nhát gan, đêm Phụ hoàng băng hà, nếu nàng ấy có thể đến sớm hơn một chút, hoặc dũng cảm hơn đẩy Hoàng huynh ra, dùng cái chết uy hiếp, dùng mạng mình ép Hoàng huynh cứu người, thậm chí rút trâm vàng trên đầu, hung hăng đâm bị thương ông ta.

Có lẽ… Phụ hoàng sẽ không chết.

Khi nàng ấy xông vào Càn Thanh cung, Phụ hoàng đã bị ép uống nửa bát thuốc.

Ông trừng mắt giận dữ, trừng Dư Vạn Chuyết, trừng Thành Thái Đế.

Nhưng sau khi Huệ Dương Trưởng Công chúa vào, sự giận dữ trong mắt ông dần dần tan biến, chuyển sang nhìn nàng ấy thật sâu.

Thừa Bình Đế lúc đó hoàn toàn không nói được lời nào, chỉ có thể phát ra tiếng “khục khặc” đau đớn.

Nhưng Huệ Dương Trưởng Công chúa đã hiểu ánh mắt cuối cùng của Thừa Bình Đế.

Ông nói, cứu ta.

Giống như tiểu cung nữ trong điện của mẫu phi nhiều năm trước, tuyệt vọng lại đầy hy vọng nói với nàng ấy, cứu ta.

Đáng tiếc đã muộn, nửa bát thuốc độc đó đã uống vào, Phụ hoàng sớm đã mất đi cơ hội sống sót.

Tiểu Huệ Dương bảy tuổi không cứu được tiểu cung nữ đó, Huệ Dương lớn lên cũng không cứu được Phụ hoàng.

Huệ Dương Trưởng Công chúa khẽ nhắm mắt lại, đôi mắt đỏ hoe nhanh chóng chảy ra hai hàng lệ.

“Hoàng huynh nói Huệ Dương muốn thứ gì, huynh đều sẽ cho ta, có thật không?”

Thành Thái Đế thấy muội muội được cưng chiều từ nhỏ đến lớn đột nhiên rơi lệ, vội vàng đưa tay lau nước mắt cho nàng ấy, hốt hoảng nói: “Đương nhiên là thật! Huệ Dương muốn gì, Hoàng huynh đều cho muội!”

Đây không phải lần đầu Huệ Dương Trưởng Công chúa nghe được những lời này.

Ngày xưa khi Thành Thái Đế còn là Khang Vương, thường hay nói với nàng ấy: “Huệ Dương muốn gì, Hoàng huynh đều sẽ đoạt về cho muội.”

Ông ta vốn không phải người tốt, nhưng luôn là một người huynh trưởng tốt.

Chính vì ông ta đối tốt với nàng ấy, ngày đó nàng ấy mới cướp được mật chiếu trong tay Triệu Vân, giam hắn ta ở phủ Công chúa, tự mình vào cung.

Hơn nữa… sau khi Phụ hoàng băng hà, không chọn cách nói ra sự thật, mà chọn cách im lặng.

Nhưng lúc đó, nàng ấy không nên im lặng.

Lỗi lầm nàng ấy phạm phải, vốn nên do nàng ấy chuộc tội.

Huệ Dương Trưởng Công chúa từ từ mở mắt, lặng lẽ nhìn Thành Thái Đế, nói: “Ta muốn mạng của hai người, Hoàng huynh có cho không?”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.