Tiểu Thanh Mai Của Thủ Phụ Đại Nhân

Chương 114: “Cái roi này ta chịu, đáng lắm…”



“Con cháu Vệ thị Thanh Châu, Vệ Xuân, Vệ Cẩn, xin cầu kiến Tiết thế thúc.”

Vệ Xuân vừa dứt lời, hai cha con trong phòng đều ngẩn ra. Tiết Tấn ngạc nhiên vì hai chữ “Vệ Cẩn”, còn Tiết Vô Vấn thì ngạc nhiên vì Vệ Xuân quay lại.

Tiết Tấn nhìn Tiết Vô Vấn một cái thật sâu, đặt roi xuống, tự mình ra mở cửa.

Tiết Vô Vấn thừa dịp cha đi mở cửa, vội vàng mặc áo vào. Áo trong trắng tinh vừa chạm vào thân đã thấm ra một mảng máu đỏ tươi.

May mà áo ngoài là quan phục Cẩm Y Vệ, vải đen dù có dính máu cũng chẳng nhìn ra được.

Bên ngoài, Tiết Tấn mở cửa, gương mặt vốn lạnh lùng nghiêm nghị khi nhìn thấy Hoắc Giác và Vệ Xuân bỗng chốc dịu lại, nói: “Ta định bụng xong việc bên này sẽ tự mình đến gặp hai tỷ đệ các con.”

Nói đến đây, ông ấy dừng lại một chút, nhìn Hoắc Giác, rồi nói tiếp: “Ở Túc Châu, ta nghe nói có người tuổi còn trẻ mà đỗ Lục nguyên, đề tên bảng vàng. Lúc đó ta đã nghĩ đến Vệ Thái phó, nhưng chưa từng nghĩ con chính là Chiêu Minh. Quả không hổ danh là con cháu Vệ gia Thanh Châu, nếu ông nội con còn sống, chắc hẳn sẽ rất tự hào về con.”

Trên đường hồi Kinh, Tiết Tấn mới biết tân khoa Trạng nguyên Hoắc Giác chính là Vệ Cẩn của Vệ gia.

Ông ấy vẫn luôn tiếc nuối vì không cứu được Vệ Triệt, giữ lại chút hương hỏa cho Vệ gia. Giờ đây thấy Hoắc Giác bình an đứng trước mặt, lại còn kế thừa tài năng của ông nội hắn, không khỏi mừng rỡ.

Trong từ đường vẫn còn người đang quỳ, Tiết Tấn lại như quên mất con trai mình, nói: “Chỗ này không tiện hàn huyên, hai tỷ đệ cứ theo thế thúc ra chính sảnh uống trà.”

Vệ Xuân nhìn bóng lưng thẳng tắp của Tiết Vô Vấn, lắc đầu cười, nói: “Ký Dữ đang quỳ gối trong đó, sao con có thể không quan tâm? Con và chàng vốn là một thể, nếu chàng làm sai đáng phạt thì Vệ Xuân cũng đáng phạt.”

Nói xong, Vệ Xuân khẽ vái chào Tiết Tấn, rồi nâng váy bước vào, quỳ xuống bên cạnh Tiết Vô Vấn.

Nàng ấy không cầu xin cho Tiết Vô Vấn, nàng ấy chỉ ở bên cạnh hắn.

Tiết Vô Vấn nghiêng đầu nhìn nàng ấy, đôi mắt đào hoa vốn mang theo ý cười nhẹ nhàng lúc này lại không hề có chút ý cười nào.

Hắn muốn nói hắn không sao, bảo nàng ấy đi ra ngoài.

Phạt quỳ chịu đòn đối với hắn chẳng qua là chuyện nhỏ, nhưng rơi vào người Vệ Xuân, đó lại là chuyện lớn.

Ngay cả một sợi tóc của cô nương này, hắn cũng không nỡ để nàng rụng, sao nỡ để nàng cùng hắn chịu khổ ở đây? Lại còn là chịu khổ quỳ gối như thế này.

Nhưng ánh mắt vừa chạm vào gương mặt thanh tú ung dung của nàng, lời từ chối lại không thể thốt ra.

Nàng muốn ở bên hắn, muốn cùng hắn đối mặt với phong ba bão táp, sao hắn có thể từ chối? Sao nỡ từ chối?

Yết hầu khẽ động đậy, rồi lại từ từ hạ xuống.

Tiết Vô Vấn mím môi cười, cũng chẳng màng đến bài vị tổ tiên phía trước đang nhìn, tự mình nắm lấy tay Vệ Xuân.

Lông mi Vệ Xuân khẽ run.

Cây roi dài trên bàn thờ, những chiếc gai mềm còn dính máu của hắn, trong không khí cũng thoang thoảng mùi máu tanh.

Nàng cắn môi, nhẹ nhàng nắm lại tay Tiết Vô Vấn.

Tiết Tấn nhìn Vệ Xuân và Tiết Vô Vấn quỳ cạnh nhau, đang định lên tiếng, bỗng thấy trước mặt tối sầm lại. Tiểu tử Vệ gia mà ông ấy vừa khen ngợi lúc nãy đã sải bước vào trong, vén áo quỳ xuống.

“Những việc thế huynh làm đều vì công đạo, vì lê dân bách tính. Nếu huynh ấy có lỗi, thì Giác cũng có lỗi. Giác không nên tin trên đời này có công đạo, không nên tin nỗi oan khuất của Vệ gia và Hoắc gia rồi sẽ có ngày được rửa sạch. Điều Giác nên làm là ăn miếng trả miếng, lấy giết trả giết, dùng máu tươi của kẻ vô tội để trải một con đường báo thù.”

Tư thế lang quân trẻ tuổi thẳng tắp, giọng nói ôn hòa bình tĩnh, nhưng từng lời nói ra đều như rỉ máu.

Tiết Tấn không biết, kiếp trước ông ấy đã từng nói với Hoắc Giác, trên đời này có muôn vàn con đường tìm kiếm công đạo, nhưng điều không nên nhất chính là dùng mạng sống của người vô tội để báo thù cho mình.

Vị Tướng quân chinh chiến sa trường nhiều năm dùng máu thịt của mình lập nên vô số chiến công hiển hách, sau một thoáng ngẩn người, ông ấy bỗng nhìn về phía bài vị trên bàn thờ.

Bên ngoài, tuyết lớn rơi lả tả như lông ngỗng.

Tân ma ma cầm ô, bước nhanh theo sau Tiết lão phu nhân. Liên Kỳ, Liên Họa phía sau thậm chí còn không kịp cầm ô, chỉ đắp kín mũ choàng, vội vàng theo sau Tân ma ma.

Hai người vốn là nha hoàn Tiết lão phu nhân phái đến bên cạnh Ngụy di nương, nhưng từ khi vào Vô Song viện, bị Thế tử dùng thủ đoạn cứng rắn dạy dỗ, trong mắt họ chỉ còn Ngụy di nương.

Bề ngoài họ là tai mắt của lão phu nhân, nhưng thực chất đã sớm là người của Ngụy di nương. Lúc nãy hai người được Đồng ma ma ám thị, lén chạy đến Tĩnh Tâm đường mời lão phu nhân.

Tiết lão phu nhân quả nhiên quyết đoán, vừa nghe Ngụy di nương có dấu hiệu bất thường về nguyệt sự, lại còn đến từ đường tìm Thế tử thì lập tức chạy đến đây.

Tiết lão phu nhân vừa đến từ đường, thấy ba người quỳ ngay ngắn trong đó, lông mày nhíu lại, nói với Tiết Tấn: “Hôm nay không thi hành gia pháp, để ba đứa ra ngoài đi!”

Tuy từ đường này quanh năm hương khói nghi ngút, nhưng dù sao cũng là nơi đặt bài vị người đã khuất, âm khí quả thực quá nặng.

Nam nhân dương cương ở đây lâu cũng không tốt, huống chi là Vệ Xuân, một cô nương yếu ớt.

Nếu nàng thật sự đang mang thai, thì càng không thể vào đây.

Hai cha con này thật là hồ đồ, người thì vội vàng dạy dỗ con, kẻ thì vội vàng chịu phạt. Nếu đứa nhỏ trong bụng Vệ Xuân có mệnh hệ gì, họ có khóc cũng chẳng kịp!

Tiết lão phu nhân hít sâu một hơi, mắt lườm Tiết Tấn và Tiết Vô Vấn.

“Phái người đến Phúc An đường mời Phương thần y đến Tĩnh Tâm đường.”

***

Từ khi Phương Tự Đồng bị Tiết Vô Vấn “mời” vào phủ Định Quốc Công, ông ấy ở lại Phúc An đường.

Tiểu viện này hẻo lánh, ngày thường cũng không có mấy người đến làm phiền ông ấy, coi như cũng được thanh nhàn, nói chung là không có gì bất mãn.

Nhưng hôm nay Phúc An đường lại khá náo nhiệt.

Đầu tiên là Đồng ma ma phái người đến truyền lời, tiếp theo là Hà Ninh đến truyền lời, chưa được bao lâu thì lão phu nhân ở Tĩnh Tâm đường lại vội vàng sai người đến mời ông ấy.

Phương Tự Đồng thở dài một tiếng, khoác hòm thuốc lên vai rồi đi đến Tĩnh Tâm đường.

Trong thiền điện của Tĩnh Tâm đường, Vệ Xuân ngồi trên giường, dưới ánh mắt đầy mong đợi của Tiết lão phu nhân, đặt tay lên gối bắt mạch.

Mấy ngày trước Phương Tự Đồng mới bắt mạch cho nàng ấy, tuy rằng vì thời gian còn ít, mạch tượng chưa rõ ràng, nhưng ông ấy đã bắt mạch biết bao nhiêu người, mạch tượng của Vệ Xuân tám chín phần mười là có thai.

Hôm nay bắt mạch lại, mạch tượng dưới tay lưu loát, như châu lăn trên đĩa, rõ ràng là hỉ mạch.

Phương Tự Đồng rút tay về, nói với Tiết lão phu nhân và Vệ Xuân: “Chúc mừng lão phu nhân, Vệ Đại nương tử có hỉ mạch.”

Lời vừa dứt, đừng nói là Tiết lão phu nhân, ngay cả những lão bộc như Tân ma ma cũng lộ vẻ vui mừng.

Trời biết lão phu nhân mong có chắt bế bao lâu rồi!

Cả phòng đều tràn ngập niềm vui, chỉ có Vệ Xuân là bình tĩnh.

Tiết lão phu nhân nhìn nàng với ánh mắt trìu mến, lại hỏi Phương Tự Đồng: “Con bé này từ nhỏ thân thể yếu ớt, có điều gì cần chú ý không?”

Phương Tự Đồng đáp: “Thân thể Vệ Đại nương tử hai năm nay so với trước kia đã tốt hơn nhiều, nhưng dù sao cũng là lần đầu mang thai, vẫn nên cẩn thận một chút thì hơn. Lão phu sẽ liệt kê một số điều cần chú ý về ăn uống, nhưng quan trọng nhất vẫn là giữ tinh thần thoải mái, vui vẻ, chớ nên quá buồn quá giận.”

Tiết lão phu nhân nghe vậy khẽ “Ừm” một tiếng: “Đương nhiên là vậy.”

Phương Tự Đồng kê thuốc xong, lại viết thêm hai trang giấy kín mít những điều cần lưu ý, rồi mới rời khỏi Tĩnh Tâm đường.

Vừa đi khuất, Tiết lão phu nhân kéo tay Vệ Xuân, nhẹ nhàng vỗ vỗ, nói: “Con yên tâm, việc đánh roi Ký Dữ hôm nay xem như bỏ qua. Có ta ở đây, Tiết thế thúc của con sẽ không để nó bị phạt gia pháp nữa.”

Vệ Xuân khẽ cười, nhìn vào đôi mắt từ ái của Tiết lão phu nhân, dịu dàng nói: “Lão phu nhân có giận Xuân nhi không?”

Tiết lão phu nhân ngẩn người, hiểu ra Vệ Xuân đang nói đến chuyện gì.

Suốt một năm qua, Vệ Xuân hầu như ngày nào cũng đến Tĩnh Tâm đường cùng bà ấy lễ Phật, chép kinh thư, tụng kinh, đàm luận Phật pháp.

Mỗi ngày hai người đều dành không ít thời gian cho Phật pháp, Tiết lão phu nhân tất nhiên không nhận ra tôn nhi của mình đã làm gì bên ngoài.

Thật vậy, nếu không có Vệ Xuân, Tiết lão phu nhân quả thực sẽ sớm nhận ra những hành động lén lút của Tiết Vô Vấn.

Nhưng cũng chẳng sớm hơn được bao nhiêu.

Với thủ đoạn của tôn nhi bà, muốn giấu bà thật sự không phải chuyện khó.

“Giận con chuyện gì? Giận con bỏ thời gian bầu bạn giải buồn với bà già này ư?” Tiết lão phu nhân bật cười: “Ta đâu phải người không biết lý lẽ, được voi đòi tiên. Con đó, là đang lo ta bất mãn với Ký Dữ, phải không?”

Vệ Xuân không phủ nhận, chỉ đoan trang nói: “Lão phu nhân nhân từ, chắc chắn sẽ không so đo với Ký Dữ.”

Nói rồi nàng đặt tay lên bụng, dịu dàng nói: “Ký Dữ còn chưa biết con có thai, nếu lão phu nhân giận chàng, chúng ta sẽ giấu chàng một thời gian, coi như là để lão phu nhân nguôi giận.”

Tiết lão phu nhân hừ một tiếng: “Tính nó như vậy, vẫn nên để nó sớm biết mình sắp làm cha thì hơn, ít ra cũng khiến nó chững chạc hơn chút.”

Vệ Xuân nghe vậy thì cười, một lúc sau, lại từ từ thu lại nụ cười, nghiêm túc nói: “Lão phu nhân, trên đời này chỉ có con mới có thể làm thê tử của Ký Dữ. Cũng chỉ có con mới xứng làm mẹ của đứa trẻ này. Đứa trẻ này không thể là con của thị thiếp.”

Vệ Xuân nói những lời này với giọng điệu bình tĩnh và kiên định, không hề có chút thấp hèn cầu xin nào, như thể đang nói một chuyện hết sức bình thường trên đời, khiến Tiết lão phu nhân thở dài trong lòng.

Cô nương Vệ gia này quả thật được dạy dỗ rất tốt, có thủ đoạn, có tâm cơ nhưng không mất đi cốt cách, ngay cả khi nhận lỗi cũng thẳng thắn, không hề che giấu.

Quan trọng nhất là cô nương này quá thông suốt, chỉ vài ba câu đã nói ra điểm yếu của một người.

Ký Dữ chỉ cần nàng, không thể cưới thêm người khác, hậu duệ của Tiết gia cũng chỉ có thể từ trong bụng nàng mà ra.

Nếu Vệ Xuân vẫn là Ngụy di nương, vậy chắt của bà ấy cả đời mang danh con của di nương, mà điều này căn bản là không thể.

Trước đây Tiết lão phu nhân đã tận mắt chứng kiến tôn nhi của mình vì nàng mà chống lại tộc lệnh, lại vì nàng mà bỏ lại tất cả ở Túc Châu đến Thịnh Kinh.

Bà ấy từng bất bình cho Ký Dữ, đường đường là Thế tử Định Quốc Công, địa vị tôn quý lại tài mạo song toàn, không biết đã khiến bao nhiêu tiểu thư tương tư, sao lại phải yêu một người một cách thấp hèn như vậy?

Nhưng hôm nay trong từ đường Tiết gia, cô nương mà nó hết lòng yêu thương đã không chút do dự quỳ xuống bên cạnh nó.

Hai người nắm tay nhau, bóng dáng quỳ gối bên nhau như đang nói với mọi người, sau này dù có chuyện gì xảy ra, họ cũng sẽ cùng nhau đối mặt. Họ là một thể thống nhất.

Tiết lão phu nhân nhìn sâu vào Vệ Xuân, nói: “Từ hôm nay trở đi, con hãy cùng Ký Dữ gọi ta là ‘Bà nội’. Bà nội không cầu gì khác, chỉ cầu con nhớ kỹ, con đó, trước hết là thê tử của Ký Dữ, sau mới là mẫu thân, tỷ tỷ và nữ nhi của người khác.”

Tiết lão phu nhân nói chuyện với Vệ Xuân một lúc lâu mới ra khỏi phòng, vừa ra ngoài đã thấy tôn nhi của mình đứng dưới gốc cây ngô đồng trong sân, không biết đã đến từ bao giờ, trên vai và tóc đều phủ đầy vụn tuyết.

Bà ấy liếc nhìn Tiết Vô Vấn, nói với vẻ không vui: “Lát nữa Tân ma ma sẽ mang thuốc đến, con nhớ cho Xuân nhi uống lúc còn nóng.”

Tiết Vô Vấn vội vàng đáp ứng, vội vã hành lễ với Tiết lão phu nhân rồi vào phòng, khiến Tiết lão phu nhân không khỏi lắc đầu.

***

Vệ Xuân tất nhiên nghe thấy động tĩnh bên ngoài, khi Tiết Vô Vấn vào, nàng liền đứng dậy.

Tiết Vô Vấn sải bước tới, ôm nàng vào lòng, khàn giọng nói: “Có chỗ nào không thoải mái không?”

Vệ Xuân lắc đầu, ôm lấy cổ hắn, nhỏ giọng nói: “Chàng hãy đặt ta xuống trước, ta xem vết thương trên lưng chàng.”

Tiết Vô Vấn nhớ lại lời nàng nói với hắn, mỗi một vết thương trên người hắn nàng đều muốn biết.

Nghĩ một chút, hắn ôm nàng ngồi xuống chiếc giường nhỏ bên cạnh, cúi đầu tìm mắt nàng, giọng điệu cà lơ phất phơ: “Nàng biết đấy, ngoại thương nhìn thì có vẻ nghiêm trọng, nhưng thực ra chẳng hề hấn gì. Cha chỉ đánh một roi, còn chưa kịp đánh roi thứ hai, thì nàng đã đến rồi. Ta nói thật, một roi đó đối với ta chẳng khác gì gãi ngứa, chẳng đau chút nào.”

Vệ Xuân “Ừ” một tiếng, đưa tay cởi y phục trên người hắn, vừa cởi áo khoác và áo trong, sờ thấy chất vải áo lót vốn mềm mại trên lưng hắn đã cứng lại.

Đó là cảm giác của máu dính trên vải khô lại.

Đầu ngón tay Vệ Xuân khựng lại, hơi ngước mắt, nói với hắn: “Tiết Vô Vấn, chàng quay người lại đi.”

Tiết Vô Vấn cúi mắt nhìn nàng, chậm rãi quay người lại, lúc này lại hối hận vô cùng vì lúc nãy không về Vô Song viện thay y phục trước.

Khi phụ thân vung roi đã dùng mười phần mười sức lực, trực tiếp tạo thành một vết thương hở.

Vết máu lớn lan từ vị trí vai trái đến eo bên phải, trên nền áo lót trắng như tuyết loang ra một màu đỏ sẫm chói mắt.

Vệ Xuân khẽ nín thở, cố gắng kìm nén sự chua xót nơi chóp mũi. Nhưng nỗi đau xót dâng trào, trong khoảnh khắc đã tràn ngập trong lòng.

Chỉ một roi mà đã chảy nhiều máu như vậy, bốn mươi chín roi bảy năm trước hắn đã chảy bao nhiêu máu?

Vệ Xuân lấy thuốc Phương thần y đã chuẩn bị, nhẹ nhàng bôi thuốc cho hắn.

Cảm nhận được động tác của nàng, Tiết Vô Vấn cúi đầu, xương cổ gáy rõ ràng, tạo thành một đường cong cứng cáp.

Thật lòng mà nói, hắn không cảm thấy vết thương trên lưng đau lắm.

Nhưng hơi thở mềm mại của Vệ Xuân cùng những ngón tay thon thả lướt qua cơ lưng hắn lại khiến toàn thân hắn ngứa ngáy không yên, là kiểu ngứa đến tận xương tủy.

Hắn vừa nghiến răng chịu đựng, vừa mắng mình là cầm thú.

Vất vả lắm mới bôi thuốc xong, mặc lại y phục, cô nương này bỗng nhiên ôm lấy cổ hắn, nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên gáy, nói: “Tiết Vô Vấn, chàng hãy nhớ, sau này ta Vệ Xuân trước hết là thê tử của chàng, sau mới là mẫu thân và tỷ tỷ của người khác.”

Toàn thân Tiết Vô Vấn cứng đờ, tất cả những suy nghĩ miên man trong lòng đều tan biến trong chốc lát.

Thay vào đó là tình yêu như nước lũ tràn về.

Nàng hiểu hắn, hắn cũng hiểu nàng.

Cô nương nhà hắn đang nói với hắn, sau này hắn, Tiết Vô Vấn sẽ là người đứng đầu trong lòng nàng.

Tiết Vô Vấn quay người nhìn nàng, khóe môi khẽ nhếch, hai tay nâng mặt nàng lên, nhẹ nhàng áp trán vào trán nàng, giọng điệu bất cần đời như thở dài lại như trêu chọc.

“Chậc, một roi này của ta, đáng giá thật…”

Vệ Xuân khẽ ngước mắt nhìn hắn, nhớ tới lời của Tiết lão phu nhân. Nàng vô thức nắm lấy tay hắn, áp bàn tay rộng lớn của hắn lên bụng phẳng lì của mình, nói: “Ký Dữ, chàng sắp làm cha rồi.”

***

Trong Tĩnh Tâm đường, lò sưởi dưới nền nhà cháy hừng hực, bên ngoài tuyết rơi gió rét, nhưng trong phòng lại ấm áp như xuân. 

So với Tĩnh Tâm đường, thư phòng của Tiết Tấn lạnh hơn nhiều.

Hoắc Giác cùng Tiết Tấn uống vài chén trà, đánh vài ván cờ, rồi kể về sáu năm hắn ở thành Đồng An. 

Hắn kể về A Lê của hắn, về quán rượu và hiệu thuốc, còn có những chuyện vụn vặt trên phố Chu Phúc. Lang quân trẻ tuổi khi nhắc đến chuyện cũ, đôi mày thanh tú không hề có chút u ám nào.

Tiết Tấn khẽ gật đầu. 

Ông ấy biết những biến động ở Thịnh Kinh năm nay không thể thiếu sự góp sức của Hoắc Giác, thậm chí cả việc đứa con trai ngỗ nghịch của mình làm chuyện đại nghịch bất đạo cũng không thể thiếu sự xúi giục của chàng trai trẻ này.

Với Tiết Vô Vấn, Tiết Tấn có thể giơ roi đánh cho một trận nên thân. 

Nhưng với Hoắc Giác, ông ấy không thể làm vậy, cũng không có tư cách đó. 

Đứa trẻ này cùng Vệ Xuân đã trải qua cảnh nhà tan cửa nát, người thân chết thảm như vậy, nếu họ muốn báo thù, không ai có tư cách chỉ trích họ.

Huống chi, những việc hắn làm hiện nay không hề làm hại người vô tội, ngược lại còn mang đến lợi ích cho vô số bá tánh.

Thanh Châu, thành Lâm An, và cả chuyện loạn dân ở thành Khúc Lương mới đây được hắn cảnh giác, ngăn chặn trước, đều nhờ hắn mà tránh được cảnh lầm than.

Chỉ có đối với Thành Thái Đế…

Tiết Tấn đang cân nhắc lời nói, định mở miệng thì nghe chàng trai trẻ đối diện ôn tồn nói: “Thế thúc cứ tin ở Giác, Giác tuyệt đối sẽ không làm chuyện gì tổn hại đến thanh danh của Vệ gia, cũng sẽ không liên lụy khiến thế huynh bị sử quan phê phán.”

Câu này lọt vào tai Tiết Tấn chính là lời hứa Hoắc Giác sẽ không làm chuyện bất trung bất nghĩa. 

Tiết Tấn ngước mắt, nhìn vào đôi mắt trong veo khó dò của Hoắc Giác, yết hầu khẽ động, nói: “Thế thúc tin con.”

Trước khi rời khỏi phủ Định Quốc Công, Hoắc Giác vốn định đến Tĩnh Tâm đường thăm Vệ Xuân. Nhưng chưa kịp đến nơi, đã nghe Đồng ma ma cười nói, Thế tử gia biết Đại nương tử có thai, đã bế Đại nương tử về Vô Song viện, nói muốn nói chuyện với đứa nhỏ trong bụng, để A Thiền làm quen với giọng nói của cha.

Đồng ma ma vừa cười vừa lắc đầu: “Thế tử gia mong Đại nương tử sinh một tiểu cô nương giống Đại nương tử, nhưng lão nô lại mong Đại nương tử lần này sinh tiểu công tử.”

Hoắc Giác nhớ đến tiểu A Thiền trầm lặng kiếp trước, lại mong kiếp này A Thiền có thể sớm đến với thế gian này. Nhưng hắn cũng hiểu Đồng ma ma đang lo lắng điều gì, bèn an ủi: “Ma ma đừng lo, Tiết gia không phải là dòng họ trọng nam khinh nữ.”

Kiếp trước A Thiền tuy mất mẹ, sau lại mất cha, nhưng trên dưới Tiết gia, dù là Tiết lão phu nhân hay Tiết Tấn, ai cũng yêu thương nó như châu như ngọc. Ngay cả hắn, cậu của nó cũng đáp ứng mọi yêu cầu của nó.

Kiếp này, mọi thứ đều khác rồi. 

A Thiền không cần phải kéo tay áo hắn, từng chữ từng chữ hỏi hắn: “Mắt con thật sự giống hệt mắt của mẹ sao?”

Tiếng gió rít gào. 

Hoắc Giác nhớ đến đôi mắt tĩnh lặng như trăng sáng của tiểu A Thiền, bước chân đạp lên lớp tuyết dày.

Sau khi Hoắc Giác rời khỏi phủ Định Quốc Công, Tiết Tấn cũng biết tin Vệ Xuân có thai. 

Ông ấy trầm ngâm một lúc, rồi nói với người hầu: “Mời Nhị gia đến đây.”

Nhị gia của phủ Định Quốc Công, Tiết Khoảnh, là đường đệ của Tiết Tấn, cha của Tiết Khoảnh là con thứ của lão Định Quốc Công. 

Đại Chu tự xưng là nơi tuân thủ lễ nghi, phân biệt đích thứ rõ ràng, mà chế độ đích thứ của các gia tộc vọng tộc còn khắt khe hơn cả dân thường.

Nhưng không ít nam nhi Tiết gia đã tử trận nơi sa trường, người Tiết gia bây giờ càng ngày càng ít, đến đời Tiết Vô Vấn thậm chí chỉ còn hai hậu bối là Tiết Vô Vấn và Tiết Oánh.

Vì vậy, tuy Tiết Khoảnh là con thứ, nhưng địa vị trong phủ Định Quốc Công lại không hề thấp. 

Tiết Tấn cũng từng khuyên Tiết Khoảnh ra chiến trường Túc Châu lập công, nhưng so với việc đánh trận, Tiết Khoảnh dường như thích chu du sơn hà, làm thơ vẽ tranh hơn, hễ rảnh rỗi là lại cùng Thành Vương ra ngoài du ngoạn.

Có lẽ vì chung chí hướng, Tiết Khoảnh và Thành Vương Chu Nguyên Quý có quan hệ rất tốt, con gái của hai người, Tiết Oánh và Minh Huệ Quận chúa cũng vì thế mà trở thành bạn thân.

Tiết Tấn gọi Tiết Khoảnh đến là để hỏi chuyện Thành Vương. 

Tiết Khoảnh vừa vào phòng, ông ấy đi thẳng vào vấn đề: “Đệ giao du với Thành Vương nhiều, đệ thấy Thành Vương là người thế nào?”

Tiết Khoảnh dừng bước, nghe vậy liền xoa cằm, nói: “Thành Vương là người yêu thích vẽ tranh, tính tình thú vị lại không hề kiểu cách, là một người bạn đáng kết giao.”

Tiết Tấn nhíu mày, lại hỏi thêm vài chuyện về Chu Nguyên Quý, hỏi đến mức Tiết Khoảnh thấp thỏm lo âu. Tiết Khoảnh nói: “Đại ca, chẳng lẽ Thành Vương gây ra chuyện gì sao?”

Tiết Tấn lắc đầu, ánh mắt nhìn chằm chằm vào bức tranh sơn thủy trên bàn, im lặng không nói.

***

Ngày tháng trôi qua, chớp mắt đã đến ngày mười chín tháng mười hai. 

Hôm nay trời đặc biệt lạnh, nhưng dù vậy, ngoài Ngọ Môn vẫn tụ tập rất đông người từ sáng sớm. 

Có bá tánh Thịnh Kinh, có sĩ tử lên Kinh dự thi chuẩn bị tham gia Ân khoa năm sau, còn có các quan lại đội mũ mão.

Lăng Duệ mặc áo tù in chữ “Tù” màu đen, bị hai nha dịch áp giải đến Ngọ Môn. Chỉ trong mười mấy ngày ngắn ngủi, ông ta gầy trơ xương, sắc mặt xám xịt, đôi mắt không ánh sáng, như một cái xác không hồn.

Tông Già cuối cùng vẫn giữ lại cho ông ta chút thể diện, sai người chải đầu rửa mặt cho ông ta sạch sẽ rồi mới áp giải đến Ngọ Môn chịu phán quyết.

Tên cai ngục phía sau đẩy mạnh một cái, Lăng Duệ “bịch” một tiếng quỳ xuống. Cơ thể ông ta bị kịch độc tàn phá, đã gần đất xa trời, ngay cả thở thôi cũng đau đớn.

Trong ngày đông lạnh giá này, Lăng Duệ thờ ơ nghe Tông Già nghiêm nghị tuyên đọc tội danh của ông ta — thông địch, phản quốc, tàn sát trung lương, mưu nghịch.

“Quả nhiên, năm xưa Tiên Thái tử và Tiên Thái tôn đều bị ông ta hãm hại, còn có Vệ Thái phó và Hoắc Tướng quân! Phỉ! Loại súc sinh này, chết mười lần cũng không đủ!”

“Làm quan, phải trung quân ái quốc, phải xứng đáng với lễ nghĩa liêm sỉ, trời đất chứng giám! Những việc ngươi làm, thật sự là nỗi nhục của văn nhân!”

“Tên quan chó này, không chỉ hại bản thân mình, còn hại cả tộc nhân của ngươi, bọn họ cũng bị liên lụy vì ngươi! Tên súc sinh này thật sự hại người không ít!”

Từng câu mắng chửi lọt vào tai Lăng Duệ, dần dần hóa thành tiếng ong ong, khiến đầu ông ta càng thêm đau.

Chẳng mấy chốc, Lăng Duệ nghe thấy Tông Già ở trên cao giọng hỏi: “Tội thần Lăng Duệ, ngươi có nhận tội không?”

Nghe thấy câu này, khuôn mặt vô cảm của Lăng Duệ rốt cuộc cũng có chút biến đổi, ông ta cười tự giễu. 

Thắng làm vua thua làm giặc. 

Thua chính là thua, dù không cam tâm, ông ta vẫn là kẻ thua cuộc.

Lăng Duệ ngẩng đầu, lớn tiếng chế giễu: “Ta, Lăng Duệ, nhận tội! Nhưng người đáng nhận tội không chỉ có mình ta! Nếu nói ta chết không đáng tiếc, trên đời này còn có kẻ đáng chết hơn ta, tội ác tày trời hơn ta!”

Trong số hàng trăm người có mặt, chỉ có vài người hiểu được câu này.

Chu Dục Thành lặng lẽ nhìn kẻ thù chính trị đã đấu đá với mình nhiều năm, giờ phút này ông ấy lại dâng lên ý chế giễu tương tự như Lăng Duệ.

“Giờ Ngọ ba khắc đã đến, Tông đại nhân, hành hình đi.” Ông ta nói với Tông Già.

Tông Già gật đầu, ném thẻ bài khắc chữ “Trảm” màu đỏ son xuống dưới đài. 

Đao phủ uống cạn một ngụm rượu mạnh, phun lên lưỡi đao. Lưỡi đao đã chém vô số đầu người được giơ cao lên, rồi lại rơi xuống, nhanh chóng nhuốm máu đỏ.

Hoắc Giác đứng sau Chu Dục Thành cùng vài người khác, nhìn ra phía ngoài đám đông. Ở đó, Vệ Xuân khoác áo choàng màu xanh, được vài Cẩm Y Vệ bảo vệ, lặng lẽ nhìn cảnh tượng máu me trên đài cao.

Như cảm nhận được ánh mắt của Hoắc Giác, nàng ấy ngước đôi mắt hơi đỏ lên, nhìn Hoắc Giác từ xa.

Một lúc lâu sau, Hoắc Giác thu hồi ánh mắt, nhìn xuống dưới đài. Lần này, cuối cùng cũng để a tỷ tận mắt chứng kiến Lăng Duệ chết đi.

Chuyện Lăng Duệ bị xử tử hôm nay, tất nhiên người trong Trạng Nguyên lâu đều biết. Khương Lê vốn muốn đi xem, nhưng bị Dương Huệ Nương ngăn cản, nói là không may mắn.

“Hôm nay thời tiết quá xấu, âm u, dù là giờ Ngọ ba khắc, dương khí cũng không đủ!”

Dương Huệ Nương tin Phật, rất tin nhân quả. 

Loại người ác vô cùng như Lăng Duệ vừa bị chém đầu, chắc chắn sẽ có quỷ sai âm phủ đến câu hồn ngay, nếu bị âm sai đụng phải thì không tốt.

“Con yên tâm, những kẻ ác đã hại nhiều mạng người như vậy, không đầu thai làm súc sinh thì cũng làm ngạ quỷ.” Dương Huệ Nương khẳng định chắc nịch.

Khương Lê không quan tâm Lăng Duệ chết rồi sẽ đầu thai vào cõi nào, nàng chỉ muốn đi cùng Hoắc Giác. Chỉ là Dương Huệ Nương không đồng ý, nàng cũng không thể đi.

Sáng nay nàng cùng Dương Huệ Nương đến quán rượu, mấy hôm nay trời lạnh hơn mọi năm rất nhiều, khắp nơi đều phủ trắng tuyết. Lại vì sắp đến Tết, người đến quán rượu mua rượu thật sự rất đông.

Hai mẹ con bàn bạc suốt đường đi xem nên ủ thêm loại rượu gì, sắp đến quán rượu, Dương Huệ Nương bỗng hỏi Khương Lê: “Lăng Thủ phụ bị chém đầu, còn những người khác bị định tội gì?”

Khương Lê suy nghĩ một lúc, nói: “Mấy người kia đều bị tịch biên gia sản, định xử trảm vào mùa thu năm sau. May là mấy người này tuy phạm tội, nhưng không liên lụy đến người nhà, coi như là khai ân ngoài vòng pháp luật.”

Nói đến đây, một trong số đó chính là chồng cũ của Dư Tú Nương, Tề Xương Lâm. Mấy hôm trước Tú nương tử biết tin Tề Xương Lâm bị phán tử hình, im lặng rất lâu. Hôm sau nói với Dương Huệ Nương, chờ đến mùa thu năm sau, bà ấy sẽ trở về Trung Châu.

Khương Lê không khỏi nghĩ, lý do Tú nương tử muốn ở lại Thịnh Kinh đến tận mùa thu năm sau là vì muốn thu liệm hài cốt cho chồng cũ.

Người ta nói một ngày vợ chồng, trăm ngày ân nghĩa, Tú nương tử và chồng cũ dù sao cũng có chút tình nghĩa. 

Nghe Tiểu Nguyệt nói, trước khi vị Tề đại nhân kia đến Đại lý tự đầu thú, đã đuổi hết đám thiếp thất trong nhà, còn chia cho họ chút bạc, để họ tìm người tốt gả đi.

“Tề An nói đại nhân chưa từng động vào những thiếp thất đó, những thiếp thất đó được nạp vào nhà chỉ là để che mắt người ngoài. Vậy tại sao lúc trước đại nhân lại nhất quyết muốn hòa ly với phu nhân? Nếu phu nhân không rời khỏi phủ Thị lang, nói không chừng đại nhân cũng sẽ không phạm phải sai lầm lớn như vậy, rõ ràng trước kia đại nhân và phu nhân rất tình cảm.”

Vẻ mặt đau buồn của Tiểu Nguyệt khiến Khương Lê không khỏi thở dài. Nói đúng ra, Tề Xương Lâm cũng là người đã hại nhà Hoắc Giác, tất nhiên Khương Lê hận.

Nhưng nàng nghe Hoắc Giác nói, vụ án Lăng Duệ lần này, nếu không có ông ta tự thú, vạch trần chuyện Lăng Duệ hãm hại Tiên Thái tử, e rằng xử lý tên gian thần Lăng Duệ phải tốn chút công phu.

Từ điểm này mà xem, người này ít nhất cũng không đến nỗi tội ác tày trời như Lăng Duệ.

Tối đến, Hoắc Giác làm nhiệm vụ trở về, Khương Lê hỏi han rất nhiều chuyện Lăng Duệ hành hình hôm nay, nghe nói ông ta nhận tội còn vỗ tay, tiếc nuối nói: “Tiếc là mẹ không cho ta đi, nếu không ta nhất định phải mắng ông ta vài câu cho hả giận.”

Hoắc Giác cởi áo choàng ngoài, cười nói: “Mẹ cũng là vì muốn tốt cho nàng, cảnh tượng chém đầu như vậy, thật sự không thích hợp để nàng xem, nàng biết ông ta đã đền mạng rồi là được.”

Hôm nay Lăng Duệ hành hình, sau khi a tỷ xem xong Lăng Duệ bị chém đầu, Tiết Vô Vấn vội vàng đưa nàng ấy về phủ Định Quốc Công. Nếu không phải a tỷ nhất quyết muốn xem, Tiết Vô Vấn chắc là sẽ không đưa nàng ấy đến.

Khương Lê đưa cho Hoắc Giác một chén trà gừng để ấm người: “Chàng ở ngoài chịu gió lạnh cả ngày, mau uống chút trà gừng cho ấm.”

Hoắc Giác không cảm thấy khó chịu gì, nhưng trà gừng này là do Khương Lê đặc biệt nấu cho hắn, đương nhiên hắn sẽ không từ chối, chỉ trong chốc lát đã uống cạn sạch.

Nhân lúc hắn uống trà, không biết vì sao Khương Lê lại nhớ đến lời Tiểu Nguyệt nói. 

Đợi Hoắc Giác uống xong, không nhịn được nói với hắn: “Những người khác… ý ta là chồng cũ của Tú nương tử, Tề Xương Lâm, thật sự sẽ bị xử trảm vào mùa thu năm sau sao?”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.