Tiểu Thanh Mai Của Thủ Phụ Đại Nhân

Chương 116: Là nàng hại hắn



Năm Thành Thái thứ bảy, tuyết rơi thành thiên tai

Người ta nói năm mới trừ tai ương, nhưng Tết năm nay vì phải chay tịnh cho Tiên Thái tử và Tiên Thái tôn, cả Thịnh Kinh phủ một màu trắng tang tóc.

Đến mười lăm tháng giêng, Tết Nguyên Tiêu, việc chay tịnh cuối cùng cũng kết thúc.

Ngày này, phố Trường An lại treo đèn lồng đỏ rực, đèn hoa kết thành biển lửa, pháo hoa rực rỡ phần nào xua tan đi vẻ tiêu điều, lạnh lẽo do bão tuyết mang lại.

“Nghe nói từ sáng sớm trong cung đã thắp đèn Phật, Viên Huyền đại sư cũng được mời vào cung tụng kinh.”

Sáng sớm Tông Khuê đã đến nhà bái phỏng, mượn cớ là để tặng lễ Tết cho Dương Huệ Nương, Như Nương cùng các vị chưởng quỹ, nhưng thực chất là đến để ăn ké.

Vị lang quân trẻ tuổi mặc cẩm bào màu lam, đầu đội kim quan này không chút khách khí ăn hết hai đĩa bánh sen và bánh sữa tơ vàng, rồi lấy khăn lau tay, vẫy tay với Khương Lệnh: “Hiếm khi ta đến đây một chuyến, lát nữa cho ta xem bài sách luận đệ làm gần đây.”

Khương Lệnh, người hoàn toàn không muốn phải “làm việc” ngày Tết: “…“

Cậu giờ cũng coi như đã hiểu, mỗi lần Tông Khuê ca đến giảng bài cho cậu, cơ bản là sẽ mất cả ngày.

Ăn sáng xong ăn trưa, ăn trưa xong lại tiếp tục ăn tối, ăn tối xong còn phải ăn thêm vài món khuya mới chịu rời đi.

Nhưng tấm lòng của Tông Khuê ca, cậu cũng không thể phụ lòng, vội vàng đồng ý.

Hai người đang định ra khỏi chính sảnh, Tông Khuê bỗng nhớ tới chuyện của hai vị trưởng bối trong nhà mấy hôm trước.

Nghĩ một chút, dừng bước, quay lại nói với Hoắc Giác: “Đúng rồi, Trạng nguyên lang, mấy hôm trước ông bác đã đồng ý cho thúc thúc điều tra lại vụ án treo năm xưa. Mấy ngày nay thúc thúc ngay cả nghỉ Tết cũng không nghỉ, ngày ngày ở trong phủ nha. Nghe nói đã tra ra thân phận của mấy cỗ thi thể, qua Tết Nguyên Tiêu sẽ phái người đi tìm thân nhân của những người này.”

Ánh mắt Hoắc Giác hơi ngưng lại.

Hắn đoán được Tông Già nhất định sẽ để Tông Úc điều tra vụ án đó, nhưng không ngờ lại nhanh như vậy.

Tông Già quả không hổ là người đứng đầu Tông thị ở Tịnh Châu.

Năm xưa ông ta có thể bảo vệ Tông gia dưới nanh vuốt của bè phái Lăng Duệ, đoạt được chức Đại lý tự Khanh. Giờ phút này cũng có thể trong cơn mưa gió sắp đến, xem xét thời thế, đưa ra quyết định tốt nhất.

Nhưng Hoắc Giác không biết, Tông Già quyết định nhanh như vậy không chỉ là vì xem xét thời thế, mà còn vì một câu nói của Chu Dục Thành.

Từ khi Lăng Duệ bị cách chức, Chu Dục Thành đã thay thế Lăng Duệ trở thành Thủ phụ Nội Các.

Một ngày trước khi Lăng Duệ bị bắt, Chu Dục Thành đích thân đến nhà bái phỏng, mỉm cười nói với Tông Già: “Đầu năm Lâm An động đất, nếu không phải Hoắc tiểu lang sớm đưa ra cảnh báo, cứu sống bá tánh nửa thành, Tông đại nhân có nghĩ đến tiểu Tông đại nhân sẽ ra sao?”

Tiểu Tông đại nhân chính là Tông Úc.

Tông Úc nhờ lúc động đất cứu trợ kịp thời, lập được đại công. Vì vậy mới liên tiếp thăng quan hai cấp, thuận lợi vào phủ Thuận Thiên.

Phủ doãn phủ Thuận Thiên trước kia là người của Lăng Duệ, Chu Dục Thành đã sớm muốn thay người.

Khi còn làm Tri huyện ở Lâm An Tông Úc đã nhiều lần phá được kỳ án, trong mắt bá tánh phủ Thuận Thiên là một vị quan thanh liêm. Nhưng ngày Lâm An động đất, nếu không có Hoắc Giác, Tông Úc đừng nói là kiếm công lao, e là ngay cả mũ ô sa cũng chưa chắc giữ được.

Chu Dục Thành đến nói với Tông Già một câu như vậy, thực chất là đang đòi lại một ân tình cho Hoắc Giác.

Một ân tình mà Tông gia nợ Hoắc Giác.

Thực ra dù Chu Dục Thành không đến, trong lòng Tông Già cũng hiểu rõ.

Tông gia thật sự nợ Hoắc Giác một ân tình, Hoắc Giác không đòi ân tình này không có nghĩa là bọn họ có thể quên.

Hơn nữa, tình hình hiện nay tuy chưa hoàn toàn rõ ràng, nhưng cũng gần như vậy. Nếu đợi đến khi mọi thứ được định đoạt, rồi mới để Tông Úc lật lại vụ án cũ thì đã muộn.

Dệt hoa trên gấm vĩnh viễn không bằng đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi. 

Tuổi Tông Già đã cao, hậu bối trong Tông gia xuất sắc nhất chính là Tông Úc và Tông Khuê, đời gia chủ tiếp theo cũng không ai khác ngoài Tông Úc.

Vụ án thi thể lần này chẳng phải là nền tảng để Tông Úc ngày sau thăng tiến sao?

Tông Già có thể làm gia chủ Tông gia nhiều năm như vậy, khi cần đưa ra quyết định tất nhiên sẽ không do dự.

Chu Dục Thành vừa đi đã lập tức gọi Tông Úc đến, nói: “Đi điều tra vụ án đi, trả lại công đạo cho những người đã chết oan uổng.”

***

Nói xong câu đó với Hoắc Giác, Tông Khuê cũng không đợi Hoắc Giác trả lời, sải bước ra khỏi chính sảnh cùng Khương Lệnh.

Hoắc Giác ngồi ngay ngắn trên ghế, im lặng một lúc lâu rồi không nhịn được khẽ nhếch khóe môi.

Lúc đầu con đường báo thù kiếp trước chỉ có một mình hắn, sau này bên cạnh có thêm Tiết Vô Vấn và Triệu Bảo Anh.

Còn Tông Già và Chu Dục Thành, khi là đồng minh khi là kẻ thù, còn tùy xem là vì chuyện gì.

Về phần hai vị Đô Ngự sử của Đô sát viện, lập trường rất rõ ràng, từ đầu đến cuối chỉ muốn giết hắn.

Nhưng kiếp này, những người này quả thật đã khác.

Người từng muốn hắn chết lại tận tâm tận lực mưu cầu tiền đồ cho hắn; người từng là địch cũng là bạn lại đi trước hắn một bước, quét sạch gió tuyết trên đường cho hắn.

Đang suy nghĩ, Hà Chu vội vàng đi tới, chắp tay nói: “Chủ tử, Trưởng Công chúa đã đến chùa Đại Tướng Quốc.”

Hoắc Giác gõ nhẹ ngón tay lên bàn, nói: “Viên Thanh đại sư đã đến tháp Cửu Phật chưa?”

Hà Chu gật đầu: “Viên Huyền đại sư vừa rời khỏi chùa Đại Tướng Quốc, Viên Thanh đại sư đã đến tháp Cửu Phật ngay.”

Hoắc Giác đứng dậy, nhìn tuyết rơi càng lúc càng lớn bên ngoài, nói: “Hiện giờ có bao nhiêu lưu dân chạy đến phủ Thuận Thiên?”

“Đã có mấy nghìn người, thời tiết bây giờ ngày càng lạnh, mấy hôm trước còn mưa đá. Thuộc hạ thấy qua thêm vài ngày nữa, lưu dân đến phủ Thuận Thiên e là sẽ càng ngày càng đông.”

Lưu dân ở phủ Thuận Thiên quả thật sẽ ngày càng đông, không chỉ là lưu dân, đến tháng hai, ngay cả bá tánh trong Thịnh Kinh cũng bắt đầu náo loạn.

Sau này sử quan khi ghi chép về trận tuyết thiên tai năm Thành Thái thứ bảy, đã ghi lại như sau: Mỗi ngày lên đến hàng nghìn người chết vì đói rét.

Tuyết mãi đến tháng tư mới chấm dứt, theo kế hoạch ban đầu của Hoắc Giác, tai họa này càng nhiều thương vong thì càng có lợi cho kế hoạch của hắn.

Nhưng giờ hắn đã thay đổi chủ ý.

“Đi theo ta ra ngoài một chuyến.” Hắn nhận lấy áo choàng Hà Chu đưa tới, vừa đi vừa mặc vào, sắp ra khỏi cửa sân, bỗng nhiên dừng bước, lại nói: “Thôi, ngày mai ta mới ra ngoài, ngươi đi gửi giúp ta mấy phong thư.”

Hà Chu ngẩn người, lập tức hiểu ra.

Hôm nay là Tết Nguyên Tiêu, nhất định là chủ tử muốn ở lại cùng phu nhân.

Năm ngoái vì chuyện ở Lâm An, chủ tử đã không thể về làm đèn hoa cho phu nhân.

Hôm nay nhất định là muốn bù đắp lại sự tiếc nuối năm ngoái.

Ngày lễ như Tết Nguyên Tiêu, nhà nhà đều phải tự tay làm một chiếc đèn bình an.

Từ hôm qua, các viện trong phủ đều đã treo đèn bình an, nhưng Khương Lê vẫn muốn cùng Hoắc Giác tự tay làm một chiếc đèn bình an, đưa đến Vô Song viện.

Hoắc Giác bước vào, nàng đã gần làm xong chiếc đèn, chỉ còn thiếu bức tranh đèn cuối cùng.

“Chàng đến vừa lúc, chàng vẽ đẹp, mau vẽ lên đây mấy đứa trẻ đáng yêu, lát nữa cho Hà Chu đưa đến phủ Định Quốc Công.” Khương Lê vừa nói vừa đi lấy bút mực, đôi mắt ướt át tràn đầy mong đợi: “Phải vẽ thật kháu khỉnh, tốt nhất là, phải vẽ giống a tỷ một chút, lại giống Tiết Thế tử một chút.”

Nàng nói đến đây, không nhịn được dừng lại.

Bản thân nàng cũng cảm thấy quá khó, vừa muốn giống a tỷ vừa muốn giống Tiết Thế tử, e là không dễ vẽ.

Nàng đang định rút lại yêu cầu vừa rồi, ai ngờ Hoắc Giác cầm bút lên bắt đầu vẽ, gần như một hơi đã vẽ xong ba đứa trẻ.

Từ đứa bé còn đang tập nói đến bé gái tóc thắt hai bím, dường như chỉ cần xoay nhẹ là thấy một bé gái dần dần lớn lên.

Điều kỳ diệu nhất là mỗi bức tranh đèn ở đây, bé gái đều thật sự có nét giống a tỷ lại giống Tiết Vô Vấn.

Lông mày giống a tỷ, miệng mũi giống Tiết Thế tử, xinh đẹp vô cùng.

Khương Lê càng xem càng hài lòng, không nhịn được khen: “Chàng vẽ tranh đèn đẹp quá, chàng vẽ A Thiền sao?”

Hoắc Giác “Ừ” một tiếng.

Khương Lê cầm chiếc đèn lên, ngắm nghía hồi lâu không rời tay.

Sau đó cẩn thận đặt xuống, từ bên cạnh nhấc lên một chiếc đèn bình an còn trống. Nàng sợ lần đầu Hoắc Giác vẽ sẽ vẽ không đẹp nên đã làm thêm một chiếc đèn bình an trống để dự phòng, nghĩ là có phòng bị vẫn tốt hơn.

Giờ thì đúng là có ích.

Khương Lê đặt chiếc đèn bình an này lên bàn, mỉm cười nói: “Hoắc Giác, chàng vẽ cho A Mãn của chúng ta một cái nữa đi!”

Hoắc Giác nhìn Khương Lê, rồi lại nhìn chiếc đèn bình an trước mặt.

Hơi dừng lại một chút, lại cầm bút lên.

Vẽ A Mãn quả thật không được như lúc vẽ A Thiền, nét bút uyển chuyển liền mạch mà cứ vẽ vài nét lại dừng, nhìn Khương Lê một chút rồi mới tiếp tục.

Vẽ như vậy mất gần nửa canh giờ, đợi Hoắc Giác dừng bút, Khương Lê đến gần xem, vừa nhìn bức tranh đèn thì tròn mắt kinh ngạc.

“Đây không phải chàng vẽ ta sao?” Nàng nói: “Chẳng giống chàng chút nào.”

Hoắc Giác đặt bút xuống, chăm chú ngắm ba mặt tranh đèn, tự mình lại thấy rất hài lòng.

“Nàng đẹp hơn ta, sau này dung mạo hài tử tốt nhất là giống nàng.”

Khương Lê nghe vậy, tức thì đỏ bừng cả vành tai.

Xem lời người này nói kìa, nếu bị người khác nghe được, chẳng phải cười nàng sao, rõ ràng dung mạo hắn cũng đẹp.

May mà trong phòng chỉ có hai người bọn họ.

Khương Lê cầm lấy đèn bình an, xoay nhẹ, một tiểu nữ hài có ngũ quan cực kỳ giống nàng, mỉm cười tươi tắn nhìn nàng, khóe môi điểm hai lúm đồng tiền nhỏ như hạt gạo.

Phải nói rằng, nụ cười của tiểu nữ hài ngọt ngào như mật, khiến người ta vừa nhìn đã thấy vui vẻ.

Khương Lê cong môi, sau này A Mãn giống nàng hình như cũng không tệ.

Nàng nắm chặt đèn bình an trong tay, nói: “Đèn bình an này ta phải cất giữ cho kỹ, sau này để cho A Mãn xem.”

***

Lúc này tại chùa Đại Tướng Quốc, Huệ Dương Trưởng Công chúa cũng nắm chặt đèn bình an trong tay, ngẩng đầu nhìn hai chữ “Dược Cốc” trên cao.

Hít sâu một hơi, nàng ấy bước lên gõ cửa.

Tay nàng ấy lạnh đến khác thường, không biết là do thời tiết lạnh giá, hay là do sự mong đợi và sợ hãi trong lòng.

“Tới rồi, tới rồi!” Triệu Khiển mở cửa, thấy Huệ Dương Trưởng Công chúa dường như cũng không ngạc nhiên, cung kính hành lễ xong, nhân tiện nói: “Thảo dân biết Điện hạ vì sao mà đến, mời Điện hạ đi theo ta.”

Huệ Dương Trưởng Công chúa ổn định giọng nói: “Làm phiền rồi.”

Nàng ấy xách đèn, mặc áo choàng đỏ thẫm, bước nhanh theo sau Triệu Khiển.

Tuyết dày bị giẫm lên kêu “ken két” “ken két”, hai người đi đến chỗ sâu trong Dược Cốc, đến một khu nhà tre.

“Kẽo kẹt” một tiếng, Triệu Khiển đẩy ra một cánh cửa trúc, nói: “Hắn ở trong đó, Công chúa vào đi.”

Huệ Dương Trưởng Công chúa vội vàng nói lời cảm tạ, cũng không màng phủi tuyết trên người, bước vào trong.

Trong nhà trúc đốt hương, còn đặt lò than, ánh sáng lờ mờ.

Người nọ nhắm mắt nằm trên giường, thần sắc an tường.

Đèn bình an trên tay Huệ Dương Trưởng Công chúa “loảng xoảng” một tiếng rơi xuống đất.

Chàng trai trước mắt gầy gò như que củi, không còn vẻ phong thần tuấn tú như xưa.

Nhưng nàng ấy vẫn nhận ra hắn ngay từ cái nhìn đầu tiên.

Chậm rãi đi đến bên giường, Huệ Dương Trưởng Công chúa cúi đầu nhìn Triệu Vân, hồi lâu sau, mới nhỏ giọng nói: “Triệu Vân, ta đến thăm chàng.”

Nàng đã nghĩ đến rất nhiều khả năng.

Hắn hận nàng, không còn yêu nàng nữa hoặc là quên nàng rồi, cho nên mới không muốn gặp nàng nữa.

Nhưng tuyệt đối không ngờ, lại là khả năng trước mắt này.

Hắn vẫn luôn hôn mê, chưa từng tỉnh lại.

Huệ Dương Trưởng Công chúa ngồi xuống bên giường, nghiêng người áp mặt vào tay Triệu Vân, mặc cho nước mắt tuôn ra lướt qua lòng bàn tay hắn.

Nhớ lại lần đầu gặp gỡ của bọn họ.

Mùa hè năm Thừa Bình thứ hai mươi hai, nàng đến điện Dưỡng Tâm tìm Phụ hoàng.

Đang định đẩy cửa vào, lại nghe thấy bên trong truyền ra một giọng nói chính nghĩa.

“Kẻ đó dựa vào việc là đệ đệ của Thục Phi nương nương, cường đoạt dân nữ làm thiếp, còn đánh gãy chân vị hôn phu của nữ tử đó. Theo luật Đại Chu, kẻ này đáng bị đánh chín mươi trượng, đày ra biên ải sung quân.”

Về việc đệ đệ ruột của Thục Phi nương nương gây ra, Huệ Dương Trưởng Công chúa cũng từng nghe mẫu phi nhắc đến.

Lúc đó Thục Phi đang được sủng ái, lại vừa mới sảy thai. Phụ hoàng thương xót, có ý muốn bỏ qua chuyện này.

Nhưng Triệu Ngự sử ở Đô sát viện lại không chịu bỏ qua, nhất định phải trị kẻ đó một tội nặng.

Huệ Dương Trưởng Công chúa đã không còn nhớ rõ lúc đó Phụ hoàng đã nói gì trong điện Dưỡng Tâm, chỉ nhớ rõ Triệu Vân bước ra từ bên trong.

Ngày hôm đó trời âm u xám xịt, sắc mặt Triệu Vân rõ ràng là thất vọng. Nhưng nàng nhìn rõ, ánh sáng trong mắt lang quân trẻ này chưa từng tắt, như đang nói, hắn sẽ không thỏa hiệp, cũng không muốn thỏa hiệp.

Sau này khi tuyển Phò mã, Phụ hoàng nói với nàng, tính tình Triệu Vân quá cương trực, e rằng không phải là người phù hợp.

Nhưng nàng lại thích Triệu Vân kiên định không lay chuyển, không sợ hãi như vậy.

Bởi vì sự kiên định không lay chuyển, không sợ hãi như vậy, là thứ nàng khao khát mà không có được.

Một người nhút nhát, điều khao khát nhất có lẽ chính là một phần dũng khí ngay thẳng không khuất phục như vậy.

Lúc mẫu phi qua đời, từng nắm chặt tay nàng, cầu xin nàng: “Huệ Dương đồng ý một chuyện với mẫu phi được không?”

“Ngày hôm đó ở điện Xuân Hòa, mẫu phi biết con đã nhìn thấy. Huệ Dương à, Hoàng huynh của con chỉ là bị bệnh, con đừng trách nó, nó sẽ khỏe lại. Trước khi nó khỏe lại, Huệ Dương thay mẫu phi bảo vệ Hoàng huynh thật tốt, được không?”

Mẫu phi trợn to mắt, nắm chặt tay nàng, như thể nếu nàng không đồng ý thì không thể nhắm mắt.

“Con là Công chúa duy nhất trong cung, là đứa con mà Phụ hoàng yêu thương nhất, ngay cả Hoàng huynh cũng nghe lời con. Huệ Dương của chúng ta có năng lực bảo vệ Hoàng huynh, đúng không?”

Lúc đó nàng đã mười hai tuổi, không còn là tiểu Huệ Dương năm năm trước trốn dưới gầm giường, ngay cả một chữ “Không” cũng không nói ra được.

Nhưng vậy thì sao?

Nhìn khuôn mặt bị bệnh tật giày vò nhiều năm của mẫu phi, nàng vẫn nhút nhát không thể nói ra được một chữ “Không”.

Mẫu phi là kẻ hèn nhát, Hoàng huynh là kẻ hèn nhát, nàng cũng vậy.

Trước kia nàng yêu chính là sự chân thành kiên định không lay chuyển của Triệu Vân, nhưng đến cuối cùng, nàng lại ép hắn làm một kẻ hèn nhát giống như nàng.

Là nàng hại hắn.

***

Viên Thanh đại sư từ tháp Cửu Phật xuống, vừa về đến Dược Cốc, nghe Triệu Khiển nói: “Sư thúc, Trưởng Công chúa đang ở nhà trúc chờ ngài.”

Viên Thanh đại sư nhướn mày, hừ một tiếng, sau khi vào nhà trúc liền nói: “Bần tăng biết người muốn hỏi gì, bệnh của cháu trai bần tăng không thuốc nào chữa khỏi. Hắn đến nay vẫn chưa tỉnh lại, hoặc là tam hồn thất phách bị mất, hoặc là tự hắn không muốn tỉnh lại.”

Huệ Dương Trưởng Công chúa nghe vậy cụp mắt xuống, đứng dậy hành lễ với Viên Thanh đại sư, nói: “Đa tạ đại sư giải đáp. Đại sư có thể cho phép Bổn cung mỗi ngày đều đến Dược Cốc thăm Triệu Vân không?”

Ánh mắt như có thể nhìn thấu lòng người của Viên Thanh đại sư lặng lẽ nhìn Huệ Dương Trưởng Công chúa, tuy là người xuất gia, không hỏi chuyện hồng trần, nhưng chuyện Trưởng Công chúa nuôi nam sủng ông ấy cũng có nghe nói.

Chẳng phải vị kim chi ngọc diệp này đã sớm quên Triệu Vân rồi sao? Bộ dạng ra vẻ này lúc này là sao?

Viên Thanh đại sư nhìn hốc mắt hơi sưng đỏ của nàng ấy, cuối cùng cũng không từ chối nàng ấy.

Chỉ phất tay một cái, lạnh lùng nói: “Công chúa muốn đến thì đến, chỉ là bần tăng nói trước lời khó nghe. Trong cốc của bần tăng trồng không ít hoa cỏ độc, nếu người không cẩn thận trúng độc, bần tăng sẽ không cứu.”

Người của Hoàng thất Chu gia bọn họ, ông sẽ không cứu một người nào cả.

Thái độ của Viên Thanh đại sư khá là bất kính, nhưng Huệ Dương Trưởng Công chúa không hề để tâm, chỉ khẽ gật đầu: “Đương nhiên phải như vậy.”

Nói xong lại trịnh trọng hành lễ.

Từ Dược Cốc ra, Huệ Dương Trưởng Công chúa vừa đi đến cổng chùa, thấy ngay Kim ma ma vội vàng bước xuống bậc đá.

Huệ Dương Trưởng Công chúa thấy thần sắc bà ấy hoảng hốt, vội dừng bước, hỏi: “Ma ma, xảy ra chuyện gì vậy?”

Kim ma ma vuốt ngực thở hổn hển, sau khi cẩn thận nhìn xung quanh mới tiến lên một bước, ghé vào tai Huệ Dương Trưởng Công chúa nhỏ giọng nói: “Điện hạ, vừa rồi tháp Cửu Phật hiển linh, từ bên trong rơi xuống một lời châm ngôn!”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.