Tiểu Thanh Mai Của Thủ Phụ Đại Nhân

Chương 130: Chương 130



“Vậy, đây là Lục Cân Lục?” Khương Lệnh chỉ vào bé trai đang vung nắm đấm nhỏ xíu đầy uy phong, rồi lại chỉ vào bé gái đang ngủ say sưa: “Còn đây là A Mãn?”

Khương Lê khẽ “Ừ“ một tiếng, rồi giải thích với vẻ hơi chột dạ: “Nhũ danh của Lục Cân Lục là do mẹ đặt.”

Nhũ danh do chính mẹ đặt ra, ai dám chê bai?

Khương Lệnh sờ sờ mũi, nói trái lòng: “Quả là một nhũ danh độc đáo.”

Ban đầu Khương Lệnh còn muốn nói thêm một câu chắc hẳn Lục Cân Lục cũng sẽ thích, nhưng nhìn cháu trai đang vung nắm đấm nhỏ xíu, cậu đành im lặng.

Khương Lê và Khương Lệnh nhìn nhau, dựa vào sự ăn ý nhiều năm, hai người lập tức hiểu được suy nghĩ của đối phương.

May mà nhũ danh của họ không phải do mẹ đặt…

Khương Lê ăn một miếng bánh gạo nếp đỏ vừa mới ra lò, liếc nhìn Khương Lệnh, nói: “Sao đệ lại về sớm thế? Thư viện hình như vẫn chưa nghỉ Tết mà?”

Khương Lệnh hiện vẫn đang học ở Thư viện Lộc Sơn, mùa thu năm nay vừa mới qua thi Hương, đang chuẩn bị cho thi Hội năm sau.

Thư viện Lộc Sơn nổi tiếng là nghiêm khắc, thư viện vốn là phải đến tận đêm Giao Thừa mới được nghỉ Tết.

Khương Lệnh thành thật đáp: “Chẳng phải hôm qua Hà Ninh ca đến nói với đệ là tỷ sinh rồi sao? Nên đệ mới xin phép tiên sinh về đó.”

Nói đến đây, từ khi Sơn trưởng Thư viện Lộc Sơn và các vị tiên sinh biết được tỷ phu của cậu là cháu trai của Vệ Thái phó – Vệ Cẩn, thì càng thêm quan tâm săn sóc cậu.

Danh tiếng Vệ gia Thanh Châu lừng lẫy thiên hạ, lại gặp phải tai họa diệt tộc như vậy, sĩ tử thiên hạ ai mà không nói một tiếng “đáng tiếc”?

Có lẽ vì yêu ai yêu cả đường đi lối về, cuộc sống ở thư viện của Khương Lệnh thật sự ngày càng tốt hơn. Ngay cả những đồng môn trước kia không coi cậu ra gì, cũng bắt đầu tươi cười trò chuyện qua lại với cậu.

Nếu là hai ba năm trước, Khương Lệnh nhất định sẽ cảm thấy được sủng mà sợ.

Nhưng hiện tại cậu lại rất bình tĩnh, cậu biết người khác tỏ ra thân thiện với cậu không phải vì cậu, mà là vì tỷ phu Vệ Cẩn.

Mặc dù hiện tại thành tích của cậu ở thư viện đã tiến bộ rất nhiều, nhưng Khương Lệnh biết rõ chỉ với thực lực như vậy, vẫn chưa đủ để khiến những công tử thế gia để mắt tới.

Ngày thường có Vệ Cẩn và Tông Khuê chỉ dạy học vấn cho cậu, tuy tư chất không bằng hai người, nhưng cậu cũng là người có tư chất đọc sách, học vấn hai năm nay từng bước được nâng cao vững chắc.

Nhưng dù sao cậu cũng không phải loại tài tử khiến người ta vừa nhìn đã thốt lên kinh ngạc, bản thân cậu vẫn có chút tự biết mình.

Cậu cũng không nóng vội, người ta nói đường dài mới biết ngựa hay, nếu cậu không thể trở thành thiếu niên thiên tài như Vệ Cẩn ca và Tông Khuê ca, vậy thì hãy làm một trụ cột quốc gia thành công muộn.

Có lẽ tâm cảnh đã khác, hiện tại Khương Lệnh viết sách luận làm văn lại có một loại cảm giác thông suốt khoáng đạt.

“Nếu đệ đã về sớm, vậy thì hãy ăn Tết cho đàng hoàng.” Khương Lê ngáp một cái, nói: “Dù sao cũng còn một khoảng thời gian nữa mới đến thi Hội năm sau, mỗi lần đệ từ thư viện trở về, mẹ đều nói đệ gầy đi. Vừa hay nhân mấy ngày này, ở nhà ăn nhiều đồ bổ dưỡng bồi bổ thân thể.”

Khương Lệnh không nhịn được liếc nhìn Khương Lê.

Vị tỷ tỷ chỉ sinh sớm hơn cậu một khắc này, sau khi làm mẹ quả nhiên khác hẳn.

Nói chuyện càng giống mẹ rồi.

Khương Lệnh gật đầu đáp lại, lấy ra hai cặp vòng tay vàng đeo một miếng ngọc bội bình an nhỏ, đưa cho Khương Lê nói: “Đây là quà của cậu tặng cho A Mãn và Lục Cân Lục.”

Hai cặp vòng tay vàng nặng trĩu, chế tác tinh xảo, miếng ngọc bội bình an phía trên được làm thành hình trăng khuyết, khép nhẹ lại, liền thành một vầng trăng tròn.

Hai cặp vòng tay vàng tinh xảo như vậy, cửa hàng trang sức không mất mười ngày nửa tháng thì không làm được, chắc là đã chuẩn bị từ trước.

Khương Lê kinh ngạc nói: “Sao đệ biết tỷ sinh đôi? Lại vừa khéo một lớn một nhỏ.”

Ngay cả bản thân nàng cũng không biết.

Khương Lệnh khẽ ho một tiếng, chỉ vào cặp vòng tay vàng lớn hơn, liếc nhìn Lục Cân Lục, hạ giọng nói: “Cặp này vốn định làm vòng chân cho A Mãn.”

Khương Lê: “…”

“Phụt” cười một tiếng, Khương Lê nhận lấy hai cặp vòng tay, nói: “Tỷ thay hai tiểu bảo bối cảm ơn cậu của chúng, đến tiệc đầy tháng, tỷ sẽ đeo cho chúng.”

Nghe Khương Lê nhắc đến tiệc đầy tháng, ánh mắt Khương Lệnh khẽ động, lúng túng nói: “Thiệp mời tiệc đầy tháng tỷ có cần đệ viết giúp không? Vừa hay hiện tại đệ rảnh rỗi.”

Khương Lê nhướn mày: “Nếu đệ nguyện ý giúp thì tốt quá.”

Đợi Khương Lệnh ra khỏi phòng, Khương Lê nhớ lại dáng vẻ lúng túng vừa rồi của cậu, khẽ nhíu mày.

A Lệnh… chẳng lẽ muốn tự mình viết thiệp mời cho ai đó?

***

Ban đêm khi đi ngủ, Khương Lê nói chuyện này với Vệ Cẩn.

“A Lệnh đã mười tám rồi, qua năm nay là mười chín. Tuy nói năm sau đệ ấy phải tham gia thi Hội, hiện tại không phải lúc nói chuyện cưới xin.” Khương Lê cầm cây lược bằng ngà voi chải tóc, nói: “Nhưng nếu biết được đệ ấy để ý ai, ít nhất ta và mẹ có thể tìm sẵn người mai mối, đợi đệ ấy thi xong thi Hội thì tự mình đến nhà người ta cầu hôn.”

Khương Lê nói xong, ngước mắt nhìn Vệ Cẩn: “Chàng và A Lệnh đều là nam tử, đệ ấy lại sùng bái chàng như vậy. Hay là chàng thay ta đi dò hỏi xem sao?”

Vệ Cẩn nhận cây lược trong tay nàng, thản nhiên nói: “A Lê còn nhớ ngày Minh Huệ Quận chúa và Vân Anh Quận chúa khởi hành xuống Giang Nam không? Ngày đó A Lệnh vốn nên ở thư viện học, nhưng đệ ấy đã đặc biệt xin nghỉ đến bến tàu.”

Vân Anh Quận chúa trong miệng Vệ Cẩn chính là Tiết Oánh, sau khi Túc Hòa Đế đăng cơ, đã ban cho Tiết Oánh phong hiệu Vân Anh Quận chúa.

Nghe xong lời Vệ Cẩn, đôi mắt đẹp của Khương Lê mở to.

Tất nhiên nàng nhớ ngày Minh Huệ và Tiết Oánh rời khỏi Thịnh Kinh, hôm đó là ngày mười bảy tháng sáu, Khương Lê mới biết mình có thai chưa được bao lâu.

Tuy lúc đó nàng mang thai chưa được ba tháng, nhưng bản thân khỏe mạnh, nàng vẫn đến bến tàu tiễn họ.

Hôm đó gió to, nàng nói vài câu với Minh Huệ và Tiết Oánh rồi quay về xe ngựa.

Sau đó liền thấy Khương Lệnh vội vàng đến, cũng không biết đã nói gì với họ, khiến hai người lấy quạt che miệng cười.

Lúc đó không cảm thấy có gì, nhưng hiện tại được Vệ Cẩn nhắc đến, Khương Lê bỗng nhiên hiểu ra.

Tên ngốc A Lệnh kia, khi nào thấy nó chủ động tiễn biệt tiểu nương tử như vậy?

Ngoại trừ động lòng xuân, còn có thể là vì sao?

Tiểu nương tử lập tức ngồi thẳng dậy: “Vậy, vậy A Lệnh thích Minh Huệ hay A Oánh?”

Thấy cô nương này cuối cùng cũng phản ứng lại, Vệ Cẩn đưa tay véo nhẹ dái tai nàng, cười nói: “Chuyện này vẫn là để sau này nàng tự mình hỏi A Lệnh đi.”

Khương Lê nhìn vẻ mặt của hắn thì biết chắc chắn hắn có đáp án trong lòng, đang định mở miệng hỏi dò, bỗng nhiên nghe thấy Đào Chu ở bên ngoài nhỏ giọng hỏi: “Phu nhân, hai tiểu chủ tử tỉnh rồi, có cần nô tỳ bế bọn họ vào đây không?”

Khương Lê khẽ dừng lại, liếc nhìn Vệ Cẩn, nói: “Bế chúng vào đây đi.”

Hai cục bông tỉnh lại lúc này chỉ có thể là đói bụng.

Tuy phủ có chuẩn bị nhũ mẫu, nhưng Khương Lê vẫn muốn tự mình cho con bú.

Có lẽ là thiên tính của người mẹ, mỗi lần nhìn thấy đứa trẻ trong lòng lộ vẻ mặt thỏa mãn, sẽ tự nhiên sinh ra một loại cảm giác hạnh phúc bình yên.

Đào Chu và Vân Chu bế hai đứa trẻ vào, đặt lên giường rồi ra khỏi nội thất.

Hai cục bông, muội muội ăn ít lại hay ngủ, luôn ăn được vài miếng liền ngủ.

Ca ca thì như cái động không đáy, dường như thế nào cũng không no.

Khương Lê cởi áo, trước tiên bế A Mãn lên.

Tiểu nữ hài rất ngoan, chóp mũi khẽ động đậy, đại khái là biết đang ở trong lòng mẹ, thoải mái nheo mắt lại, cong khóe môi, bên khóe môi hiện lên hai lúm đồng tiền nhỏ mờ mờ.

Nhìn mà Khương Lê mềm lòng, vội vàng cho A Mãn bú sữa, tiện tay sờ sờ mấy sợi tóc tơ vàng vàng trên trán con bé.

Sờ sờ một hồi, bỗng cảm nhận được một ánh mắt nóng rực.

Khương Lê ngước mắt lên, chợt chạm phải đôi mắt đen thăm thẳm của Vệ Cẩn.

Nàng thấy hắn dựa khuỷu tay trái lên chiếc bàn nhỏ, tay trái nắm lại chống đầu, tay phải cầm một quyển sách.

Cứ như vậy, hắn mỉm cười nhìn nàng.

Mũ ngọc trên đầu Vệ Cẩn đã được tháo xuống, mái tóc đen theo động tác của hắn, rơi xuống vài lọn trên bàn nhỏ.

Dáng vẻ ấy chẳng biết nên nói là lười biếng hay là quyến rũ.

Dái tai Khương Lê bỗng nhiên nóng lên, nàng trách: “Chàng nhìn ta làm gì? Mau xem sách trong tay chàng đi!”

Vệ Cẩn chầm chậm hạ mắt xuống rồi lại từ từ ngước lên, nghiêm nghị nói: “Ta đang nghĩ đêm tân hôn A Lê quả thật không lừa ta.”

Khương Lê ngẩn người.

Nhớ lại động tác vừa rồi của hắn, lại tỉ mỉ nhớ lại những lời nàng đã nói đêm tân hôn, hai má nàng nhất thời nóng bừng.

Lúc đó nàng sợ hắn chê nàng không được đầy đặn như những nữ tử khác, liền nhỏ giọng nói với hắn: “Mẹ nói ta còn có thể lớn lên được nữa.”

Khi ấy chẳng thấy có gì, lúc này nhớ lại, thật sự xấu hổ đến mức muốn dùng ngón chân bấu giường.

Khương Lê không nhịn được trừng mắt nhìn Vệ Cẩn.

Sau đó bế A Mãn đã no nê lên, hờn dỗi nói: “Nếu chàng không xem sách thì lại đây vỗ ợ hơi cho A Mãn.”

Vệ Cẩn đặt quyển sách xuống, tiến lại gần hai mẹ con, nhưng không vội vàng đón lấy A Mãn.

Mà lại thong thả nắm lấy cằm Khương Lê, hôn lên đôi môi ẩm ướt của nàng một cái, sau đó mới bế A Mãn lên, chậm rãi vỗ lưng cho bé.

Dáng vẻ ấy trông nghiêm chỉnh vô cùng, như thể người vừa lén hôn nàng không phải là hắn vậy.

Không hiểu sao Khương Lê lại nhớ đến lúc thành thân, hắn hôn nàng qua khăn voan đỏ.

Hắn cũng như vậy, miệng nói những lời đứng đắn, tay lại nâng cằm nàng lên, bất ngờ hôn xuống.

Lúc đó còn thấy ngượng ngùng vô cùng, nhưng bây giờ, lại chẳng còn chút ngượng ngùng nào.

Chỉ đơn thuần cảm thấy ngọt ngào.

Khương Lê cúi đầu mỉm cười, xoay người bế con trai lên.

Lục Cân Lục đã sớm đói lắm rồi, vừa vào lòng Khương Lê, đầu liền cọ mạnh vào ngực mẹ.

Khương Lê điều chỉnh cho nó một tư thế thoải mái, nhớ tới đại danh của hai đứa vẫn chưa đặt, liền hỏi: “Chàng đã nghĩ ra đại danh của ca ca và muội muội chưa?”

Vệ Cẩn khẽ “Ừ” một tiếng: “Lục Cân Lục sẽ gọi là Thừa Chu, lấy từ ‘Mỹ yếu miễu hề nghi tu, phái ngô thừa hề quế chu’. A Mãn thì đặt tên đơn là Trăn, lấy từ ‘Đào chi yêu yêu, kỳ diệp trăn trăn’.”

Vệ Thừa Chu.

Vệ Trăn.

Khương Lê lặp đi lặp lại hai cái tên này vài lần, càng đọc càng thích, nàng cúi đầu chọc chọc vào khuôn mặt nhỏ nhắn của Lục Cân Lục, cười nói: “Ca ca của chúng ta sau này sẽ gọi là Vệ Thừa Chu, con có thích không?”

***

Thời gian thấm thoắt thoi đưa, chớp mắt đã đến lúc tổ chức tiệc đầy tháng.

Ở Đại Ung, sau khi trẻ sơ sinh chào đời, đa phần đều trải qua ba lễ “Đầy tháng”, “Trăm ngày” và “Một tuổi”, tiệc đầy tháng chính là lễ đầu tiên.

Vì trẻ mới sinh được một tháng, còn chưa đứng vững được, hơn nữa người mẹ mới vừa hết cữ, cũng không chịu được vất vả. Tiệc đầy tháng thường chỉ mời người thân bạn bè đến, mọi thứ đều được giản lược.

Ngày đầy tháng của hai cục bông chỉ có người nhà Khương gia và phủ Thái tử đến.

Tuy vậy, chuyện Vệ Cẩn có được long phượng thai cả thành đều biết, những nhà quyền quý hào tộc đến chúc mừng đúng ngày hôm đó thật sự không ít.

Quà mừng được gửi đến chất đống như núi, lấp lánh muôn màu, khiến người ta hoa cả mắt.

Lúc đó Khương Lê mới vừa hết cữ, vì phải kiểm kê những món quà này nên bận tối tăm mặt trời, liên tục mấy ngày liền cùng Diêu ma ma đối chiếu danh sách quà tặng.

Người ta thường nói, quà cáp qua lại là một môn học vấn lớn.

Người khác tặng quà đến, mình nhất định phải chọn một món quà thích hợp để tặng lại, như vậy mới coi như có qua có lại, không thất lễ.

Trước đây Diêu ma ma là người đắc lực bên cạnh Hoàng hậu, có bà ấy hỗ trợ, Khương Lê rất nhanh đã liệt kê xong danh sách quà đáp lễ.

“Ma ma xem lại một lần nữa, xem danh sách quà này có chỗ nào sơ suất không?”

Diêu ma ma nhận lấy danh sách quà xem kỹ một lượt, mỉm cười gật đầu nói: “Bây giờ phu nhân làm việc càng ngày càng chu toàn.”

Khương Lê được khen đến mức có chút ngại ngùng, nàng còn cách chu toàn rất xa.

Trải qua một lần tiệc đầy tháng, nàng đã hiểu rõ sự vất vả của việc quản lý gia đình.

Làm chủ mẫu còn mệt hơn làm chưởng quỹ quán rượu nhiều.

Khương Lê mỉm cười, đang định mở miệng khiêm tốn vài câu, thì nghe thấy người hầu đến bẩm báo, nói Minh Huệ Quận chúa và Vân Anh Quận chúa đến.

Vì đường sông đóng băng, nên hai vị khuê mật này của Khương Lê không thể kịp thời về tham gia tiệc đầy tháng mấy ngày trước.

Ban đầu còn tưởng rằng ít nhất phải nửa tháng nữa họ mới có thể trở về Kinh thành, không ngờ hôm nay đã đến.

Khương Lê cất danh sách quà, trầm ngâm một lúc, gọi Vân Chu vào, nói: “Em chạy một chuyến đến Thư viện Lộc Sơn, bảo A Lệnh đến Vệ phủ một chuyến. Cứ nói, người mà đệ ấy muốn gặp nhưng không gặp được ở tiệc đầy tháng lần trước đã đến.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.