Không tả nổi khác biệt ấy ra sao.
A Lê vẫn là A Lê ngày nào cùng lớn lên với bọn họ ở phố Chu Phúc, vẫn cùng nhau cười đùa náo nhiệt, vẫn e lệ đỏ mặt thầm thì những chuyện riêng chỉ con gái mới tâm sự cùng nhau.
Sự khác biệt có lẽ nằm ở khí chất trải qua năm tháng mài giũa trên người nàng.
Người ta thường nói gần mực thì đen gần đèn thì rạng, giờ đây khí chất nơi A Lê có chút giống với thiếu niên Hoắc Giác năm xưa ở phố Chu Phúc.
Họ vẫn còn nhớ khi xưa A Lê biết Tiết Chân cũng thích Hoắc Giác, trong lòng nàng tự ti vô cùng. Nàng cảm thấy mình không bằng Tiết Chân là con gái Sơn trưởng, còn vì thế mà nảy sinh ý chí học tập luyện chữ, cũng không biết làm hỏng bao nhiêu cây bút lông.
Nhưng A Lê bây giờ đã không còn như trước nữa. Vừa rồi nghe nàng nói về Vệ Cẩn, giọng điệu đã chẳng còn là A Lê ngày nào dè dặt yêu mến thiếu niên Hoắc Giác.
Trương Oanh Oanh và Lưu Yên nhìn nhau mỉm cười, có chút cảm thán, nhưng phần nhiều là vui mừng cho A Lê.
Trương Oanh Oanh mỉm cười nhìn Khương Lê, nói: “A Lê, giờ khí phái của cô còn hơn cả Trương lão phu nhân ở phủ Viên ngoại!”
Lưu Yên cũng hiếm khi trêu chọc: “Cũng hơn cả phu nhân Huyện lệnh mới đến.”
Trương lão phu nhân đã quá ngoài năm mươi tuổi, phu nhân Huyện lệnh mới đến cũng đã bốn mươi lăm tuổi rồi.
Khương Lê phồng má, nói: “Ta trông già dặn đến thế sao?”
Nói xong nàng không nhịn được cười, cười nói rôm rả với hai người bạn thân.
Một lát sau, Trương Oanh Oanh ngẩng đầu, nghiêm túc nói với Khương Lê: “A Lê, sau này dù cô có làm cáo mệnh phu nhân, cô cũng phải ủ rượu cho bọn ta uống.”
Trương Oanh Oanh thích uống rượu mơ, Lưu Yên thích uống rượu hoa hạnh. Những điều này Khương Lê vẫn luôn nhớ, mỗi mùa xuân khi tiêu sư của Long Thăng tiêu cục đến Thịnh Kinh, nàng đều gửi vài vò rượu nhờ họ mang về cho Trương Oanh Oanh và Lưu Yên.
Nghe Trương Oanh Oanh nói vậy, Khương Lê đương nhiên đồng ý: “Sao có thể thiếu rượu cho các cô được?”
Lưu Yên nhìn Khương Lê, không biết nghĩ đến điều gì, bỗng nhiên nói: “Ta nghe cha ta nói, Sơn trưởng Tiết Mậu của Thư viện Chính Đức ngày trước đã từ bỏ chức vụ, mang theo vợ con rời khỏi thành Đồng An.”
Lưu Yên không thích nói xấu người khác nên không nói Tiết Mậu vì vợ con làm chuyện xấu mà thanh danh bị hủy hoại, còn Tiết Chân bị nhà chồng đuổi ra khỏi cửa.
Nhắc đến Tiết Chân, Khương Lê nhớ đến chuyện phu quân của Tiết Chân là Tào Phỉ bị vị hôn thê trước kia tố cáo. Vị hôn thê trước của Tào Phỉ họ Trần, hai người từ nhỏ đã có hôn ước.
Chỉ là khi hôn kỳ gần kề, Trần cô nương bị người ta hủy hoại danh tiết, Tào gia không chịu nổi lời ra tiếng vào của người ngoài nên đã hủy hôn.
Trần cô nương vốn mồ côi cha mẹ, sống nhờ Tào gia. Sau khi xảy ra chuyện này, bị Tào gia đưa đến trang viên, suýt nữa mất mạng.
Lúc đó chuyện này ầm ĩ khắp nơi, ngay cả Khương Lê cũng nghe nói. Hỏi Vệ Cẩn mới biết là Tiết Chân mua chuộc người ta, cố ý làm nhục Trần cô nương, mới hủy hoại danh tiết của nàng ấy.
Chuyện này sau đó được điều tra rõ ràng, Tiết Chân hại danh tiếng của người ta như thế nào, mẹ của Tiết Chân là Tào thị phái người ở trang viên muốn hại chết Trần cô nương ra sao, đều bị người ta khai ra.
Còn cả những chuyện dơ bẩn mà hai mẹ con làm trước kia cũng bị nha hoàn Tuỳ Vụ của Tiết Chân kể ra hết. Trong đó có cả chuyện Tiết Chân hại Khương Lê rơi xuống nước năm xưa.
Trương Oanh Oanh phẫn nộ nói: “Cả nhà bọn họ đều đáng đời!”
Tào thị thương con gái, nhận hết mọi tội lỗi về mình. Tiết Chân là con gái lại an tâm hưởng thụ sự che chở của mẹ, cho đến khi mẹ bị bắt vào ngục, vẫn còn tỏ vẻ đáng thương nói mình không biết gì cả.
Thanh danh Tào Phỉ bị hủy hoại, vì trị gia không nghiêm nên hắn ta bị cách chức. Nhân phẩm bị vấy bẩn, sau này hắn ta không thể nào phục chức được nữa.
Vì chuyện này mà Tào gia hận Tào thị và Tiết Chân đến tận xương tủy, nhất quyết muốn Tào Phỉ hưu thê, còn đuổi Tào thị ra khỏi gia phả.
Tào thị ngồi tù ba năm, nhờ đại xá mới được giảm án ra tù. Tiết Mậu tự mình đến đón vợ con đi, còn đi đâu thì không ai biết.
“Đáng thương nhất vẫn là Trần cô nương kia.” Lưu Yên lắc đầu, thở dài nói: “Hôn ước bị hủy, người suýt nữa thì chết, may mà tìm được đường sống trong chỗ chết, mới báo được thù.”
Trương Oanh Oanh “phì” một tiếng: “Trần cô nương không gả vào Tào gia mới là chuyện tốt, tên Tào Phỉ kia không xứng với cô nương tốt như vậy.”
Khương Lê nhìn hai người bạn thân, không nói cho họ biết Trần cô nương có thể may mắn sống sót, thuận lợi báo thù đều là nhờ Vệ Cẩn.
“Sau đó Trần cô nương thành thân với tráng sĩ cứu nàng ấy, tráng sĩ đó mang Trần cô nương đến Thanh Châu làm lính, hiện giờ đã làm đến chức Bách hộ. Trần cô nương còn sinh cho hắn một đứa con trai bụ bẫm, tình cảm vợ chồng rất tốt.”
Trương Oanh Oanh và Lưu Yên nghe vậy đều ngạc nhiên, sau đó lại cười sảng khoái, nói: “Vậy thì tốt! Nghe nói Trần cô nương hiểu biết lễ nghĩa, người rộng lượng, bây giờ coi như là khổ tận cam lai.”
Trương Oanh Oanh nói xong, chợt lại nghĩ đến một người khác cũng giống Tiết Chân, từ nhỏ đã tâm địa xấu xa.
“Đúng rồi, A Lê, cô có biết Tô Dao, không đúng không đúng, là Từ Thư Dao bây giờ thế nào không?” Trương Oanh Oanh đặt chén trà xuống, nói: “Lúc các cô đến Thịnh Kinh, mọi người ở phố Chu Phúc đều sợ Từ Thư Dao sẽ tìm cô gây phiền phức!”
Khương Lê cười nói: “Sau khi ta đến Thịnh Kinh, cũng không gặp nàng ta mấy. Nàng ta muốn tìm ta gây phiền phức cũng không có chỗ mà tìm. Phủ Trấn Bình Hầu bị bãi tước, sau đó lại vì liên lụy đến chuyện phủ Định Viễn Hầu thông đồng bán nước, cha và huynh trưởng của Từ Thư Dao đều bị bắt vào ngục. Nàng ta cùng những nữ quyến khác chắc là đã về quê rồi, ta ở Thịnh Kinh không còn gặp người của phủ Định Viễn Hầu nữa.”
Nàng và Từ Thư Dao chỉ gặp nhau một lần duy nhất, chính là tiệc sinh thần của Thành Thái Đế. Sau đó nàng không còn gặp lại Từ Thư Dao, khi phủ Định Viễn Hầu xảy ra chuyện, nàng từng hỏi một câu.
Lúc đó Vệ Cẩn chỉ nhàn nhạt nói, sau này nàng ta sẽ không xuất hiện ở Thịnh Kinh nữa.
***
Trương Oanh Oanh và Lưu Yên ở lại Thịnh Kinh trọn vẹn năm ngày, phu quân của hai người cũng cùng đến Thịnh Kinh.
Vệ Cẩn đặc biệt tìm một buổi tối, mời hai người đến Trạng Nguyên lâu uống rượu.
Ngày hôm sau khi rời đi, Trương Oanh Oanh còn cười nói với Khương Lê: “Tối qua, phu quân nhà ta say khướt nói với ta, hắn chưa từng thấy vị Đại học sĩ Hàn Lâm Viện nào gần gũi dễ thân như vậy, còn nói những lời ta từng nói Vệ Cẩn là tảng băng đều là nói bậy.”
Từ “gần gũi dễ thân” dùng trên người Vệ Cẩn thật sự nằm ngoài dự liệu của Khương Lê.
Đêm đó, vị Vệ đại nhân gần gũi dễ thân tan làm trở về, Khương Lê chống cằm, lặng lẽ đánh giá hắn.
Vệ Cẩn bị nàng đánh giá đến nhướn mày, nói: “A Lê có điều muốn nói sao?”
Nói xong kéo tiểu cô nương vào lòng, ngồi xuống trên giường, làm ra vẻ lắng nghe.
Khương Lê học theo hắn, đưa tay véo má hắn, cười nói: “Hôm nay khi Oanh Oanh về thành Đồng An, nàng ấy đặc biệt khen chàng!”
Vệ Cẩn nói: “Khen ta cái gì?”
Tiểu nương tử cười: “Khen Vệ đại nhân nhà ta bình dị gần gũi, hoà nhã dễ thân.”
Vệ Cẩn: “…”
Khương Lê liếc hắn, tay càng dùng sức, đôi mắt tròn xoe cong thành hình trăng khuyết.
“Chàng nói xem, trước kia ở phố Chu Phúc, sao ta lại vô dụng như vậy? Gặp chàng lại không nói được câu nào rõ ràng.” Nàng buông tay, chuyển sang véo tai hắn, cười tủm tỉm nói: “Rõ ràng chàng gần gũi dễ thân như vậy, đúng không?”
Vệ Cẩn: “…”
Khương Lê còn muốn nói thêm, nào ngờ Vệ Cẩn bế nàng lên giường.
Hắn cúi đầu nhìn nàng, nửa dỗ nửa nịnh, lời nói hai nghĩa: “Ta giúp nàng hạ hỏa?”
Khương Lê: “…”
Tiểu cô nương nằm trên tấm chăn gấm thêu hình đôi uyên ương vui đùa trên nền nước xanh, nhìn đôi mắt sâu thẳm như tranh vẽ của Vệ Cẩn, bỗng nghĩ, ngày trước các tiểu thư khuê các ở phố Chu Phúc không chỉ thích dung mạo hắn, mà còn thích khí chất trong trẻo như trăng, tựa tiên giáng trần của hắn.
Nếu họ biết được, bông hoa cao ngạo mà họ yêu mến thuở thiếu nữ lúc riêng tư lại mặt dày vô sỉ thế này, không biết sẽ nghĩ thế nào…
Khương Lê liếc nhìn Vệ Cẩn, đẩy nhẹ cánh tay hắn, cười nói: “Ta có giận đâu mà hạ hỏa? Ta còn phải xem sổ sách, về nữ học đường.”
Vệ Cẩn lúc này mới đứng dậy, hỏi: “Chẳng lẽ học đường làm ăn thua lỗ?”
“Không phải, hiện giờ học đường đang hoạt động rất tốt.” Khương Lê đáp: “Chỉ là ta định mở rộng học đường thêm chút nữa, chiêu mộ thêm nhiều nữ tử.”
Mấy năm trước Trạng Nguyên lâu đã thu nhận không ít cô nương lâm vào cảnh bần cùng vì thiên tai làm nữ tử ủ rượu.
Trong số những cô nương này, có không ít người sau khi học thành nghề, dành dụm đủ bạc thì rời Kinh thành, trở về quê hương mở quán rượu nhỏ.
Sau đó, Trạng Nguyên lâu lại tiếp tục chiêu mộ thêm nhiều nữ tử bị bỏ hoặc bị đuổi khỏi nhà, dạy họ kỹ thuật ủ rượu.
Có được một nghề mưu sinh, những cô nương này cuối cùng cũng có thể tự mình sống sót.
Lâu dần, Khương Lê nảy ra ý định, muốn mở một học đường nhỏ dạy ủ rượu.
Cho cá không bằng dạy câu cá.
Trên đời này có biết bao cô nương bất hạnh, nếu như thuật ủ rượu của Dương Ký có thể giúp họ tìm được con đường sống thì cũng là một việc công đức.
Cứ như vậy, Khương Lê mở trường dạy ủ rượu.
Không lâu sau chuyện liền truyền đến phủ Thái tử, Vệ Xuân suy nghĩ hồi lâu, sai Đồng ma ma mang theo vài người đến, nói nếu muốn mở rộng học đường thì nội dung giảng dạy không chỉ có ủ rượu, mà còn có may vá, nấu nướng, tính toán…
Các cô nương đến đây đều có thể chọn một môn kỹ năng để học.
Hiện tại học đường do Khương Lê quản lý, nếu gặp việc khó xử lý mới do Vệ Xuân ra mặt giải quyết.
Tiểu cô nương kể chuyện học đường với vẻ hào hứng, mặt mày hớn hở.
Vệ Cẩn nhìn quầng thâm dưới mắt nàng, nói: “Nếu mệt thì Diêu ma ma thay nàng xử lý việc học đường.”
“Ta không mệt.” Khương Lê mỉm cười, nghiêm túc nói: “Bây giờ học đường của chúng ta nổi tiếng lắm, rất nhiều người nghe danh mà đến, cũng có rất nhiều cô nương nhờ vậy mà tìm được con đường sống.”
Thật ra ban đầu Khương Lê muốn mở học đường này là có chút tư tâm.
Phu quân nàng đang từng bước tiến lên cao, nàng muốn cùng hắn kề vai sát cánh nên phải không ngừng trở nên tốt hơn. Sau này nếu hắn trở thành danh thần, thì nàng là thê tử của hắn, ít nhất cũng không thể làm hắn vướng bận.
Lúc đó có lẽ a tỷ đã nhìn thấu tâm tư của nàng, nên mới sai Đồng ma ma đưa người đến giúp nàng, đích thân ủng hộ nàng.
Nhưng sau khi nữ học đường được mở ra, nhìn thấy ngày càng nhiều cô nương bơ vơ tìm được đường sống, tâm nguyện ban đầu của nàng cũng dần thay đổi.
Vệ Xuân có thể nhìn thấu tâm tư của Khương Lê, Vệ Cẩn là phu quân của nàng, làm sao lại không biết?
Vệ Cẩn nhìn ánh mắt kiên định của Khương Lê, khẽ nhếch môi cười nói: “A Lê thích thì cứ làm đi.”
***
Thời gian thấm thoắt thoi đưa, chớp mắt đã đến năm Túc Hòa thứ tám.
Ngày rằm tháng Tám, sáng sớm Lục Cân Lục đã dắt tay muội muội đến Văn Lan viện vấn an Khương Lê. Hai huynh muội vào nội thất, vừa ngẩng đầu đã thấy mẹ đang ngồi trên trường kỷ xem sổ sách, bên cạnh đặt một chiếc giỏ tre.
Hai đứa đồng thanh gọi “Mẹ”, rồi nghiêm chỉnh hành lễ, sau đó mới “lạch bạch” chạy đến bên trường kỷ.
Lục Cân Lục nhìn quanh, không thấy cha đâu, bèn hỏi: “Mẹ, cha đâu ạ?”
Khương Lê tò mò nhìn Lục Cân Lục, đáp: “Cha con ở thư phòng, sao vậy? Tìm cha con có việc gì?”
Lục Cân Lục mấp máy môi, nhớ đến lời đồn nghe được hai ngày trước, định hỏi cho rõ ràng.
Nhưng vừa nhìn vào đôi mắt trong sáng dịu dàng của mẹ, lời đến bên miệng lại không nói ra được.
Thôi vậy, chuyện hỏi tội, cứ tìm cha vậy.
Lục Cân Lục ngậm miệng, lắc đầu, nói: “Hôm qua tiên sinh dạy Luận Ngữ, con có chỗ chưa hiểu nên muốn hỏi cha.”
A Mãn nghe ca ca nói vậy, quay sang nhìn ca ca, nói: “Ca ca chưa hiểu chỗ nào? A Mãn dạy huynh.”
Lục Cân Lục: “…”
Tiểu lang quân có ngũ quan sâu thẳm sờ sờ mũi, cứng đầu từ chối ý tốt của muội muội, chột dạ nói: “Không cần, huynh đi hỏi cha là được rồi.”
Nói rồi liền xuống trường kỷ, định đi đến thư phòng.
“Chờ đã.” Khương Lê gọi Lục Cân Lục lại, từ trong giỏ tre lấy ra hai chiếc túi thơm, một xanh một hồng, dịu dàng nói: “Mẹ làm cho mỗi đứa một chiếc túi thơm mới, con đeo vào rồi hãy đến thư phòng tìm cha. Nhưng con nhớ kỹ, buổi sáng cha con đều bận việc chính sự ở thư phòng, con hỏi xong thì ngoan ngoãn quay về Văn Lan viện, đừng làm phiền cha.”
Trẻ con đều thích đồ mới, nghe mẹ làm túi thơm mới, Lục Cân Lục quay lại, chạy lon ton đến, liên tục đáp “Vâng”.
Đợi Khương Lê đeo túi thơm cho hai đứa, cậu bé chắp tay nói: “Mẹ, vậy con đi tìm cha đây.” Nói rồi liền “lạch bạch” chạy ra khỏi phòng.
Khương Lê nhìn bóng lưng vội vã của cậu bé, không khỏi nhíu mày, nói với A Mãn: “Ca ca con làm sao vậy?”
A Mãn sờ sờ túi thơm bên hông, do dự giữa việc giữ bí mật cho ca ca và nói thật với mẹ, sau đó cô bé ngẩng đôi mắt nai giống hệt Khương Lê, nhỏ nhẹ nói: “Ca ca chỉ là nhớ cha thôi, một ngày không gặp như cách ba thu.”
Khương Lê: “…”