Tiểu Thanh Mai Của Thủ Phụ Đại Nhân

Chương 2: Huynh đừng buồn, Tô Dao không cần huynh, ta cần.



Lúc mười tuổi Hoắc Giác mới đến phố Chu Phúc. Khi ấy, Tô lão gia cứu hắn từ trong núi ra, người đầy máu me, thoi thóp như chỉ mảnh treo chuông.

May thay Tô lão gia là đại phu, mất ba ngày ba đêm mới giành lại được mạng hắn từ tay Diêm Vương.

Lúc đó, mặt Hoắc Giác bị cành cây đá vụn cứa chi chít những vết thương dài nhỏ, trông vô cùng đáng sợ.

Tô lão gia ngày thường hay đi hái thuốc, khám bệnh. Ông ấy đi rồi, trong nhà chỉ còn Tô Dao, nhưng Tô Dao chê hắn xấu xí, không chịu chăm sóc.

Vì vậy, việc chăm sóc Hoắc Giác rơi vào tay Khương Lê.

Hoắc Giác hôn mê ba tháng trời.

Ba tháng ấy, Khương Lê tận mắt chứng kiến hắn từ một “tên quái dị” lột xác thành một khối ngọc đẹp hiếm thấy trên thế gian.

Nàng Khương Lê chín tuổi, từ đó thầm thương trộm nhớ tiểu lang quân tên Hoắc Giác.

Khi ấy, Khương Lê còn nghĩ, đợi hắn tỉnh lại sẽ cùng hắn vui đùa. Trong vở kịch thường hát: “Lang kỵ trúc mã lai, nhiễu sàng lộng thanh mai.” Đối với A Lê, thanh mai trúc mã, dễ dàng nảy sinh tình cảm.

Nào ngờ, ngày thứ hai Hoắc Giác tỉnh lại, Tô Dao chống nạnh, hả hê nói với Khương Lê: “Hoắc Giác đã đồng ý làm hôn phu từ nhỏ của ta rồi, sau này cô tránh xa huynh ấy ra!”

Lời Tô Dao nói chẳng khác nào sét đánh ngang tai.

Lần đầu tiên Khương Lê động lòng với một người mà cứ thế tan thành mây khói, chẳng đi đến đâu.

***

Gió xuân vẫn còn se lạnh, nhưng so với vẻ mặt Hoắc Giác, cơn gió ấy đã ấm áp vô cùng.

Thế nhưng, vẻ lạnh lùng xa cách của Hoắc Giác không hề khiến Khương Lê chùn bước. Thiếu nữ mỉm cười, má lúm đồng tiền bên khóe môi còn rực rỡ hơn cả ánh mặt trời phía sau.

“Mẹ ta làm bánh khoai từ kỷ tử, bảo ta mang sang biếu Tô lão gia một ít.”

Nghe vậy, Hoắc Giác nghiêng người, để Khương Lê vào trong. “Tô bá vừa mới tỉnh.”

Sau bữa trưa Tô Thế Thanh đã nghỉ ngơi, mới tỉnh lại nửa khắc trước, nên không biết Tô Dao đã đến.

Khương Lê đoán Hoắc Giác chắc chắn sẽ không nói chuyện Tô Dao với Tô lão gia, nàng cũng không nhắc đến, chỉ kể vài chuyện lạ nghe được ở quán rượu, khiến Tô Thế Thanh cũng thấy tinh thần tốt hơn đôi chút.

“A Lê, khi nào rảnh rỗi, con với A Lệnh cứ đến đây trò chuyện với ta. Dao nhi đi rồi, trong nhà bỗng chốc vắng vẻ hẳn.” Tuổi Tô Thế Thanh đã cao, lại vừa trải qua một kiếp nạn, sợ nhà cửa hiu quạnh, mà Hoắc Giác lại là người ít nói.

Khương Lê vui vẻ đáp: “Vâng ạ, Tô lão gia, sau này con sẽ thường xuyên đến thăm, người đừng chê con phiền là được.”

Từ phòng Tô lão gia ra, Khương Lê tìm thấy Hoắc Giác ở sân trong.

Thiếu niên đang ngồi xổm phơi dược liệu, bên cạnh đặt một chiếc giỏ tre, bên trong toàn là dược liệu còn ẩm ướt.

Khương Lê ngồi xổm xuống bên cạnh Hoắc Giác, cùng hắn xếp dược liệu vào nia tre.

Hoắc Giác liếc nhìn nàng một cái, không nói gì.

Khương Lê len lén nhìn Hoắc Giác.

Trước đây, hai người không qua lại nhiều, phần lớn là khi mẹ nàng sai nàng mang đồ ăn sang cho Tô lão gia, nàng mới được gặp hắn.

Đây là lần đầu tiên họ làm việc cùng nhau.

Nghĩ đến đây, khóe môi Khương Lê không khỏi cong lên, một lần quen thì hai lần thân, nàng đến nhiều thêm vài lần, Hoắc Giác sẽ nhanh chóng thân thiết với nàng thôi.

Nhận thấy ánh mắt nóng bỏng của Khương Lê, động tác trên tay Hoắc Giác khựng lại, nghiêng đầu nhìn sang.

“Dược liệu mọc trên mặt ta à?”

“A, không… không phải.” Bị bắt gặp, Khương Lê đỏ mặt, ấp úng nói: “Ta chỉ muốn xem huynh có buồn không thôi.”

“Buồn?”

“Thì là… thì là, những lời Tô Dao nói hôm nay, huynh đừng để trong lòng.” Khương Lê thật muốn cắn lưỡi mình, mỗi lần ở trước mặt Hoắc Giác, nàng đều nói năng lộn xộn, thật chẳng ra làm sao.

Hoắc Giác mặt không cảm xúc “Ừ” một tiếng.

Khương Lê rũ mi mắt, cũng không tiện lén nhìn hắn nữa.

Giọng hắn nghe tuy bình tĩnh, nhưng Khương Lê nghĩ, dù sao hắn cũng là phu quân từ nhỏ của Tô Dao, hôm nay trước mặt bao nhiêu người bị Tô Dao “ruồng bỏ”, trong lòng chắc chắn không dễ chịu gì.

“Hoắc Giác.”

“Ừ.”

“Huynh đừng buồn, Tô Dao không cần huynh, ta cần.” Khương Lê nắm chặt một nắm dược liệu, cố ý nhỏ giọng lại, có chút căng thẳng.

Hoắc Giác: “…”

Khương Lê thấy Hoắc Giác không nói gì, tưởng hắn không thích mình.

Bèn cắn môi, nhịn đau nói thêm: “Ngoài ta ra, Từ Nhị cô nương ở tiệm rèn, Trương Đại cô nương ở cửa hàng trang sức, Lâm cô nương ở tiệm hoa quả, còn cả Lưu cô nương ở hiệu sách Đông Dương, họ đều rất thích huynh. Trương Đại cô nương còn nói, nếu huynh làm hôn phu từ nhỏ của nàng ấy, ngày sau nhất định sẽ xây cho huynh một căn nhà vàng.”

Hoắc Giác: “…”

“Ngoài mấy vị nương tử ở phố Chu Phúc này, còn có cả những người ở phố Nam Viện và phố Tây Liễu…” Khương Lê dịu dàng nói, bẻ ngón tay đếm tiếp, như thể sắp kể ba ngày ba đêm không hết.

“Dừng lại.” Hoắc Giác đứng dậy, lạnh lùng nhìn chằm chằm Khương Lê một lúc, môi mỏng khẽ mở: “Ai nói ta muốn làm hôn phu từ nhỏ?”

Khương Lê: “… Nhưng trước đây huynh vẫn luôn là hôn phu từ nhỏ của Tô Dao mà.”

Không lâu sau, Khương Lê bị Hoắc Giác “mời” ra khỏi hiệu thuốc Tô gia.

Thiếu niên đứng dưới ánh nắng xuân rực rỡ, ánh mắt nhìn nàng còn lạnh hơn cả tảng băng ở hồ Khai Dương. Chỉ thấy ngón tay thon dài của hắn đặt lên mép cửa, “cạch” một tiếng, đóng sập cánh cửa trước mặt Khương Lê đang ấm ức.

Hoắc Giác vừa đóng cửa, liền nghe thấy tiếng ho khan của Tô Thế Thanh truyền đến từ trong nhà. Hắn nhíu mày, bước nhanh vào trong.

Tô Thế Thanh ho đến mặt đỏ bừng, Hoắc Giác tiến lên vỗ lưng cho ông ấy, đợi ông ấy đỡ hơn rồi mới dìu ông ấy ngồi dậy, rót cho ông một chén trà nóng.

Nước trà ấm nóng làm dịu cơn đau ở ngực, Tô Thế Thanh vỗ vỗ mu bàn tay Hoắc Giác, khàn giọng nói: “A Giác, ta không sao, con đừng lo lắng.”

Hoắc Giác nắm lấy bàn tay gầy guộc của Tô Thế Thanh, dịu dàng nói: “Sơn trưởng đã gửi thư đến Trung Châu, ít ngày nữa sẽ tìm được Phương thần y. Tô bá, bệnh của người sẽ khỏi.”

Y thuật của Phương thần y cao siêu, ngay cả ngự y trong Thái y viện cũng phải kính nể. Chỉ là người này tung tích không rõ, quanh năm như thần long thấy đầu mà không thấy đuôi, muốn tìm được ông ta nào phải chuyện dễ.

Tô Thế Thanh thở dài trong lòng, tuy y thuật của ông ấy bình thường, nhưng cũng biết mình không còn sống được bao lâu nữa. Gần sáu mươi tuổi, ông ấy đã sớm xem nhẹ sinh tử. Nhưng ông ấy không muốn Hoắc Giác lo lắng, đứa trẻ này nhìn thì khó gần, nhưng thực chất là người biết ơn.

“Tốt, tốt, Tô bá sẽ gắng gượng chờ Phương thần y đến.” Tô Thế Thanh cười rạng rỡ: “Mấy tháng nữa con sẽ đi thi, con cứ chuyên tâm ôn tập. Chuyện của ta con đừng bận tâm, Tô bá chờ con thi đỗ Cử nhân, Tiến sĩ trở về.”

Ánh mắt Hoắc Giác khẽ động, nhẹ nhàng gật đầu.

***

Khương Lê ủ rũ bước ra khỏi con hẻm, băn khoăn không hiểu nổi, Hoắc Giác biết có nhiều người muốn hắn làm phu quân từ nhỏ như vậy, sao lại có vẻ không vui chút nào?

Chẳng lẽ trong lòng hắn vẫn còn vương vấn Tô Dao?

Nhưng Tô Dao đã không cần hắn nữa mà.

Nghĩ đến lúc nãy Hoắc Giác đẩy nàng ra ngoài cửa với vẻ lạnh lùng, Khương Lê tủi thân nghĩ bụng: Hoắc Giác thật là không hiểu phong tình…

Cô nương nhỏ đang mải suy nghĩ, không để ý phía sau có người bám theo.

“Khương Lê!”

Khương Lê giật mình, vai bất giác co rúm lại.

Quay đầu lại thấy là đệ đệ Khương Lệnh, không khỏi nhíu mày: “Không biết lớn nhỏ, ta là tỷ tỷ, sao đệ có thể gọi thẳng tên ta? Cẩn thận khi về thư viện, bị tiên sinh phạt chép sách.”

Khương Lệnh bĩu môi: “Tỷ cũng chỉ ra sớm hơn đệ một khắc, chúng ta ra ngoài, tỷ xem có ai tin tỷ là tỷ tỷ của đệ không?”

Khương Lệnh và Khương Lê là tỷ đệ song sinh, tỷ đệ hai người sinh ra trước sau chỉ cách nhau một khắc.

“Hơn một khắc cũng là tỷ tỷ.” Khương Lê phồng má: “Sau này mà còn gọi thẳng tên ta nữa, xem ta có đáp lại đệ không.”

“Thôi được rồi, tỷ tỷ.” Khương Lệnh lười tranh cãi với nàng, nghiêng đầu nhìn con hẻm mà Khương Lê vừa đi ra, liếc mắt nhìn nàng: “Tỷ vừa đi đâu vậy? Hôm nay Hoắc Giác ca ca không đến thư viện, có phải tỷ lén đi gặp huynh ấy không?”

Mặt Khương Lê đỏ bừng: “Không… không phải, ta đi đưa bánh khoai từ cho Tô lão bá.”

Khương Lệnh từ trong bụng mẹ đã ở cùng Khương Lê, sao có thể không hiểu nàng? Vừa nhìn sắc mặt nàng liền biết mình nói đúng.

“Tỷ, Hoắc Giác ca ca… mùa thu này sẽ đi thi Hương. Theo lời tiên sinh, Hoắc Giác ca có tài năng đỗ Trạng nguyên, sang xuân chắc chắn sẽ lên Kinh thành dự thi Hội. Người như huynh ấy, một khi đã đến Thịnh Kinh, chắc chắn sẽ không quay về, tỷ đừng đặt tâm tư vào huynh ấy nữa.”

Khương Lê ngẩn người. Nàng không phải không biết Hoắc Giác học vấn uyên thâm, cũng không phải không biết sớm muộn gì hắn cũng sẽ rời khỏi thành Đồng An.

Nhưng nếu không thử, nàng sợ sau này sẽ hối hận. Nàng thích hắn sáu năm rồi, nàng còn có thể có bao nhiêu cái sáu năm để đơn thuần và kiên trì thích một người như vậy?

Dù sao, trên đời này cũng chỉ có một Hoắc Giác.

Khương Lê im lặng suốt dọc đường, Khương Lệnh thấy nàng không nói gì, cũng không nỡ tiếp tục nói nàng nữa.

Đêm đó, sau khi tắm rửa xong, Khương Lê lại nhớ đến lời Khương Lệnh nói.

Nếu Hoắc Giác sang năm lên Kinh ứng thí, e rằng ngay cả lộ phí cũng không có. Tô lão bá từ năm ngoái bị thương, tốn không ít tiền chữa bệnh, trong nhà đã sớm nghèo rớt mồng tơi.

Hoắc Giác hiện tại vừa phải lo liệu hiệu thuốc, vừa phải chuẩn bị cho kỳ thi Hương vào mùa thu, lại còn phải chăm sóc Tô lão bá đang ốm, gánh nặng thật sự quá lớn.

Nghĩ đến đây, Khương Lê vội vàng xuống giường, lấy ra một chiếc hộp vuông giấu dưới gầm giường. Bên trong là của hồi môn nàng tích cóp hai năm qua, Khương Lê lấy hết những mảnh bạc vụn ra, bỏ vào một túi tiền.

Nàng ôm túi tiền, thầm nghĩ, hy vọng ngày mai Hoắc Giác đừng đuổi nàng ra ngoài nữa, thật mất mặt.

***

Sáng sớm hôm sau, Khương Lê ăn sáng xong liền vội vàng ra ngoài. Đến hiệu thuốc mới biết Hoắc Giác hôm nay đã đến thư viện.

Khương Lê đành quay về quán rượu, vừa đến cửa đã nghe thấy có người gọi mình: “A Lê.”

Khương Lê nhìn theo tiếng gọi.

Dưới gốc cây hạnh đang nở rộ, là hai thiếu nữ xinh đẹp đứng đó, đang mỉm cười nhìn Khương Lê.

Thiếu nữ mặc váy xếp ly màu xanh lá cây tên là Lưu Yên, là Đại tiểu thư của hiệu sách Đông Dương, vừa rồi chính là nàng ấy gọi Khương Lê. Người bên cạnh nàng mặc váy xếp ly màu sen nhạt là tiểu thư của cửa hàng trang sức, Trương Oanh Oanh.

“Sao hai người lại đến đây?” Khương Lê hỏi, cửa hàng trang sức và hiệu sách ở đầu phố, cách cuối phố tận mấy dặm đường.

Trương Oanh Oanh nhìn trái nhìn phải, đợi Khương Lê đến gần mới nhỏ giọng nói: “Chúng ta đến đưa đồ cho Hoắc Giác.”

Khương Lê lúc này mới chú ý đến đồ trên tay hai người.

Trương Oanh Oanh nắm trong tay một chiếc túi thơm tinh xảo, bên trong đựng một miếng ngọc bội trắng trong suốt, còn trên tay Lưu Yên là một chiếc hộp gỗ trầm hương, một thỏi mực tỏa hương thơm ngát nằm yên tĩnh trên lớp nhung màu chàm.

Khương Lê đang ôm một túi bạc vụn: … Là nàng tầm thường rồi.

Đồ của hai người vẫn còn đây, chứng tỏ Hoắc Giác không nhận. Khương Lê không khỏi hỏi: “Hoắc Giác có từ chối đồ của hai người không?”

“Có, huynh ấy nói không có công thì không nhận lộc, không chịu nhận đồ của ta và Yên nhi.” Trương Oanh Oanh bĩu môi nhỏ nhắn, bất mãn nói: “Ta thấy, Hoắc Giác quá cổ hủ rồi.”

“Đây không phải cổ hủ.” Lưu Yên dịu dàng sửa lời Trương Oanh Oanh: “Đây là Hoắc công tử giữ lễ, là hành vi của quân tử.”

“Giữ lễ gì chứ!” Trương Oanh Oanh nói: “Chúng ta tặng cũng không phải thứ gì mờ ám, cần gì phải giữ lễ? Rõ ràng là không hiểu phong tình!”

Dân phong Đại Chu cởi mở, nữ tử tặng quà cho nam tử mình thích là chuyện thường. Túi tiền Hoắc Giác eo hẹp, ngọc bội và mực thượng hạng đều không cần, chẳng phải là không hiểu phong tình sao?

Lưu Yên mỉm cười dịu dàng, cũng không tranh luận gì với Trương Oanh Oanh. 

Cha của Trương Oanh Oanh là thương nhân giàu có nhất phố Chu Phúc, nàng ấy được nuông chiều từ nhỏ, hôm nay bị Hoắc Giác từ chối, trong lòng tự nhiên không vui.

Lưu Yên nhìn Khương Lê im lặng hồi lâu, mỉm cười hỏi: “A Lê, vừa rồi cô định đi tìm Hoắc công tử sao?”

“Ừm, nhưng khi ta đến thì huynh ấy đã đi rồi.”

“Cô dậy muộn như vậy, đương nhiên không gặp được huynh ấy rồi.” Trương Oanh Oanh cười véo eo thon của Khương Lê: “Này, A Lê, cô cũng đi tặng đồ đúng không? Tặng cái gì?”

Khương Lê lấy từ trong thắt lưng ra một túi tiền.

Trương Oanh Oanh vừa nhìn liền “phụt” một tiếng cười ra: “A Lê, cô tặng bạc cũng quá tầm thường rồi. Hoắc Giác là người đọc sách, chắc chắn sẽ không lấy túi tiền của cô đâu, may mà cô chưa gặp huynh ấy. Nếu không, mất mặt lắm!”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.