Làn gió đêm đầu thu mát lạnh thổi qua cửa sổ, một chiếc lá vàng úa rơi từ cây ngô đồng trong sân, xoay tròn trước gió rồi rơi xuống bên cạnh đôi giày thêu màu hồng.
Đào Chu và Đào Bích đứng lặng lẽ chờ đợi ở cổng Đông viện.
Nơi đây cách nhà chính một khoảng không gần, hoàn toàn không nghe thấy bất kỳ động tĩnh gì từ bên trong. Đào Bích vò chiếc khăn tay trong tay, ánh mắt lại lướt nhanh về phía nhà chính.
“Cô nói xem Hoắc công tử đã vào trong hai canh giờ rồi, sao vẫn chưa ra? Hôm nay ngài ấy uống rượu cả ngày, chẳng ăn gì mấy, giờ này chắc là đói lắm.”
Đào Chu liếc nhìn nàng ta, không nể nang gì nói: “Ma ma phái chúng ta đến hầu hạ Thiếu phu nhân, cô quan tâm thì nên quan tâm đến Thiếu phu nhân chứ, lo lắng cho Hoắc công tử làm gì? Ngài ấy có ăn hay không thì can hệ gì đến cô?”
Hai người họ vốn là nha hoàn của phủ Quốc Công, trước đây được Tiết Thế tử chọn đến Vô Song viện hầu hạ Ngụy di nương. Sau khi đến Như Ý viên, được phân đến Đông viện hầu hạ Hoắc Giác. Giờ Khương Lê vào phủ, lại được Đồng ma ma sắp xếp đến hầu hạ Khương Lê.
Ban đầu Thế tử đã nói, hai người đến Vô Song viện, chủ nhân chỉ có một mình Ngụy di nương, mọi việc đều nghe theo Ngụy di nương.
Giờ Ngụy di nương sắp xếp họ đi hầu hạ Thiếu phu nhân, thì trong mắt họ chỉ có thể có Thiếu phu nhân, những người khác đều không quan trọng.
Tâm tư của Đào Bích bị Đào Chu vạch trần, Đào Bích hung hăng trừng mắt nhìn nàng ấy, nói: “Dù sao chúng ta cũng đã hầu hạ Hoắc công tử một thời gian, ta chỉ nhớ đến chủ cũ thôi, việc gì phải nói năng kiểu miệng nam mô bụng bồ dao găm như vậy, cô thật là vô vị!”
Đào Chu lạnh lùng cười một tiếng: “Đừng coi ta là đồ ngốc! Trong lòng cô nghĩ gì cô tự hiểu, ta nói cho cô biết, làm tôi tớ thì phải giữ đúng bổn phận, đừng có tham vọng quá mà phạm sai lầm lớn, đừng quên khế ước bán thân của người nhà chúng ta đều nằm trong tay Ngụy di nương. Nếu cô liên lụy đến ta, cẩn thận ta xé nát miệng cô!”
Đào Bích bị Đào Chu đâm chọc đến mặt hết đỏ lại trắng, đang định mở miệng phản bác, cửa phía nhà chính bỗng được kéo ra từ bên trong.
Sắc mặt Đào Bích, Đào Chu thay đổi, cùng giương mắt nhìn qua, lập tức trông thấy Hoắc Giác mặc một thân áo đỏ, tóc xõa rối tung, vẻ mặt lạnh nhạt nói: “Chuẩn bị nước.”
***
Trong phòng tân hôn chỉ đốt một đôi nến rồng phượng, ánh sáng mờ ảo.
Khi cửa phòng được đẩy ra, gió đêm nhẹ nhàng thổi vào, lay động một góc màn, để lộ một đoạn cánh tay trắng như tuyết trên giường.
Bên giường rải rác một đống trâm vòng, ngọc mã não đỏ, noãn ngọc màu trắng, trâm cài tóc vàng, và mũ phượng rực rỡ.
Những gì vừa xảy ra trong căn phòng này không cần phải nói cũng biết.
Đào Bích và Đào Chu cùng khiêng nước vào, cả hai đã trải qua huấn luyện nghiêm khắc, khi đặt bồn tắm xuống, đều cụp mắt không biểu lộ thái độ gì.
Thông thường khi chuẩn bị nước cho chủ tử, nếu chủ từ không nói ở lại hầu hạ thì sẽ phải quỳ gối hành lễ, cung kính lui ra.
Đào Bích không nghe thấy Hoắc Giác lên tiếng, không nhịn được ngước mắt lên, lấy can đảm hỏi: “Công tử, Thiếu phu nhân, có cần nô tỳ—”
Chưa nói hết câu, vị công tử đứng bên giường không thèm liếc nhìn nàng ta một cái đã lạnh giọng nói: “Ra ngoài!”
Đào Bích không cam lòng đáp một tiếng vâng cùng Đào Chu, cúi đầu cung kính lui ra, khi đóng cửa lại, không nhịn được lại nhìn vào bên trong một cái.
Chỉ thấy vị lang quân vốn lạnh lùng kia xoay người lại, vén một bên màn lên, nửa gương mặt như ngọc như sau cơn tuyết đầu đông, sắc mặt vô cùng dịu dàng.
Đào Bích nhìn mà tim đập thình thịch.
Tuy nàng ta là nô tỳ, nhưng dù sao cũng xuất thân từ phủ Định Quốc Công, không giống với nô tỳ nhà bình thường, nói thật ra, xuất thân cũng chẳng kém gì Thiếu phu nhân kia.
Đã như vậy, tại sao nàng có thể kiệu tám người khiêng, nở mày nở mặt mà gả cho Hoắc công tử, còn bản thân nàng ta ngay cả làm thiếp cũng không được chứ?
***
Cửa phòng từ từ đóng lại.
Trong tấm màn đỏ thẫm tràn ngập không khí quyến rũ mập mờ.
Khương Lê nằm trên giường, da thịt cả người trắng như tuyết chói mắt, làn da mềm mại mịn màng phủ đầy dấu đỏ.
Vừa rồi khi nha hoàn khiêng nước vào, nàng ngượng ngùng, như một con chim cút không dám cử động, thậm chí còn không phát ra tiếng nào.
Nếu không phải vì trên người thật sự quá dính, nàng còn muốn đợi đến mai mới tắm.
Cảm nhận được màn giường bị vén lên, hàng mi dày của nàng khẽ ngước, đã thấy Hoắc Giác đứng đó lặng lẽ nhìn mình.
Thấy nàng cuối cùng cũng vượt qua được sự ngượng ngùng mở mắt nhìn hắn, Hoắc Giác khẽ cười không thành tiếng.
Cô nương trên giường lộ ra viền mắt đỏ hoe, chóp mũi cũng đỏ ửng, đôi môi mềm mại ẩm ướt hơi sưng lên, dáng vẻ như thể đã bị bắt nạt rất thê thảm.
Hoắc Giác biết, quả thật hắn đã bắt nạt nàng rất thê thảm.
Ban đầu còn có thể kiềm chế được, muốn dịu dàng một chút để nàng dễ chịu hơn, nhưng về sau lại mất kiểm soát, không chỉ hắn mà cả A Lê cũng vậy.
Hoắc Giác cúi người bế nàng lên, dịu dàng nói: “Để ta bế nàng qua đó.”
Khương Lê rất muốn cứng cỏi nói ta tự đi, nhưng tiếc rằng toàn thân bủn rủn không còn chút sức lực, đành phải nhắm mắt, gục đầu vào ngực hắn, mặc hắn bế đến phòng tắm.
Nhiệt độ của nước nóng trong phòng tắm vừa phải, khi nước ấm dâng lên, Khương Lê thoải mái thở dài một tiếng.
Hoắc Giác cầm khăn bông tỉ mỉ lau chùi cho nàng, động tác nhẹ nhàng, chăm sóc nàng rất thoải mái.
Khương Lê không khỏi có chút ngạc nhiên, dường như khi làm việc này, Hoắc Giác không hề ngượng tay, như thể đã làm rất nhiều lần vậy.
Nàng hé miệng, nhưng lại chạm phải ánh mắt thâm trầm nặng nề của hắn, thấy đuôi mắt hắn ẩn ẩn sắc đỏ hồng, nàng lập tức ngậm miệng lại.
Chỉ muốn tắm nhanh, về giường ngủ một giấc say sưa thỏa thích.
Một lát sau, Hoắc Giác giúp nàng mặc áo lót, hỏi: “Đói không? Có muốn ta gọi người mang ít đồ ăn qua không?”
Đương nhiên là Khương Lê đói, nhưng lúc này nàng thậm chí còn không có sức ăn cơm, bèn lắc đầu nói: “Không ăn.”
Hoắc Giác không nói gì nữa, bế nàng đặt lên giường, rồi tự mình quay lại phòng tắm.
Khương Lê nhắm mắt lại, không biết đã qua bao lâu, một cánh tay thon dài ôm nàng vào lòng, siết chặt trong vòng tay, rồi những ngón tay hơi có chai lại luồn vào mái tóc nàng, đầu ngón tay tỉ mỉ âu yếm vuốt ve đuôi tóc nàng.
Hoắc Giác có vẻ rất thích chạm vào tóc nàng.
Mái tóc này của nàng rất đẹp, đen nhánh mượt mà, như lụa phát ra ánh sáng mờ.
Khương Lê mơ màng nghĩ, nếu hắn đã thích, vậy sau này nàng phải chăm sóc tóc cho tốt, ngày mai sẽ làm ít rượu hà thủ ô, có thể làm đen tóc hơn.
“A Lê.”
Trong cơn mơ màng nghe thấy hắn gọi nàng một tiếng, Khương Lê tưởng Hoắc Giác muốn nói gì với nàng, khó nhọc hé mắt, nhưng không nghe thấy gì nữa, lại nhắm mắt, chìm vào giấc ngủ say trong vòng tay hắn.
Hoắc Giác lặng lẽ nhìn khuôn mặt ngủ bình yên của nàng, không bao lâu sau, cũng nhắm mắt lại.
Trong giấc mơ lại không yên ổn.
Lại trở về căn nhà âm u bên ngoài cung kia, nhà chính được làm thành hầm băng, chính giữa đặt một quan tài băng.
Hắn khoác áo choàng dày màu đen, tay cầm phất trần màu đen, phất trần đen bóng.
Hắn lặng lẽ nhìn thiếu nữ đã ngủ rất lâu rất lâu trong quan tài băng, khẽ gọi: “A Lê, đừng ngủ nữa.”
Nhưng thiếu nữ vẫn nhắm mắt, không một tiếng động.
Chẳng mấy chốc, cảnh tượng lại thay đổi.
Lần này người nằm đã đổi thành hắn, hắn sốt cao rơi vào hôn mê.
Đáng lẽ không nên nghe thấy gì, nhưng lại có một giọng nói ngọt ngào mềm mại kiên trì nói chuyện bên tai hắn, như một con chim khách nhỏ trước đây thích “chíp chíp” kêu với hắn ở Văn Lan viện.
Hoắc Giác hoàn toàn không muốn tỉnh lại, nhưng giọng nói này thật phiền nhiễu, cứ liên tục kéo hắn ra khỏi vũng lầy đen tối hết lần này tới lần khác.
“Huynh tên là gì? Sao huynh lại bị thương nặng như vậy?”
“Huynh đừng lo, mặc dù mặt huynh đã bị hủy, nhưng ta có thể bảo A Lệnh dạy huynh học chữ, sau khi biết chữ thì không sợ không tìm được nương tử. Các cô nương ở thành Đồng An chúng ta không nhìn mặt mà chỉ nhìn tài hoa thôi.”
“Này, ta phát hiện vết thương trên mặt huynh đã khá hơn nhiều rồi!”
“Ơ… ừm, huynh trông cũng khá ưa nhìn! Ta thấy huynh không cần biết chữ cũng có thể tìm được cô nương chịu thành thân với huynh rồi.”
Chim khách nhỏ phiền phức cứ líu lo không ngừng.
Lúc đó tuy hắn đang hôn mê, nhưng những lời nàng nói đều lọt vào tai hắn, không sót một chữ nào.
Ngày tỉnh lại, hắn theo bản năng nhìn về phía chiếc ghế bên cạnh giường lò, ở đó có một tiểu cô nương tết tóc hai bên.
Tiểu cô nương nọ thấy hắn đã tỉnh, đầu tiên là sửng sốt, rồi lập tức giở giọng điệu chua ngoa nói: “Này, ta tên là Tô Dao, trước đây là ta cứu huynh, huynh nợ ta một mạng, sau này huynh là trượng phu nuôi từ nhỏ của ta!”
Nhưng Hoắc Giác không đáp lại nàng ta, chỉ khẽ nhíu mày.
Đây không phải giọng nói của chim khách nhỏ.
Đúng lúc hắn tưởng giọng nói kia chỉ là ảo giác, không lâu sau, hắn lại nghe thấy giọng nói ngọt ngào mềm mại đó vọng tới từ quán rượu cách một bức tường.
Lúc đó hắn đã có thể xuống giường, nghe thấy giọng nói quen thuộc này bèn đẩy cửa gỗ trong sân, đi ra ngoài.
Một tiểu cô nương xinh đẹp đáng yêu như ngọc mài đang ôm một trái dưa hấu xanh mướt, quay lưng về phía hắn đứng ngoài cửa gỗ đối diện, dịu dàng nói: “A Lệnh, mở cửa nhanh lên, dưa hấu nặng lắm, ta sắp không ôm nổi nữa rồi.”
Có lẽ nghe thấy tiếng động khi Hoắc Giác mở cửa, cô bé vừa kêu xong thì quay đầu nhìn một cái, tiếp theo, quả dưa hấu trong tay “bịch” một tiếng rơi xuống đất, hiện ra mấy vết nứt.
Đúng lúc này, cuối cùng cánh cửa phía đối diện cũng mở ra, tiểu cô nương vội vàng xách váy dính chút nước dưa hấu chạy vào trong sân.
Hoắc Giác nhìn chằm chằm bóng lưng cô bé, cho đến khi cửa đối diện đóng lại, mới chậm rãi thu hồi ánh mắt, trong đầu nghĩ đến đôi mắt ướt át của cô bé, trong lòng lại không nhịn được cười giễu một tiếng: không chỉ là chim khách nhỏ, còn là một con nai nhỏ không có gan.
***
Khương Lê bị Hoắc Giác ôm rất chặt, rõ ràng đang là ban đêm mát lạnh như nước, nàng lại toát một lớp mồ hôi mỏng, trong bóng tối loáng thoáng nghe thấy Hoắc Giác lại gọi một tiếng “A Lê”.
Giọng nói thấp khàn, như đang nói mê.
Khương Lê lẩm bẩm một tiếng bằng giọng mũi, vùi đầu vào ngực hắn, đáp lại một tiếng “ừm” rất nhẹ rất khẽ.
Khi mở mắt ra lần nữa, đã là lúc mặt trời lên cao.
Đầu óc mơ màng một lúc, nàng đột nhiên nhớ ra thân phận tân nương của mình, vội “Á” một tiếng, định ngồi dậy, nhưng phát hiện mình hoàn toàn không thể cử động.
Nàng bị Hoắc Giác khóa trong lòng, thân thể hai người dính lại rất gần, hơi thở hơi nóng của hắn phả vào tai nàng, môi mỏng mềm mại khẽ chạm vào vành tai nàng.
Ký ức đêm qua nối đuôi nhau ùa về trong giây lát, nàng lập tức đỏ mặt, cựa quậy, muốn lén lút gỡ tay hắn khỏi eo mình.
Động tác của nàng rất nhẹ rất chậm, sợ đánh thức Hoắc Giác. Nhưng ngay lúc này, trên đỉnh đầu bỗng vang lên một tiếng thở dài, cùng giọng nói khàn khàn kìm nén của Hoắc Giác.
“A Lê, đừng động đậy, để ta bình tĩnh một chút.”