Tiểu Thanh Mai Của Thủ Phụ Đại Nhân

Chương 52: A tỷ, hãy để Tiết Vô Vấn cưới tỷ làm thê tử.



Sau khi ăn xong, Khương Lê định đi tìm Dương Huệ Nương để nói chuyện về cửa hàng.

Nàng nói với Hoắc Giác: “Ta đi tìm mẹ ở viện phía Đông nói chuyện, chàng có muốn đi cùng không?”

Hoắc Giác cũng đang định đến viện phía Đông tìm Vệ Xuân, nên cũng nhẹ nhàng gật đầu: “Ta cũng đi tìm a tỷ luôn.”

Nhắc đến Vệ Xuân, Khương Lê mới chợt nhớ ra hôm qua phủ Định Quốc Công có phái người đến đón a tỷ về, nhưng a tỷ không về.

“Hoắc Giác, hôm qua Tiết Thế tử đích thân đến đây đón a tỷ về, nhưng a tỷ không đồng ý.” Giọng nói mềm mại của Khương Lê đầy vẻ lo lắng: “Chàng nói xem, Tiết Thế tử có còn ép tỷ tỷ làm thiếp của ngài ấy không?”

Không trách nàng lo lắng, Tiết Thế tử nắm thực quyền trong tay, lại có địa vị cao, nếu hắn ta không chịu thả cho a tỷ được tự do, e rằng cả đời a tỷ cũng không thoát khỏi tay hắn ta.

Hoắc Giác nắm lấy bàn tay mềm mại của nàng, bóp nhẹ đầu ngón tay nàng, dịu dàng nói: “Không đâu, a tỷ sẽ không làm thiếp đâu.”

Khương Lê vốn luôn tin tưởng hắn, lại thấy Hoắc Giác nói chắc nịch như vậy nên cũng yên tâm.

Đến viện phía Đông, nàng kéo lại áo choàng, nói: “Chàng đi tìm a tỷ đi, nếu lát nữa chàng nói chuyện với a tỷ xong mà ta chưa ra, chàng cứ đi đến thư phòng đọc sách nhé.”

Kỳ thi Hội đầu tiên sẽ diễn ra vào ngày mồng chín tháng hai, đếm trên đầu ngón tay thì cũng chẳng còn mấy ngày nữa.

Khương Lê nói xong bèn cùng Đào Chu và Vân Chu đi vào trong, Hoắc Giác đợi cho bóng dáng nàng khuất sau hành lang mới bước đến phòng của Vệ Xuân.

Vệ Xuân và Đồng ma ma đã biết Hoắc Giác trở về từ sớm, không giống như Khương Lê, họ biết mấy ngày trước Hoắc Giác đã đến thành Lâm An.

Ngày thứ hai sau khi Lâm An xảy ra động đất, cả Thịnh Kinh đều đồn rằng rồng đất nổi giận, biến cả thành Lâm An thành tro bụi.

Hai người thực sự lo lắng một hồi lâu, may mà hôm qua Tiết Vô Vấn đặc biệt ghé qua Hoắc phủ, gặp mặt Vệ Xuân, bọn họ mới biết Hoắc Giác vẫn bình an vô sự, thậm chí còn lập công.

Khi Hoắc Giác vào phòng khách, Đồng ma ma biết hai tỷ đệ họ chắc có chuyện cần nói, nên tìm cớ dẫn Liên Kỳ và Liên Cầm ra ngoài.

“Ta nghe Tiết Vô Vấn nói, đệ đã dẫn dân chúng nửa thành ở Lâm An thoát nạn, có bị thương chỗ nào không?” Vệ Xuân đứng dậy bước về phía Hoắc Giác, quan sát kỹ càng, sau khi xác nhận hắn thật sự không bị thương mới thở phào nhẹ nhõm.

“Ừm, ta không sao, tỷ đừng lo.” Hoắc Giác mỉm cười nhạt, cùng ngồi xuống ghế bành giữa chính điện với Vệ Xuân, tiếp tục nói: “Lúc đó có không ít người từ trại Bạch Thủy theo ta đến Thịnh Kinh, có họ ở đó, ta sẽ không sao đâu.”

Trại Bạch Thủy có đến vài nghìn người, đều là dân luyện võ, dưới sự huấn luyện của Thẩm Thính, không khác gì một đội quân.

Vệ Xuân nghe lời Hoắc Giác, chẳng những không an tâm, ngược lại còn khẽ nhíu mày, nhìn Hoắc Giác nói: “A Giác, rốt cuộc đệ đang làm gì?”

Nàng ấy vốn thông minh, từ khi Hoắc Giác đến trại Bạch Thủy tìm người, đã đoán được ít nhiều điều gì đó. Giờ lại thấy hắn liều mình đến thành Lâm An, những phỏng đoán trong lòng càng thêm chắc chắn.

Quả nhiên, ngay lập tức nghe Hoắc Giác nói: “Làm những việc mà con cháu Vệ gia nên làm.”

“Hồ đồ!” Mặt Vệ Xuân đỏ bừng, cắn chặt môi anh đào, nói: “Thù của Vệ gia để ta báo, đệ chỉ cần an tâm làm Hoắc Giác là được! Sau này cùng A Lê sinh vài đứa con trắng trẻo mập mạp, dựng lại Vệ gia Hoắc gia, đó mới là việc đệ nên làm!”

Nàng ấy thật sự không muốn Hoắc Giác bị cuốn vào chuyện này nữa, hiện giờ hắn là nam đinh duy nhất của hai nhà Vệ Hoắc, nếu có chuyện gì, hai nhà Vệ Hoắc sẽ thực sự tuyệt tự.

Hoắc Giác tất nhiên hiểu tâm tư của Vệ Xuân, nhưng kiếp này, làm sao hắn có thể nhìn a tỷ chết trước mặt mình một lần nữa?

“A tỷ, hôm nay khi vào thành ta đã gặp Tiết Vô Vấn.” Hoắc Giác nói một cách bình thản.

Vệ Xuân giật mình, dường như không hiểu tại sao hắn lại nhắc đến Tiết Vô Vấn, lại nghe Hoắc Giác tiếp tục: “Huynh ấy đang định đến Hoàng lăng điều tra việc bia công đức của Tiên Đế nứt vỡ, chuyện này là do người của ta làm.”

Khi thành Lâm An gặp động đất, bia công đức ở Hoàng lăng không chỉ nứt ra nhiều vết nứt, mà còn có chất lỏng màu đỏ rỉ ra từ những vết nứt đó, nhìn từ xa, như thể đang chảy ra huyết lệ.

Chỉ vài câu ngắn gọn, Vệ Xuân đã hiểu rõ Hoắc Giác định làm gì.

Nàng ấy đột ngột đứng dậy, ngón tay trắng bệch nắm chặt chiếc khăn trong tay, nói: “Chàng ấy đã điều tra đến đệ rồi sao?”

Hoắc Giác chậm rãi lắc đầu: “Không cần điều tra, huynh ấy biết là ta làm.”

Vệ Xuân dùng sức nhắm chặt mắt lại, nàng ấy hiểu rõ lập trường của phủ Định Quốc Công, nếu Tiết Vô Vấn thực sự tìm ra được bằng chứng gì đó, có lẽ hắn ta thật sự sẽ giao Hoắc Giác cho Hình Bộ.

Vệ Xuân mở mắt ra, sắc mặt lập tức trở nên bình tĩnh, nói: “Ta sẽ nói với chàng ấy rằng chính ta đã phái đệ đi làm những việc này. Về sau, đệ không cần phải can thiệp nữa, cứ giao hết cho ta là được.”

Hoắc Giác lặng lẽ nhìn Vệ Xuân.

Nhớ lại kiếp trước ở bên ngoài cung, hắn đã gặp nàng ấy lần cuối.

Lúc đó thân thể của a tỷ đã không được khỏe lắm, sau khi sinh A Thiền, cơ thể càng ngày càng yếu đi. Ngày đó có lẽ đã cảm nhận được điều gì đó, nàng ấy đột nhiên hẹn hắn ra ngoài, cười nói với hắn: “A Giác, ta sẽ nhờ chàng ấy giúp đỡ đệ.”

Hoắc Giác biết nàng ấy nói “chàng ấy” là chỉ Tiết Vô Vấn, lúc đó A Thiền chưa đầy một tuổi, hắn vốn tưởng rằng, a tỷ vì đã sinh A Thiền nên muốn mượn tình cảm của A Thiền để xin Tiết Vô Vấn ra tay giúp đỡ hắn.

Nhưng nàng ấy chưa bao giờ nghĩ đến việc lợi dụng A Thiền, từ đầu đến cuối người nàng ấy lợi dụng, đều là chính bản thân mình.

Hoắc Giác cụp mắt xuống, nhìn những hoa văn như ý tinh xảo trên tay áo, một lúc sau, lại ngẩng đầu lên, nói với Vệ Xuân: “A tỷ, hãy để Tiết Vô Vấn cưới tỷ làm thê tử đi.”

Đôi mắt trong suốt của Vệ Xuân hơi mở to, thất thanh nói: “Đệ nói gì?”

“Hãy gả cho Tiết Vô Vấn, làm thê tử của huynh ấy.” Hoắc Giác chậm rãi nói: “Huynh ấy sẽ cưới tỷ.”

“Không, chàng ấy sẽ không cưới đâu.” Vệ Xuân khẽ lắc đầu, cười nhạt một tiếng: “Phủ Định Quốc Công là một nhà trung liệt, không thể nào đồng ý cho chàng ấy cưới ta, có thể cho phép chàng ấy nuôi ta, đã là sự nhượng bộ lớn nhất, cũng là lòng nhân từ lớn nhất rồi. Còn Tiết Vô Vấn—”

Vệ Xuân nói đến đây, giọng nói hơi dừng lại, trong mắt hiếm khi xuất hiện một tia mờ mịt.

“Bảy năm trước, khi hai nhà Vệ Hoắc bị tru di, Định Quốc Công ở tận Túc Châu đã phái một đội tử sĩ đến Thanh Châu để cứu Đại ca.”

Hoắc Giác nhìn Vệ Xuân, vẻ mặt bình thản, nhưng những lời nói ra khiến tâm thần Vệ Xuân run rẩy.

Nhưng Đại ca đã không sống sót, người sống sót lại là nàng ấy, Vệ Xuân.

Dường như nghĩ đến điều gì đó, sắc mặt Vệ Xuân tái nhợt, ngã ngồi xuống ghế, lẩm bẩm: “Là Tiết Vô Vấn.”

Hoắc Giác khẽ gật đầu: “Đúng vậy. Huynh ấy một mình đến Thanh Châu, cưỡng ép thay đổi mật lệnh, ép buộc nhóm tử sĩ đó cứu tỷ. Vì chuyện này, sau khi đưa tỷ về Túc Châu, huynh ấy đã bị Định Quốc Công đánh bốn mươi chín roi.”

Căn phòng im lặng một lúc, hồi lâu sau, Vệ Xuân rủ mi mắt xuống, khẽ nói: “Nhưng chàng ấy không nói với ta như vậy.”

“A tỷ, nếu lúc đó tỷ biết rằng chính Tiết Vô Vấn đã thay đổi mật lệnh của Định Quốc Công, đổi người đáng lẽ phải cứu thành tỷ, tỷ sẽ làm thế nào?” Hoắc Giác bình tĩnh hỏi.

Vệ Xuân ngước mắt lên, vẻ mặt có phần hoảng hốt.

Sau khi được Tiết Vô Vấn cứu, nàng ấy đã từng căm hận, tại sao người sống sót lại là nàng ấy? Nếu là Đại ca hoặc A Giác sống sót, Vệ gia sẽ có hy vọng phục hưng, bất kể là ai, cũng đều tốt hơn nàng ấy.

“Tiết Vô Vấn không nói thật với tỷ, chỉ là sợ tỷ hận huynh ấy.” Hoắc Giác dường như nhìn thấu tâm tư của nàng ấy, chậm rãi nói: “A tỷ, chỉ cần tỷ mở lời, Tiết Vô Vấn nhất định sẽ cưới tỷ.”

Trên đời này, cho dù ai mở lời cũng đều vô dụng, nhưng chỉ cần Vệ Xuân mở lời, hắn ta nhất định sẽ cưới. Dù cưới Vệ Xuân đồng nghĩa với việc toàn bộ phủ Định Quốc Công sẽ phải đối đầu với Hoàng quyền, hắn ta cũng sẽ cưới.

***

Ra khỏi phòng, Hoắc Giác đứng lặng lẽ dưới cây mai ở trong sân.

Gió lạnh gào thét, tuyết rơi lả tả.

Hắn cúi đầu, khẽ vuốt ve đầu ngón tay, trong đầu nhớ lại câu nói vừa rồi của Vệ Xuân: “Chàng ấy không nên cứu ta, nếu Đại ca còn…”

Tình cảm của tỷ đệ họ từ nhỏ đã rất tốt.

Đại ca Vệ Triệt là trưởng tử của Vệ gia, là người quang minh lỗi lạc và tài trí hơn người. Tuy chưa ra làm quan, nhưng ở Thanh Châu đã có tiếng tăm lớn, nhiều kẻ sĩ có thể đỗ đạt khoa cử đều sẵn lòng vào Vệ gia làm môn khách, cam tâm tình nguyện đi theo Đại ca.

Ông nội thường nói, Đại ca có tính tình bao dung, có tài nhận biết người tài, có thể viết được thứ văn chương tuyệt diệu, cũng có thể gần gũi dân gian cảm nhận nỗi khổ của người dân, là người có thể mang lại phúc lợi cho bách tính.

Trong ký ức của Hoắc Giác, Đại ca quả thực là người rất đáng kính ngưỡng, bao nhiêu người tài trong Đại Chu vì ngưỡng mộ mà đến Thanh Châu, chỉ để được một lần chiêm ngưỡng phong thái của Vệ Triệt.

Định Quốc Công và phụ thân, ông nội vốn thân thiết, trong mắt ông ấy, chỉ cần trưởng tử của Vệ gia còn sống, việc Vệ gia trỗi dậy lần nữa cũng chỉ là vấn đề thời gian.

Và chắc chắn a tỷ cũng nghĩ như vậy, Hoắc Giác biết, việc nói ra sự thật với nàng ấy là điều vô cùng tàn nhẫn.

Nhưng cuối cùng a tỷ cũng sẽ biết sự thật, và lúc này để nàng ấy biết sự thật, mới là thời điểm tốt nhất.

Hắn cần thời cơ này.

Bên kia Khương Lê đang nói chuyện với Dương Huệ Nương, qua cánh cửa sổ hé mở chợt nhìn thấy một bóng dáng thẳng tắp như cây tùng, lời nói lập tức ngừng lại, vội vàng đứng dậy, nói: “Mẹ, Hoắc Giác đang đợi con, con về trước đây.”

Dương Huệ Nương nhìn vẻ gấp gáp của nàng, không khỏi sẵng giọng: “Vội gì chứ? Mới không gặp bao lâu!”

Mặt Khương Lê đỏ ửng, nói: “Không phải bên ngoài lạnh sao? Sắp đến kỳ thi Hội rồi, con sợ chàng bị lạnh sinh bệnh, đến lúc đó ảnh hưởng đến thi cử thì không hay rồi.”

Dương Huệ Nương liếc nàng một cái, biết khuê nữ nhà mình chỉ đang tìm cớ mà thôi.

Nhưng cũng hiểu Khương Lê mới thành thân, đang là lúc ngọt ngào, nên không giữ nàng lại nữa, chỉ dặn dò: “Nếu con rể đã sắp tham gia thi Hội, ngày thường con ít quấn quýt nó một chút, làm thêm ít đồ ăn bồi bổ cho nó.”

Khương Lê luôn cảm thấy lời mẹ nói có ý gì đó khác.

Sao lại bảo ít quấn quýt chàng chứ? Ngày thường nàng cũng rất bận, làm sao lúc nào cũng quấn quýt Hoắc Giác được?

Tuy trong lòng càu nhàu nhưng nàng vẫn ngoan ngoãn đáp: “Con biết rồi.”

Khương Lê ôm cái lò sưởi tay vừa mới làm ấm ra ngoài, chậm rãi đi về phía Hoắc Giác, đến trước mặt hắn, nũng nịu nói: “Sao lại đứng đây đợi ta vậy? Không phải đã nói, nếu ta chưa ra, chàng cứ về thư phòng trước rồi sao?”

Giọng nói của cô nương ngọt ngào mềm mại, trong ánh mắt tràn đầy nụ cười, rõ ràng là rất vui vì hắn đứng đây đợi nàng.

Hoắc Giác cụp mắt nhìn nàng, trước mắt là cô nương tươi tắn đáng yêu, đôi mắt ướt át lấp lánh chỉ có hình bóng của hắn, trong phút chốc, dường như những quá khứ đau thương kia đã đi xa.

Trên người nàng khoác một chiếc áo choàng màu hải đường, có lẽ vì vội vã ra tìm hắn, mũ trùm đầu còn chưa kịp đội lên.

Tuyết nhỏ li ti rơi trên mái tóc đen nhánh của nàng, Hoắc Giác giúp nàng đội mũ trùm của áo choàng lên, dịu dàng nói: “Không sao, học bài cũng không so đo một lúc một khắc.”

Hai người sóng vai đi về chính viện, Khương Lê ôm lò sưởi tay, cười nói: “Ta với mẹ đã chọn được cửa hiệu rồi, mẹ nói cửa hiệu số bốn mươi bảy phố Thuận Lạc có giá thuê rất hợp lý, tuy vị trí hơi xa một chút, nhưng rượu ngon không sợ ngõ sâu, xa một chút cũng không sao, quán rượu Dương Ký của chúng ta trước đây ở phố Chu Phúc cũng rất xa, không phải vẫn làm ăn phát đạt sao.”

Hoắc Giác nhàn nhạt đáp lời nàng, kiếp trước họ cũng chọn số bốn mươi bảy phố Thuận Lạc.

Cửa hiệu này là cửa hiệu có giá thuê thấp nhất trong số những cửa hiệu mà môi giới đưa ra, Dương Huệ Nương không muốn dùng một vạn lượng bạc Hoắc Giác cho Khương Lê, mà số tiền tích góp được ở thành Đồng An cũng không nhiều, việc chọn cửa hiệu ở phố Thuận Lạc hoàn toàn nằm trong dự đoán của Hoắc Giác.

“Nếu mẹ và nàng đều thích, vậy thì chọn cửa hiệu đó đi.” Hắn dịu dàng nói.

Kiếp trước A Lê và mẹ có thể làm cho quán rượu ở phố Thuận Lạc phát đạt thịnh vượng, kiếp này có hắn bảo vệ, tất nhiên sẽ còn tốt hơn kiếp trước.

Khương Lê gật đầu “Ừm” một tiếng, chợt lại nhớ ra một chuyện, nhìn qua trái phải, thấy không có ai, mới nhón chân lên, thì thầm bên tai Hoắc Giác: “Đêm Nguyên Tiêu hôm đó, chính là Tôn thủ lĩnh đi xem cửa hiệu với mẹ, ta phát hiện những ngày này, mẹ không còn tránh ông ấy nữa.”

Hơi thở của tiểu nương tử vừa ấm vừa mềm mại, mang theo một chút hương thơm nhẹ nhàng, khi chạm vào vành tai, tê tê ngứa ngứa, khiến cả trái tim cũng ngứa theo.

Hoắc Giác nuốt khan, đôi mắt lại tối sầm lại.

Rõ ràng là ngày tuyết rơi mà hắn ghét nhất, nhưng chỉ cần nàng ở bên cạnh hắn, dường như tất cả gió sương mưa tuyết trên đời này, đều trở nên không đáng kể nữa.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.