Tiểu Thanh Mai Ngốc Nghếch: Trúc Mã Yêu Nghiệt Quá Phúc Hắc

Chương 18: Muốn cùng đi học (3)



Editor: Linh Ngọc

Lúc nhà trẻ sắp tan học, Trình Chi Ngôn đúng giờ đứng trước cửa chờ, anh vốn là một đứa bé, đứng cùng với những ông bà nội đến đón cháu hình như có chút gây chú ý, hơn nữa anh lại thanh tú đẹp trai. Vì vậy có một ông bác không nhịn được mà trêu anh: “Cậu bạn trẻ, cháu tới đâu cũng là để đón người sao?”

“Vâng.” Trình Chi Ngôn gật đầu.

“Cháu tới đón em gái hay là em trai?”

“Em gái.”

“Chậc chậc, đứa bé này, thật là có ích, người lớn nhà cháu đâu??”

“Đi làm.”

“Ôi nhà này thật là có phúc, con cháu tài giỏi, lớn như thế mà đã hiểu chuyện.”

“...” Trình Chi Ngôn ngẩng đầu, lặng lẽ nhìn thoáng qua đám ông bà nội xung quanh mình, từ từ dịch chuyển vị trí, đến gần cửa chính, cúi đầu không nói.

Buổi chiều mùa hè, mặt trời tỏa ra năng lượng rất lớn, mặt đất trở nên nóng bức, cuối cùng bảo vệ ở phòng thường trực cũng mở cửa, nhìn mọi người đứng ngoài nói: “Tan học rồi, vào đón thôi.”

Trình Chi Ngôn ỷ bản thân linh hoạt, là người đầu tiên đi vào.

Trong lớp lá, lớp chồi của nhà trẻ, phòng học đều vắng hoe, đi đến trước ban thích ứng, chỉ có ban nho nhỏ và lớp mẫu giáo nhỏ.

Trình Chi Ngôn đi vào cửa nhỏ của lớp, mới vừa đẩy cửa ra, một thân bé nhỏ liền chạy tới mình.

“Anh nước chanh!!” Tiểu Thỏ vừa chạy vừa khóc, chạy mạnh vào lòng Trình Chi Ngôn.

Cảnh tượng này, không biết vì sao, lại khiến lòng Trình Chi Ngôn có chút chua xót nhưng cũng buồn cười.

Anh ngồi xổm xuống, hai tay ôm lấy thân mềm mại của Tiểu Thỏ, cảm giác được cái đầu lông xù của cô đang cọ tới cọ lui trên vai mình, giọng nói dịu dàng hỏi cô: “Ngoan, sao em lại khóc?”

“Ô ô ô... Anh nước chanh, em còn tưởng rằng anh không tới đón em...” Hai tay Tiểu Thỏ ôm chặc cổ của Trình Chi Ngôn, nước mắt rơi lả tả vào bên trong cổ áo anh.

Những giọt nước lạnh như băng rơi vào người Trình Chi Ngôn, trong nháy mắt hóa thành lời nói, tử tử rót vào lòng của anh.

“Làm sao như vậy được...” Trình Chi Ngôn có chút buồn cười mà nhìn cô, đưa tay xoa nhẹ mái tóc của cô thấp giọng nói: “Không phải nói mỗi ngày anh đều đưa em đến trường rồi đón em về sao?”

“Ô ô ô... Em không muốn ở nhà trẻ, nhà trẻ không dễ chơi, nhà trẻ không có anh nước chanh...” Thỏ nhìn Trình Chi Ngôn đứng dậy, nhanh nhẹn níu lấy cánh tay của anh, đáng thương mà nói.

“Đứa trẻ bằng em đều phải đến nhà trẻ.” Trình Chi Ngôn có chút bất đắc dĩ nhìn cô.

Dỗ con nít, quả thực anh không hiểu lắm, huống chi đây cũng là lần đầu tiên anh thấy Tiểu Thỏ khóc đến như vậy.

“Không muốn! Không muốn! Em không muốn ở nhà trẻ!” Tiểu Thỏ lôi tay áo của Trình Chi Ngôn, khóc lóc nói.

“Ở nhà trẻ em có thể quen nhiều bạn khác, có thể kết bạn với họ.” Trình Chi Ngôn suy nghĩ một chút, cuối cùng cũng nghĩ ra cái mà nhà trẻ có ích.

“Không muốn! Những bạn khác đến đây cũng chỉ biết khóc!! Bọn học khóc từ sáng cho đến chiều!! Ô ô...”

“...”

Trình Chi Ngôn nhìn nước mắt rơi lả tả của Tiểu Thỏ, trong lòng rất muốn hỏi, không phải em cũng chỉ biết khóc thôi sao, ngày hôm nay chắc là cũng khóc từ sáng cho đến chiều rồi??

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.