Tiểu Thanh Mai Ngốc Nghếch: Trúc Mã Yêu Nghiệt Quá Phúc Hắc

Chương 47: Cha vợ tốt



Editor: Linh Ngọc

Lễ Giáng Sinh qua không bao lâu thì nghênh đón Nguyên Đán năm 1998, lại qua hơn một tháng thì đón tết âm lịch.

Tới gần tết âm lịch, cha Tiểu Thỏ vẫn luôn trong bộ đội rốt cục cũng trở về thăm gia đình.

Một ngày trước khi cha Tiểu Thỏ trở về, Tiểu Thỏ vui mừng lăn qua lộn lại ở trên giường ngủ không được.

Trình Chi Ngôn có chút không biết nói gì nhìn Tiểu Thỏ bọc chăn lăn qua lăn lại, nhịn không được mở miệng nói: "Đã mười giờ rồi, sao em còn không ngủ đi?"

Tiểu Thỏ lú đầu ra khỏi chăn nhìn Trình Chi Ngôn cười hì hì nói: "Bởi vì mẹ nói ngày mai ba sẽ trở về."

"Vậy em đi ngủ sớm một chút, buổi sáng ngày mai mới có thể đi đón ông ấy." Trình Chi Ngôn nằm ở trên giường nghiêng đầu nhìn Tiểu Thỏ nói.

"Nhưng mà em vui quá, em ngủ không được." Tiểu Thỏ dứt khoát xoay người một cái, bọc chăn ngồi dậy nói: "Anh nước chanh, em đã lâu không có gặp cha em, em đã không nhớ được hình dáng của ông ấy như thế nào rồi."

"Mẹ của em không phải cho em xem ảnh chụp của ông ấy rồi sao?"

"Nhưng em cảm thấy ba trên mỗi tấm hình không giống nhau....." Tiểu Thỏ chu chu mỏ, có chút thất vọng nói: "Mẹ luôn nói với em, tối hôm qua ba trở về nhìn em, ông ấy còn hôn trên mặt em một cái..... Nhưng mà chẳng bao giờ mẹ cũng không gọi em dậy, nếu như mẹ gọi em dậy, em cũng có thể hôn ba một cái rồi."

"..."

Mẹ em chính là lừa gạt em.

Suýt nữa thì Trình Chi Ngôn nói những lời này, cuối cùng vẫn nhịn xuống.

Mùa đông lạnh giá, mặc dù là trong phòng mở máy sưởi, cũng vẫn có thể cảm nhận được không khí lạnh giá.

Trình Chi Ngôn nghe tiếng gió gào rít phía bên ngoài cửa sổ, trầm mặc chốc lát đột nhiên mở miệng nói: "Vẫn ngủ không được sao?"

Đốt cháy mỡ thừa với thứ này, giảm cân thật quá dễ dàng

"Vâng." Tiểu Thỏ bọc chăn giống một trái bóng tròn, đưa tay xoa xoa đôi mắt lim dim."

"Qua đây."

Trình Chi Ngôn vẫy tay về phía cô ý bảo cô đi đến nằm bên cạnh mình.

Tiểu Thỏ vừa lăn vừa bò giống một con rùa, leo đến bên cạnh Trình Chi Ngôn thì nằm im.

"Muốn anh hát ru em ngủ không?"

" Muốn. Em muốn nghe 《 Tìm cha 》" Tiểu Thỏ gật đầu, vội vàng nằm bên cạnh Trình Chi Ngôn xong ngoan ngoãn nhắm mắt lại.

Hiếm khi anh nước chanh nguyện ý chủ động ru cô đi ngủ, Tiểu Thỏ vội vàng nhân cơ hội đề xuất yêu cầu.

"Tại sao muốn nghe bài hát này?" Trình Chi Ngôn có chút không biết nói gì, dường như Tiểu Thỏ vô cùng thích anh hát bài hát này, đôi khi còn muốn anh hát vài lần, cô mới có thể ngủ.

"Em thích nghe bài này." Tiểu Thỏ mở to mắt, ánh mắt sáng ngời nhìn Trình Chi Ngôn một cái nói: "Là anh đồng ý ru em đi ngủ."

"Được rồi...." Trình Chi Ngôn vươn tay ra, vừa vỗ chăn trên người Tiểu Thỏ, vừa cúi đầu hát:

"Mưa rơi không sợ, tuyết rơi cũng không sợ, dù gió to tuyết rơi lạnh giá, có thể nhìn thấy ông ấy, có thể ngày ngày nhìn thấy mặt ông ấy, gió to tuyết lớn như thế nào cũng không sợ, tôi muốn tìm cha tôi, đi đến nơi nào cũng tìm cha, cha tốt của tôi không tìm được, nếu bạn nhìn thấy ông ấy thì khuyên ông ấy về nhà....."

Ban đêm yên tĩnh, giọng trẻ con còn có chút non nớt của Trình Chi Ngôn hòa với tiếng gió gào rít ngoài cửa sổ, quanh quẩn bên cạnh Tiểu Thỏ Tiểu Thỏ, bài hát nhi đồng này giai điệu du dương, là bài hát trong phim hoạt hình Phiến Vĩ Khúc chiếu trên trên đài truyền hình một đoạn thời gian trước, Tiểu Thỏ thích nghe bài hát này nhất, bởi vì cô cảm thấy dáng vẻ anh trai trong phim hoạt hình chạy trốn ở trong rừng cây tràn đầy gió tuyết tìm ba vô cùng giống mình.....

Chỉ có điều cô chưa từng thấy tuyết......

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.