Gương mặt thanh tú trắng noãn của Trình Chi Ngôn trong nháy mắt hiện ra một tia đỏ khả nghi, “Mẹ, mẹ nói sai rồi??”
“Mẹ nói sai điều gì?” Chu Nguyệt nháy mắt, nhìn phản ứng con mình, chỉ cảm
thấy chọc ghẹo nó thật tuyệt, “Không phải con mới nói cần suy nghĩ một
chút sao, suy nghĩ thế nào?”
Trình Chi Ngôn có chút mất tự nhiên
nhìn bà một cái, quay đầu đi, lớn giọng nói: “Loại chuyện này làm sao có thể một hai ngày mà xem xét được.”
“A... phải mấy ngày??” Chu Nguyệt trêu ghẹo tiếp tục hỏi tới.
“Con...” Lúc Trình Chi Ngôn đang chuẩn bị nói tiếp thì âm thanh bên ngoài cửa sổ càng lớn hơn: “Anh nước chanh!! Anh ngủ rồi sao!!
Không phải đã nói là chúng ta ngủ cùng nhau, làm sao anh có thể ngủ
trước được!!”
“Ha.....ha ha...” Chu Nguyệt rất không nể mặt mà
cười trước mặt con trai mình, “Bạn gái nhỏ của con vẫn còn nhớ con kìa,
con không nhanh đi đón nó...”
“...”
Lúc Tiểu Thỏ chuẩn bị la to hơn lần thứ ba, mẹ Tiểu Thỏ đã ôm lấy co kéo trở về phòng.
“Con làm gì thế!?” Bà có chút dở khóc dở cười nhìn con gái của mình, hai
tay chống nạnh nói: “Không phải mẹ vừa mới nói với con sao, anh nước
chanh đã ngủ, con kêu lớn như vậy sẽ đánh thức thằng bé.”
“Con chỉ muốn xem anh ấy coi có đúng là đã ngủ hay chưa thôi mà...” Tiểu Bạch ngẩng đầu lên lộ ra khuôn mặt trắng noãn nhỏ nhắn, vô tội nhìn mẹ mình.
“Con...” Lúc mẹ Tiểu Thỏ đang chuẩn bị dạy dỗ cô vài câu,, đột nhiên nghe được chuông cửa nhà mình vang lên.
“Có người nhấn chuông cửa, mẹ đi xem, con ở đây chờ mẹ một chút.” Cô vỗ đầu Tiểu Thỏ chuẩn bị đi ra khỏi cửa phòng, thì phát hiện đùi của mình bị Tiểu Thỏ ôm lấy, “Con cũng muốn đi!!”
Tiểu Thỏ chớp đôi mắt to nhìn mẹ của mình nói: “Nhất định là anh nước chanh tới đón con đi ngủ!”
“Ha hả... Con đừng mơ!!” Mẹ Tiểu Thỏ liếc cô một cái, thấy cô vẫn còn ôm lấy chân mình, lúc chuẩn bị xuống lầu, Tiểu Thỏ lại hét lên: “Chờ một chút, mẹ! Con quên cầm theo sữa bột và bình sữa rồi!!”
“...”
Mẹ Tiểu Thỏ không nói gì nhìn con gái vội vàng chạy khỏi bà, nhanh chóng ôm lấy bình sữa bột và gấu bông, khó khắn bước về phía bà.
“ Nhiều đồ như vậy con cầm được không, có muốn mẹ giúp con không??” Mẹ Tiểu Thỏ chìa tay chuẩn bị cầm giúp sữa bột trong lòng Tiểu Thỏ, lại bị cô xoay người tránh khỏi, “Không cần, con muốn tự cầm!”
...
Cái này là sợ mình lấy sữa bột và bình của nó sao, không để nó đi à??
Mẹ Tiểu Thỏ nhìn vẻ mặt phòng bị của Tiểu Thỏ, lần thứ hai cảm nhận được cảm giác con gái lớn không dùng được.
Đi xuống lầu, mở cửa, mẹ Tiểu Thỏ nhìn Trình Chi Ngôn đứng ở ngoài cửa, có chút ngẩn ra, sau đó nghi ngờ hỏi: “Ngôn Ngôn??”
“Bác gái...” Vẻ mặt Trình Chi Ngôn có chút không tự nhiên nhìn mẹ Tiểu Thỏ, lúng túng nói: “Cái kia... Con tới đón Tiểu Thỏ...”
“Anh nước chanh!!” Khi Tiểu Thỏ nhìn thấy Trình Chi Ngôn đến, thì cười hì hì dự định chạy nhào vào lòng anh, may mà mẹ Tiểu Thỏ nhanh tay lẹ mắt, ôm chặc cô, mới có thể làm cho Trình Chi Ngôn đỡ khó xử.