Tiểu Thanh Mai Phật Hệ

Chương 21



Thanh Nhiễm hất đổ ly rượu của Tống Thời Trạch.

Cả căn phòng yên tĩnh lại, Ôn Tư Kỳ cũng lười không chế nhạo La Lan nữa mà nhìn về phía bên này.

Tống Thời Trạch lại cầm một ly mới rót rượu ra rồi đẩy về trước mặt Thanh Nhiễm, Thanh Nhiễm lại vung tay lật đổ.

-

Sau ba lần liên tiếp như vậy, Tống Thời Trạch không còn kiên nhẫn nữa.

Cậu ta ngậm điếu thuốc bên miệng: “Lý Thanh Nhiễm, trước mặt nhiều bạn bè như vậy, cậu không thể cho tôi chút mặt mũi sao?”

“Cậu cưỡng ép tôi cùng bạn tôi đến đây, cậu có nể mặt tôi chút nào không?”

“Cạch” Bật lửa châm điếu thuốc trên miệng, Tống Thời Trạch nhả ra một vồng khói.

Cậu ta nói: “Lý Thanh Nhiễm, ông đây ghét nhất là loại học sinh giỏi làm bộ làm tịch như cậu.”

“Thật trùng hợp!” Thanh Nhiễm không chút nể tình: “Tôi cũng ghét nhất là loại nhị thế tổ vô học như cậu.”

Gương mặt Tống Thời Trạch bị lan làn khói mờ mịt che khuất, hút hết điếu thuốc, cậu tta ném đầu thuốc vào ly rượu, vỗ vỗ tay.

“Lý Thanh Nhiễm, chúng ta cá cược đi.”

Thanh Nhiễm do dự,dự, hỏi cậu: “Cược cái gì?”

Tống Thời Trạch nhìn đồng hồ: “Bây giờ tám giờ mười chín phút, cược xem Lý Thanh Mặc với Tạ Ánh An có thể tìm thấy cậu trước chín giờ không.”

Thành phố F lớn như vậy, nếu nói dùng một tiếng để tìm một người chẳng khác gì nằm mơ giữa ban ngày.

Thanh Nhiễm không hứng thú.

Tống Thời Trạch khó có khi không còn nóng nảy, đổi cách khác thương lượng: “Cược lớn hơn một chút, cậu thấy sao?”

Nguyễn Nhuyễn không kiêng dè gì ngáp một cái: “Thật nhiều lời, nói đến mức người ta buồn ngủ rồi, cược cái gì thì nói đi.”

Tống Thời Trạch vừa định mở miệng thì La Lan-người vẫn ngồi yên lặng trên sô pha từ đầu đến giờ bỗng nhiên đứng dậy,Hết giờ rồi, tôi phải quay về.”

Tống Thời Trạch gật đầu, sắc mặt không thay đổi, thuận tay chỉ vài người đưa La học tỷ về.

Tóc hồng ca thán: “Mẹ nó, chỉ ngồi không hai tiếng đã có hai nghìn tệ, làm con gái thật tốt.”

Ôn Tư Kỳ mỉa mai cậu ta: “Là con gái thì sao? Cái này còn phải xem đẳng cấp đấy.”

Bạn cô ta chớp mắt phụ họa: “Chính là phải vừa có gương mặt như La giáo Hoa, lại còn phải giống người ta nhẫn nại, giả vờ thuần khiết.”

Vì tâm trạng Tống Thời Trạch không tốt nên không khí trong phòng hôm nay rất trầm, hoàn toàn không có bầu không khí của bữa tiệc sinh nhật.

Một đám người ngồi nghe cá cược, Tống Thời Trạch uống cạn ly rượu.

“Nhue này đi, Lý Thanh Nhiễm,” cậu ta thả chiếc ly trong tay xuống “nếu như Lý Thanh Mặc có thể tìm thấy cậu trước chín giờ, từ nay về sau kể cả trong trường hay bên ngoài, tôi cũng sẽ không làm phiền cậu nữa.”

“Cái còn lại tthif sao.”Thanh Nhiễm ngẩng đầu nhìn cậu.

Hai người đối mắt, đôi mắt lấp lánh của cô gái như đâm thẳng vào mắt Tống Thời Trạch vậy. Cậu vuốt tóc, gượng gạo: “Nếu Lý Thanh Mặc không tìm thấy cậu trước chín giờ, vậy thì cậu phải đồng ý làm bạn gái tôi.”

Nguyễn Nhuyễn khinh thường hừ một tiếng: “Cóc ghẻ tìm mọi cách để ăn thịt được thiên nga.”

Tạ Ánh An đồng tình với quan điểm đó, nhưng cũng không tức giận, cậu ta nhìn Thanh Nhiễm: “Thế nào?”

Thanh Nhiễm không đồng ý: “Tôi không yêu sớm.”

“Vậy thì không vui rồi.” Tống Thời Trạch khoát tay, sau lại chuyển chủ đề: “Trước khi tôi ra khỏi đây, mấy người các cậu ai cũng không được đi.”

Không khí trong phòng lại náo nhiệt trở lại, Tống Thời Trạch không để ý Thanh Nhiễm nữa.

cậu ta ôm mic hát với mấy người tóc hồng.

Thanh Nhiễm, Nguyễn Nhuyễn với Ôn Thời Nghi ngồi một góc.

Nguyễn Nhuyễn tức gần chết: “Tống Thời Trách thực sự phát điên rồi.”

Ôn Thời Nghi cũng thấy vậy: “Mình vẫn không hiểu taij sao chị mình lại kết giao với loại người này.”

Thanh Nhiễm hỏi Nguyễn Nhuyễn: “Nhuyễn Nhuyễn, cậu còn nhớ tấm ảnh thân mật của Tống Thời Trạch với cô gái trên diễn đàn trường không?”

Nguyễn Nhuyễn gật đầu: “Cũng không biết là ai chụp? Có điều Tống nhị thế tổ lại không làm gì được người này, chắc hẳn là một ông lớn, thật muốn quỳ lạy ông lớn này mà.”

Thanh Nhiễm nhỏ giọng: “Tống Thời Trạch nói là do Tạ Ánh An chụp đó.” 

“Hả?” Thanh Nhiễm ngây ngốc, “An ca của mình?”

-

“Được.” Ôn Thời Nghi đáp ứng, một lúc sau cô rời đi vào nhà vệ sinh.

Ôn Thời Nghi mượn tiếng nước chảy để che giấu âm thanh mở điện thoại, cô mở diễn đàn trường, nhiệt độ bài đăng về ảnh của Tống Thời trạch của chị kế cô vẫn không giảm.

Thời đại này, học sinh cấp ba đã không còn ngượng ngùng nữa, yêu sớm giống như trái cấm vậy, vừa sợ hậu quả nhưng lại không kìm chế nổi.

Cho nên tấm ảnh mập mờ của Tống Thời Trạch với Ôn Tư Kỳ đã trở thành chủ đề bàn tán sôi nổi.

Ôn Thời Nghi nhấp vào ảnh đại diện của người đăng bài, tên của Tạ Ánh An chỉ có một dấu chấm đơn giản, cô ấn theo dõi rồi gửi vị trí của ktv qua, nghĩ một lát, cô còn thêm tên mình vào phía sau.

Sau đó lại rửa tay, xóa diễn đàn rồi đi ra.

Lúc Ôn Thời Nghi bước ra, vừa hay nhìn thấy Ôn Tư Kỳ cắt bánh kem. Bánh kem có ba tầng, lớp bơ trên cùng dính hất lên mặt mấy nam sinh.

Tóc hồng đang lấy giấy lau mặt, phàn nàn Tống Thời Trạch bên kia: “Trạch ca, vốn dĩ hôm nay là sinh nhật anh, sao trên mặt anh lại không có chút kem nào hết vậy?”

Tống Thời Trạch-người không bị dính chút kem nào lên mặt, cười lạnh: “Tôi cảm ơn cậu nha.”

Cắt bánh xong, cuộc sống về đêm mới xem như bắt đầu.

Tống Thời Trạch lấy một miếng bánh từ tay Ôn Tư Kỳ, đi qua đưa Thanh Nhiễm: “Cho cậu dính một chút niềm vui.”

Thiếu niên vừa tròn mười bảy tuổi, mặt mũi cũng trở nên góc cạnh hơn.

Sự giáo dưỡng tốt đẹp từ nhỏ không cho phép Thanh Nhiễm nói điều khó nghe trong thời điểm này. Cô nhận miếng bánh, cười nói: “Sinh nhật vui vẻ.”

Thiếu nữ mềm mại như nước mùa thu, cười lên đầy ẩn ý.

“Sao cậu cười với tôi như vậy chứ?” Tạ Ánh An không được tự nhiên, quay mặt đi ho một tiếng.

Rất nhanh sau đó, cậu ta đã hiểu ra ẩn ý sau nụ cười Thanh Nhiễm.

Bởi vì chỉ vài giây sau đó, kem bơ thơm ngọt đã dính đầy lên mặt cậu khiến cậu không mở nổi mắt.

Tóc vàng đang cầm mic hát nhìn thấy, tiếng nói vang cả vào trong mic: “Fuck.”

Sau đó, cả căn phòng đều vọng lại cái âm thanh”Fuck.”

Nguyễn Nhuyễn giúp Thanh Nhiễm lấy giấy ướt, Thanh Nhiễm lau sạch ngón tay, còn không quên đem câu nói của Tống Thời Trạch tả lại cho cậu ta: “Cậu là chủ nhân, dính nhiều niềm vui một chút.”

Ôn Tư Kỳ nhanh chóng chạy qua giúp Tống Thời Trạch lau mặt, nhưng cậu lại đẩy cô ta ra rồi lại duỗi tay kéo lấy một cánh tay bên cạnh sau đó lấy kem trát lên người người kia.

“Con mẹ nó.”tóc vàng đã không biết nói gì hác nữa.

Thanh Nhiễm là người đầu tiên tỉnh táo lại, cô kéo Nguyễn Nhuyễn đang đứng trước mặt Tống Thời Trạch ra.

Ngay sau khi Thanh Nhiễm bôi kem lên mặt Tống Thời Trạch, Nguyễn Nhuyễn sợ cậu ta giận lên sẽ đánh người nên cô đã giống như gà mẹ kéo con gà con Thanh Nhiễm ra phía sau mình để bảo vệ.

Lúc Tống Thời Trạch nhận ra người kia không phải Thanh Nhiễm, cậu cũng sững sờ.

“FFuck!” Nguyễn Nhuyễn nghiến răng, phun ra mấy chữ: “Tống Thời Trạch, cậu lại dám lợi dùng bà đây à.”

“Ddungwf làm tôi mắc ói.” Khuôn mặt đầy kem của Tống Thời Trạch cũng không che dấu được sự ghê tởm của cậu ta, cậu ta nhìn một lượt quanh phòng, nói không chút nể tình: “Lợi dụng cậu? Cậu cũng không nhìn xem nguyên đám nữ sinh trong phòng này, cậu là người xấu nhất đấy.”

Nguyễn Nhuyễn quả thật không được coi là quá xinh đẹp, nhưng lại bị Tống Thời Trạch nói như vậy, cô sao có thể nhẫn nhịn không bùng nổ?

Coo lướt qua Thanh Nhiễm, đạp một phát vào bắp chận Tống Thời Trạch, xong không quên chửi lại một câu: “Cậu con mẹ nó mới là đồ xấu nhất đấy.”

Phòng bao lại càng tĩnh lặng.

Không đợi Tống Thời Trạch phát giận, cửa phòng đã bị người bên ngoài đá bật ra.

Toóng Thời Trạch quay đầu qua nhìn, bóng dáng màu đen rất nhanh tiến vào trong, đến lúc mọi người trong phòng phản ứng lại, cú đấm nặng nề đã giáng xuống khóe miệng Tống Thời Trạch.

Tốn Thời Trạch lùi lại hai bước, nhìn về phía Tạ Ánh An, lau lau khóe miệng đã rỉ ra chút máu.

“Mẹ mày.”

Thiếu niên quần áo đen lạnh lùng nhìn cậu ta, rồi lại nhìn Thanh Nhiễm đứng cách đó, sau một đám người, dáng vẻ không giống như đã uoongs rượu, bấy giờ, sắc mặt căng thẳng lúc đầu của Tạ Ánh An mới mềm xuống.

Tóc hồng với tóc vàng một trái một phải đứng phía sau Tạ Ánh An, vừa nãy mọi người  còn vui đùa nhưng nhìn thấy Tống Thời Trạch bị đánh, tất cả cùng bỏ đồ trong tay ra đi qua đây.

“Trach ca, có cần bọn này xử chết cậu ta không?”

Lyys Thanh Mặc đến chậm hơn một bước, anh nhìn Tống Thời Trạch, lại nhìn Tạ Ánh An rồi cuối cùng anh bước đến cạnh Thanh Nhiễm.

Anh nhíu mày: “Sao em lại ở cùng một chỗ với đám người này vậy.”

Cơn giận của Nguyễn Nhuyễn vẫn đang bốc lên tận đỉnh đầu, lúc này cũng không thèm quan tâm đến giáo bá hay Mặc ca gì cả, cô chỉ thẳng vào Tống Thời Trạch: “Ai muốn đến chứ? Còn không phải tên điên kia cứng rắn ép chúng tôi đến đây…”

Bên kia đã đánh thành một mớ hỗn độn, Ôn Tư Kỳ với mấy nữ sinh hưng phấn cổ vũ Tống Thời Trạch đang đánh nhau.

Tạ Ánh An ra tay rất ác, mỗi nắm đấm đều đánh thẳng vào khóe miệng của Tống Thời Trạch, người khác kéo cũng không ra.

Cuối cùng thì người bên phía Tống Thời Trạch cũng đông hơn, Tạ Ánh An với Lý Thanh Mặc hai tay không địch lại bốn quyền, rất nhanh bảo vệ của ktv đã đến.

Quản lý ở đâu đã quen Tống đại thiếu gia nhà họ Tống, Tạ Ánh An với Lý Thanh Mặc biết cứ tiếp tục đánh ở đây cũng không có điểm nào tốt, hơn nữa hai người cũng đã đánh Tống Thời Trạch sướng tay rồi nên hai người cùng nhau kéo Thanh Nhiễm chạy đi.

Thanh Nhiễm cũng không quên kéo theo Nguyễn Nhuyễn, Nguyễn Nhuyễn lại kéo theo Ôn Thời Nghi.

Khóe miệng Tống Thời Trạch bầm tím, cậu mở miệng, cảm thấy răng cũng hơi lung lay, cậu lại chỉ có thể nắm chặt nắm đấm nhìn bóng bọn họ khuất sau thang máy.

Tình cảnh làm quản lý ktv bị dọa cho không nhẹ, hắn ta lí nhí hỏi: “Tống thiếu, có cần báo cảnh sát không?”

“Báo……hí” Tống Thời Trạch hít một hơi, giơ chân đạp vỡ bình rượu: “Báo cái rắm í, còn chưa đủ mất mặt sao?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.