Tiểu Thanh Mai Phật Hệ

Chương 23



Hôm sau là thứ hai, Thanh Nhiễm mất ngủ, phải đến ba giờ sáng mới chợp mắt.

Tỉnh dậy, đầu óc choáng váng quay cuồng, Lý Thanh Mặc còn mang hai quầng thâm dưới mắt, so với cô còn thảm hại hơn.

Dì nấu cơm hôm qua đã quay lại làm việc, vừa mới sáng sớm đã thấy trạng thái như này của hai anh em, dì bị dọa cho một trận.

Lý Thanh Mặc ngồi xuống bàn ăn, ăn cháo yến mạch, mùi vị quen thuộc đã làm anh tỉnh táo lại ba phần, anh khen không chút e ngại: "Vẫn là dì Lưu nấu ăn ngon."

Có trời mới biết khoảng thời gian này mỗi ngày nấu bữa sáng, anh sắp sụp đổ đến nơi rồi.

Hai anh em do dì Lưu nuôi lớn, sớm đã có tình cảm với dì.

Dì Lưu cười ôn hòa, lại bưng lên hai món nữa: "Ngon thì ăn nhiều chút."

Thanh Nhiễm ăn rất nhanh, sau khi tạm biệt dì Lưu thì cầm cặp sách đến trường.

Lý Thanh Mặc lúng búng ở phía sau: "Ơ, Thanh Nhiễm, em không đợi anh à?"

Mỗi sáng thứ hai đúng 7:30, trường học sẽ kéo cờ.

Vừa đúng bảy giờ mười phút, Thanh Nhiễm đã đến trường rồi, trong lớp vẫn chưa có nhiều người.

-

"Thanh Nhiễm, chào buổi sáng."

"Chào." Thanh Nhiễm gật đầu, cười như cũ.

Thanh Nhiễm vừa ngồi xuống, Ôn Thời Nghi đã bước qua, cô còn cầm hai chiếc điện thoại để trước mặt Thanh Nhiễm: "Đây là điện thoại của cậu với Nguyễn Nhuyễn, chị tôi bảo tôi mang đến cho hai người."

Thanh Nhiễm cảm ơn, thuận tay nhét điện thoại vào ngăn bàn, cô đưa điện thoại Nguyễn Nhuyễn lại cho Ôn Thời Nghi:" Cậu ngồi cùng bàn với Nguyễn Nhuyễn, đợi lát nữa cô ấy đến, cậu đưa cô ấy đi."

"Được."

Khoảng bảy giờ hai mươi, bọn họ phải xuống xếp hàng, thứ hai Nguyễn Nhuyễn không lên lớp, cô thường đến sân trường tập hợp luôn.

Tạ Ánh An dáng người cao cao, đứng phía cuối hàng, mặt đeo một chiếc khẩu trang.

Thanh Nhiễm cao một mét sáu mốt, trong đám nữ sinh cũng tính vào dạng trung bình, cô đứng ở giữa hàng.

Đứng cạnh hàng ngũ lớp một là lớp hai, lão Ngô với chủ nhiệm lớp hai đang tuần tra thì chạm mặt nhau, hai người đàn ông trung niên đứng cuối hàng nói chuyện cả ngày trời, loáng thoáng nghe thấy mấy chữ "thi đấu", " Quý Ngạn Thần".

Quả nhiên là thế, vào giờ tự học, lão Ngô nói năm bạn tham gia thi đấu Vật lý, sau này mỗi ngày sau khi tan học đều phải ở lại trường một tiếng thảo luận.

Sắc mặt Tạ Ánh An bên dưới khẩu trang bắt đầu khó coi.

Lão Ngô không hổ là người thấu hiểu lòng người, vừa nói xong, ông còn tốt bụng hỏi có ai có ý kiến gì không?

Hai bạn tự nguyện tham gia cao giọng trả lời không có.

Lão Ngô cười tươi như hoa, ông lại đảo mắt khắp phòng một lượt, lướt qua Tạ Ánh An còn đang giơ tay,"Bạn học Ôn Thời Nghi, đối với việc ở lại trường thêm một tiếng, em có ý kiến gì không?"

Ôn Thời Nghi bất đắc dĩ phải đứng dậy, lắc đầu: "Thầy ơi, em không có ý kiến."

"Tốt, rất tốt, mời ngồi." Lão Ngô cười gượng hai tiếng, để lại một câu: "Đại khái mấy bạn đều không có ý kiến, vậy cứ quyết định như vậy đi."

Sau đó xoay người ra khỏi lớp, bước chân rất nhanh chứ không chậm rãi thong thả như bình thường.

Thanh Nhiễm quay sang nhìn cậu bạn cùng bàn.

Tạ Ánh An hạ tay xuống, cúi đầu nhàm chán lật sách, hàng mi dài và thẳng như đổ bóng xuống khuôn mặt.

Thấy Thanh Nhiễm đang nhìn mình, cậu ngẩng đầu lên nhìn qua, biểu cảm trên mặt bị khẩu trang che chắn kín kẽ, sắc mặt không còn xấu như vừa rồi nữa.

Thanh Nhiễm trêu cậu, nhoài lên bàn cười: "Chúc mừng nha."

Tạ Ánh An cũng thuận theo nằm xuống bàn, giọng nói chứa đầy phiền não: "Không thông minh bằng cậu."

Nghe xong câu này, Thanh Nhiễm cười không nổi nữa.

Đến cả Tạ Ánh An cũng cho rằng cô cố tình thi Vật lý thành như vậy, càng đừng nói đến người khác.

Thanh Nhiễm lấy dầu hoa hồng trong cặp sách ra đưa Tạ Ánh An.

Tạ Ánh An hơi ngẩn ra, duỗi tay cầm lấy, lại nhìn Thanh Nhiễm, cô đã lấy sách ra bắt đầu ôn tập.

Bàn tay thiếu niên cách một lớp khẩu trang xoa xoa vết bầm trên khóe miệng, hôm qua, trong xe ánh đèn mờ tối, cậu cho rằng cô không thấy, không ngờ tới cô vẫn nhìn ra.

Không ai biết, ba từ "môi rất mềm" mà Tạ Ánh An nghe được đã giáng cho anh một kích chí mạng, giây phút đó, trong đầu anh chỉ có một suy nghĩ duy nhất, phải đánh nát cái miệng nói nhảm của Tống Thời Trạch.

Hết tiết, Nguyễn Nhuyễn chạy tới nói với Thanh Nhiễm, Tống Thời Trạch xin nghỉ một tuần rồi.

Tạ Ánh An kjoong có đây, Nguyễn Nhuyễn ngồi vào chỗ cậu, cười nói: "Ôn Tư Kỳ bảo cậu ta bị đánh gãy răng cửa, có lẽ là không còn mặt mũi gặp người khác đi, ha ha ha!"

Thanh Nhiễm cười không nổi: "Sao cậu lại biết chuyện này?"

"Thập Nhất nói đó, sáng nay cô ấy nghe được chuyện này lúc chị kế nói chuyện điện thoại."

Thanh Nhiễm hơi nhíu mày nhưng cũng không nói gì nữa.

Nguyễn Nhuyễn cứ tự mình hưng phấn: "An ca nhà chúng ta quá quá quá trâu bò rồi!"

Thanh Nhiễm một chút cũng không vui lên nổi, ba mẹ Tống Thời Trạch là nhân vật máu mặt ở thành phố F này, có thể bình thường họ không để ý Tống Thời Trạch đánh nhau nhưng lần này cậu ta bị đánh đến mức vào viện, ba Tống sao có thể ngồi nhìn không quan tâm?

Tạ Ánh An rõ ràng không cho rằng đây là vấn đề to tát, trong mắt cậu mỗi ngày phải ở lại một tiếng còn là chuyện phiền phức hơn.

Cả buổi sáng đều không có tiết Toán, sự căng thẳng của Thanh Nhiễm lại tiếp diễn đến tận buổi chiều.

Tiết đầu tiên của buổi chiều, thầy dạy Toán vào lớp, trong tay cầm xấp bài thi, khuôn mặt không mấy dễ chịu.

Thanh Nhiễm có dự cảm không tốt, đợi cầm bài thi trong tay, dự cảm không tốt đó trở thành sự thực rồi, hai số 96 điểm đỏ tươi (môn toán tối đa 150 điểm) làm hai tay cầm bài thi của cô không tự chủ được mà run lên.

Từ khi học cấp ba đến nay, điểm toán của cô thấp nhất là 130 điểm, trong mắt cô dưới 100 điểm đều là thất bại.

Hôm nay, cô lại thi được điểm thấp hơn cả mức điểm mà cô cho là thất bại lớn.

Thầy toán giảng lại câu hỏi lớn trong đề thi một lần, trước khi giảng bài, thầy còn phát biểu mấy câu: "Thành tích lần này của một số bạn học làm tôi đặc biệt thất vọng, nghỉ đông, tôi không yêu cầu các em bổ túc nâng cao thành tích, nhưng tối thiểu các em cũng phải giữ vững thành tích của mình…"

"Các bạn học, chúng ta chỉ còn hơn một năm là thi đại học rồi, đừng để thành tích tụt dốc trong khoảng thời gian này, tôi hy vọng……"

Thanh Nhiễm mím môi, nhìn mấy câu hỏi lớn thất thần.

Từng bước từng bước giải đều đúng, đến cuối cùng viết đáp án lại sai mất.

Thầy Toán cũng nhìn ra vấn đề của cô, vết bút đỏ khoanh tròn vào đáp án cuối, bên cạnh còn viết thêm một con số to đùng.

Thành tích toán lần này của Thanh Nhiễm đứng thứ ba mươi tư trong lớp, gần giống y như thành tích của Thanh Nhiễm trong sách.

Tạ Ánh An kinh ngạc lấy bài thi của cô qua kiểm tra, cậu xem rất tỉ mỉ, ngón tay dừng lại trên đáp án mấy lần.

Các bước giải đều đúng, đáp án cuối cùng lại giống như cố ý viết sai.

Xem từ đầu đến cuối một lượt, Tạ Ánh An trả lại bài cho cô.

"Không sao cả," cậu nói, trong đôi mắt đen láy đầy vẻ an ủi," thành tích của một hai lần kiểm tra chẳng đại biểu cho gì cả."

Thanh Nhiễm không nhìn cậu, từ khi thấy điểm toán, cô cứ chìm đắm trong thế giới của riêng mình, khó mà thoát ra.

Đầu lại bắt đầu đau nhói, kí ức mơ hồ không rõ lại bắt đầu hiện ra, tiếng chuông báo hiệu hết tiết vang lên, Thanh Nhiễm vô lực nằm nhoài ra bàn.

Lão Ngô đứng ở cửa lớp gọi mấy bạn tham gia thi Vật lý ra ngoài, Tạ Abhs An nhìn Thanh Nhiễm, căn bản không để ý tiếng gọi của lão Ngô.

Trạng thái của Thanh Nhiễm không như bình thường làm cậu thêm lo lắng: "Không thoải mái sao? Có cần xuống phòng y tế không?"

Thanh Nhiễm không ngẩng đầu mà xua xua tay với vậu.

Ôn Thời Nghi đi qua, cô đứng bên cạnh Tạ Ánh An: "Bạn học Tạ, thầy chủ nhiệm bảo chúng ta đi một chuyến."

Nói xong, cô lại nhìn Thanh Nhiễm, giọng nói cô gái càng có vẻ hiếu kỳ hơn: "Thanh Nhiễm không sao chứ?"

-

Tiếng của nam, nữ chính làm kí ức trong đầu Thanh Nhiễm rối thành một mớ hỗn độn.

Thời gian giống nhau, địa điểm giống nhau, Lý Thanh Nhiễm trong sách cũng thi được thành tích xếp thứ ba mươi tư, chỉ có điều khác là cô không ngồi cùng bàn với Tạ Ánh An.

Thanh Nhiễm trong sách đã sớm quen với điểm số này, đợi thầy toán giảng xong, cô vò tờ bài thi rồi ném vào ngăn bàn.

Lúc tan học, Tạ Ánh An cùng học sinh mới cũng bị lão Ngô gọi ra, Hoàng Thiên Dũ ngồi trước Thanh Nhiễm nhìn theo bọn họ, cười lạnh.

Cô ta nói: "Học sinh mới đến thật không biết xấu hổ, làm gì có ai không nhìn ra cô ta có ý với Tạ Ánh An."

Giọng nói của Hoàng Thiên Dũ không to không nhỏ, rơi vào tai Thanh Nhiễm lại như sấm nổ, Lý thanh Nhiễm nhìn bóng lưng hai người kia xa dần, trong mắt ánh lên vẻ tàn nhẫn.

Thanh Nhiễm hồi thần, cố nhịn cơn đau đầu ngồi thẳng dậy.

Tiếng cười kì quái của mấy người Hoàng Thiên Dũ cùng Tôn Hân truyền tới tai, bọn họ vừa cười nói, vừa cố ý nhìn về phía Thanh Nhiễm, không đoán cũng biết thành tích lần này của Thanh Nhiễm lại trở thành chủ đề để bọn họ chế nhạo cô.

Thanh Nhiễm mặt không cảm xúc thu lại sách toán, chuẩn bị sách Tiếng Anh cho tiết sau.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.