Tiểu Thanh Mai Phật Hệ

Chương 35



Lúc Thanh Nhiễm tỉnh lại đã một rưỡi chiều rồi.

Thời gian nằm hơi lâu nên cổ cô có chút mỏi, cô ngồi dậy vươn tay xoa eo, tấm chăn mỏng đắp sau lưng rơi xuống.

Thanh Nhiễm nhặt tấm chăn, đi vào bếp lấy nước, trên tủ lạnh có dán tờ giấy nhớ dì Lưu để lại.

Dì Lưu nói cơm làm xong dì để trong tủ lạnh, nếu cô muốn ăn thì hâm nóng lại là được rồi.

Thanh Nhiễm vừa ngủ dậy, không có khẩu vị, vừa chợp mắt mà cô đã ngủ đến gần hai tiếng rưỡi.

Lý Thanh Mặc còn chưa quay lại, Thanh Nhiễm qua nhìn điện thoại đã được sạc đầy pin, ngoài tin nhắn trong nhóm lớp ra cũng chỉ có tin nhắn của ba Lý gửi đến, Lý Thanh Mặc cũng không nhắn gì cho cô.

Sau khi Thanh Nhiễm đọc xong tin nhắn, trên giao diện wechat lại hiện lên chấm đỏ báo tin nhắn chưa đọc, cô không có bệnh ám ảnh cưỡng chế nhưng vẫn bấm mở wechat.

Mười người liên hệ đầu đều không nhắn tin gì, cô lướt xuống dưới, tầm mắt lướt đến tên "Học trưởng Quý Ngạn Thần" thì ngừng lại.

Hôm qua 17:52 

Học trưởng Quý Ngạn Thần: Hình ảnh (mèo con)

Hôm qua 17:55

Học trưởng Quý Ngạn Thần: Hình ảnh (mèo con)

Hôm qua 18:06

Học trưởng Quý Ngạn Thần: Đến chưa?

Hôm qua 18:22

Học trưởng Quý Ngạn Thần:?

Tối qua còn gửi tin tới nữa sao?

Thanh Nhiễm hơi bối rối, tối qua cô không xem điện thoại, trên diễn đàn xóa không hết những tin đồn nhảm về cô,thêm vào đó là ánh mắt hoài nghi của các bạn học khác, nói cô không khó chịu là giả.

Nhưng trong lòng khó chịu thì có thể làm gì? Cô cũng không thể bịt miệng của cả đám người.

Vẫn đọc sách như cũ, đề thi tiếp tục làm, ngoài những lời đồn nhảm bên người ra, cuộc sống của cô cũng không có gì thay đổi lớn cả.

La Lan cũng như vậy, kì thi đại học trước mắt, chị đã không còn sức lực quan tâm đến mấy chuyện này

Thanh Nhiễm thở dài, nghĩ đến hôm qua vừa bỏ rơi Quý thần, nếu chuyện này để Nguyễn Nhuyễn biết, phỏng chừng sẽ bẻ gãy cổ cô như bẻ đũa.

Thực ra ngày đó Quý Ngạn Thần gọi Thanh Nhiễm ra ngoài cũng không nói gì cả, thiếu niên hướng nội, bình thường trầm mặc trong thế giới riêng, sớm đã không quen giao lưu với người khác.

Cô hỏi: Học trưởng Quý tìm em sao?

Quý Ngạn Thần cụp mắt, gật đầu.

Cô lại hỏi: Học trưởng có chuyện gì sao?

Quý Ngạn Thần ngẩn ra một lát: Kỷ Hạ nói em bị ốm rồi.

Thanh Nhiễm cười: Hai ngày trước bị bệnh, có điều đã sớm khỏi rồi.

Quý Ngạn Thần vẫn giữ dáng vẻ bồn chồn như cũ, anh chớp mắt mấy lần, mới nói: Tôi không biết……

Là không biết, ở trường đã xảy ra chuyện gì?

Hai người nhìn nhau không nói, không khí dần ngại ngùng lên, Thanh Nhiễm vừa ngẩng đầu thì thấy Tạ Ánh An.

Tạ Ánh An đứng ở cầu thang nhìn bọn họ, ánh mắt lạnh lẽo.

-

Thanh Nhiễm vuốt lại mớ tóc vểnh lên, đầu lại đau rồi, cô không suy nghĩ linh tinh nữa, mà cầm bút tiếp tục làm đề.

Nghĩ đi nghĩ lại, cô chụp lại đề bài gửi cho Quý Ngạn Thần kèm theo một câu: Quý thần, cầu bước giải.

Đại khái là kết bạn wechat cũng có lợi của nó

Quý Ngạn Thần bên kia trả lời rất nhanh, anh gửi lại một tấm ảnh.

Trên tấm ảnh là các bước giải đề rõ ràng nhưng công thức sử dụng Thanh Nhiễm vẫn chưa học đến.

Thanh Nhiễm tính đến nửa ngày, chưa đợi cô hỏi nbungwx vấn đề băn khoăn, Quý Ngạn Thần lại gửi qua hai bức ảnh nữa, là hai cách giải khác nhau.

Một cách giống trong vở Tạ Ánh An viết cho cô, một cái cô đã học qua với một cách cô chưa học đến.

Ba cách giải khác nhau nhưng đáp án đều là một.

Thanh Nhiễm không thể không bội phục thiên tài toán học này, thời gian ngắn như vậy mà anh lại có thể làm ra ba cách giải rõ ràng, người thường khó mà làm được.

Thanh Nhiễm gửi lại một meme cảm ơn, sau đó cúi đầu nghiên cứu, khắc khổ học tập.

—-----

Chủ nhật, mẹ Quý-Thôi Vũ cùng cậu con trai Quý Ngạn Thần đã hẹn trước là sẽ ở cùng nhau hai tiếng đồng hồ.

Hai mẹ con không có gì làm nên đành ngồi trên sô pha trong phòng khách xem hài, chỉ có tiếng cười "ha ha ha" từ tivi truyền ra chứ hai mẹ con không ai bị chọc cười cả.

Điều làm Thôi Vũ kinh ngạc là hôm nay con trai lại một mực cầm điện thoại trong tay, bà giả vờ xem tivi nhưng khóe mắt lại liếc nhìn cậu con trai.

Quý Ngạn Thần ngây ngốc, trong lòng Thôi Vũ có chút thất vọng, con trai bà đã quen với việc đóng cửa thế giới của mình lại, không cho ai bước vào.

Thôi Vũ nghĩ có lẽ anh cầm điện thoại từ nãy đến giờ chẳng qua là vì anh quên không bỏ xuống thôi.

Qua mười phút, phòng khách đột nhiên vang lên âm báo tin nhắn đến điện thoại, Thôi Vũ theo thói quen đi qua lấy điện thoại của mình, bởi vì bà biết không thể nào có người gửi tin nhắn cho cậu con trai mình vào ngày chủ nhật cả.

Màn hình điện thoại trống không, Thôi Vũ vẫn cố chấp mở wechat ra nhưng không thấy ai nhắn tin đến cả.

Bà để ý đến cậu con trai bên kia, anh nhìn điện thoại rồi vội vàng chạy lên tầng.

"Hai từ vội vàng này vừa xuất hiện trong đầu, bà nhanh chóng bỏ điện thoại xuống chạy theo anh lên lầu.

Quý Ngạn Thần vào phòng mình nhưng không đóng cửa, Thôi Vũ đứng bên ngoài trộm nhìn vào trong.

Quý Ngạn Thần vừa nhìn điện thoại, vừa cầm giấy bút rồi viết viết vẽ vẽ gì đó.

Trọng điểm là sau khi viết xong, anh còn lấy điện thoại chụp lại???

Thôi Vũ không dám tin vào mắt mình, bà rón rén vào thư phòng, nhìn con trai bỏ điện thoại xuống xong lại lấy giấy ra viết viết vẽ vẽ, sau lại đổi một tờ giấy khác tiếp tục viết..

Đợi viết kín hai tờ giấy, anh lại chụp lại.

Sau đó không còn động tĩnh gì nữa, chỉ ngồi trước bàn học cúi đầu nhìn điện thoại, giống như lại quay về thế giới của mình rồi.

Trái tim Thôi Vũ vừa nóng lên đã bị trạng thái bây giờ của anh làm lạnh dần xuống.

Sau đó, trong phòng lại vang lên âm báo tin nhắn gửi đến.

-

Trái tim chết lặng của Thôi Vũ lại một lần nữa sống lại, tâm trạng lên lên xuống xuống làm bà không chịu nổi.

Thôi Vũ cố ý dẫm mạnh bước chân tiến vào phòng, bình thường dù có nghe tiếng bước chân, Quý Ngạn Thần cũng không có bất kỳ phản ứng nào, vậy mà hôm nay anh lại ngẩng đầu lên, ánh mắt bình thản nhìn qua.

Ánh sáng trong mắt anh còn chưa tan hết, Thôi Vũ cắn chặt môi mới kìm được nước mắt hạnh phúc.

Bao nhiêu năm rồi? Từ nhỏ bà đã phát hiện ra con trai không giống với đứa trẻ khác, không ít người trong đại viện chỉ chỏ bàn tán sau lưng, bà chỉ có thể cứng rắn mỉm cười.

Đợi đến khi lớn hơn chút, sự thông minh của con trai bà dần dần được lộ ra, thành tích phi thường ưu tú, bỏ xa những đứa trẻ khác chạy phía sau, nhưng anh lại không giống người bình thường nên anh đã định là không thể trở thành con nhà người ta.

Thôi Vũ không chỉ một lần nghe các cô các bà nghị luận sau lưng, nói thà rằng con cháu nhà mình không phải thiên tài, chứ không muốn giống Quý Ngạn Thần, bị tách biệt khỏi xã hội……

Quý Thời Trạch nhìn điện thoại, hai tiếng anh hẹn với mẹ còn chưa hết, anh cúi đầu nhỏ giọng: "Xin lỗi."

Hai mắt Thôi Vũ đỏ lên, bà nỗ lực kéo khóe miệng, giả vờ thành dáng vẻ vui vẻ: "Không sao cả, Tiểu Thần có việc bận thì cứ làm trước đi."

Quý Ngạn Thần lại nhìn điện thoại, anh bỏ điện thoại vào túi áo, quay sang hỏi Thôi Vũ: "Xuống dưới?"

"À, ừ, xuống dưới." Thôi Vũ hồi thần lại, bước xuống lầu.

Đợi khi ngồi xuống sô pha lần nữa, Thôi Vũ đã sớm bỏ qua việc xem tivi, Quý Ngạn Thần lười biếng tựa vào lưng dựa, trên mặt không có biểu cảm dư thừa.

Không khí giữa hai mẹ con lại cứng ngắc như lúc đầu.

Thôi Vũ biết đây là cơ hội tốt để nói chuyện, bà ngồi xuống cạnh Quý Ngạn Thần: "Tiểu Thần."

Quý Ngạn Thần ngẩng đầu nhìn bà, không nói gì.

Đối với ánh mắt trầm lặng như nước của con trai, Thôi Vũ cười ôn nhu, bà cố dùng giọng điệu thoải mái nhất: "Tiểu Thần, có phải con lại có thêm một người bạn tốt nữa không?"

Ngoại trừ Kỷ Hạ luôn nguyện ý đi cùng con, còn một người bạn tốt khác sao?

"Bạn tốt?" Quý Ngạn Thần hơi nhíu mày, giống như đang suy nghĩ.

Thôi Vũ căng thẳng giữ vững hô hấp, đợi câu trả lời của anh.

Một lúc lâu sau, Quý Ngạn Thần sờ mũ trên đầu, anh gật đầu với bà rồi mới đáp: "Ừm."

Thôi Vũ bỏ tay đang che miệng xuống, trong đầu bà đang nghĩ rốt cuộc là ai, bà bình tĩnh lại rồi hỏi tiếp: "Là con gái sao?"

Lần này, Quý Ngạn Thần không do dự quá lâu: "Ừm."

Thôi Vũ rất muốn khóc, nhưng trước mặt con trẻ, bà phải đóng vai người mẹ mạnh mẽ, bà tuyệt đối không thể khóc: "Cô gái đó đã giúp đỡ con sao?"

Ánh mắt Quý Ngạn Thần lại dần xa xăm.

"Không có." Anh nói: "Là con giúp em ấy."

Thôi Vũ quay mặt đi chỗ khác, giọt lệ lăn dài xuống má.

Không biết từ bao giờ, cuối cùng cũng có người lọt vào mắt con trai bà, một chút thay đổi nho nhỏ của con trai cũng đủ làm bà vui mừng từ giờ cho đến hết đời rồi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.