Tiểu Thanh Mai Phật Hệ

Chương 52



Tống Thời Trạch với Nguyễn Nhuyễn ở cùng nhau, cái chuyện tốt “vui mừng khắp chốn” này đương nhiên phải tụ tập lại.

Lúc quay lại còn chưa đến năm giờ, Thanh Nhiễm bị Nguyễn Nhuyễn cứng rắn kéo đi ăn cơm, ngay cả Lý Thanh Mặc ở nhà cũng bị Tạ Ánh An gọi ra.

Hai anh em đều không học, lúc này Thanh Nhiễm cũng không nói được gì.

Mã Thanh Sinh giơ tay kính Tống Thời Trạch một ly, cậu ta cười hi hi chúc phúc: “Chúc mừng Trạch ca, chúc mừng lại lại lại lại lại thoát kiếp độc thân.”

Mặt Tống Thời Trạch một chút vui mừng cũng không có, giơ tay uống cạn một ly.

Ngô Tử Hiển cười nhìn phản ứng của Nguyễn Nhuyễn.

Nguyễn Nhuyễn cũng không thực sự thích Tống Thời Trạch, cô không để ý thái độ của cậu ta, cô chỉ muốn làm cậu ta không thoải mái, nếu cậu ta không sảng khoái, cô sẽ vô cùng thống khoái.

Thanh Nhiễm làm thế nào cũng không ngăn cản nổi Nguyễn Nhuyễn nên đành để cô uống tiếp, theo lời cô ấy thì: hôm nay bà đây vui vẻ.

Cái đầu mờ mịt của Lý Thanh Mặc đến giờ mới phản ứng lại, anh hỏi Nguyễn Nhuyễn: “Yêu sớm hả?”

Phụt! Tống Thời Trạch phun đầy mặt Mã Thanh Sinh.

Mã Thanh Sinh lau mặt, không dám nói gì, chỉ có thể lặng lẽ cách xa Tống Thời Trạch.

Lý Thanh Mặc nhìn Thanh Nhiễm cách Tạ Ánh An, giọng anh mang theo ý cảnh cáo: “Lý Thanh Nhiễm, người khác yêu sớm hay không, anh không quan tâm, em mà dám yêu sớm, đánh gãy chân em!”

Khó có dịp Tạ Ánh An phụ họa anh: “Cái này phải nghe lời anh cậu.”

Thanh Nhiễm thật muốn cười lạnh, theo cốt truyện trong sách, hai người này chưa tốt nghiệp đã yêu đương, bọn họ là người không có tư cách nói cô nhất.

Tống Thời Trạch lên cơn điên cuồng kính rượu Tạ Ánh An, mỗi lần cạn ly đều gọi người anh em, cũng không hiểu có ý nghĩa gì.

“Chúc mừng!” Tạ Ánh An rất phối hợp, không cự tuyệt rượu Tống Thời Trạch đưa đến, thậm chí tâm trạng còn có vài phần khoan khoái.

Tống Thời Trạch ngụp lặn trong bình rượu bao năm, có thể uống bao nhiêu bản thân đều rõ ràng, nhưng Thanh Nhiễm lại lo lắng cho Tạ Ánh An, dưới mặt bàn, cô duỗi tay kéo kéo góc áo cậu.

-

Đôi mắt đen láy của thiếu niên sáng lên. Cậu giống như đoán ra Thanh Nhiễm lo lắng cái gì, khóe môi hơi nhếch, trầm giọng nói: “Không sao.”

Hương rượu với hương bạc hà mát lạnh hòa cùng nhau, có vài phần mê hoặc lòng người, Thanh Nhiễm vội vàng quay đầu, nhìn qua Nguyễn Nhuyễn lại đang mò chai rượu.

Đối với đám không làm người ta bớt lo này, cô luôn phải có tấm lòng người mẹ già!

Mấy người vẫn cảm thấy thiếu chút không khí nên cũng không chơi quá muộn, hơn tám giờ là tan hội rồi.

Nguyễn Nhuyễn như nữ vương ra lệnh cho Tống Thời Trạch: “Đưa tôi về nhà.”

Tống Thời Trạch trợn trắng mắt, cười lạnh, ngữ khí cứng rắn: “Được thôi.”

Mã Thanh Sinh: “......”

Ngô Tử Hiển: “......”

Đây chắc chắn không phải Trạch ca nhà họ!!!

Tống Thời Trạch đã sớm gọi cho tài xế trong nhà, cậu với Nguyễn Nhuyễn lên xe, vẫy tay tạm biệt Lý Thanh Nhiễm.

Tài xế nhà Tạ Ánh An cũng tới rồi, Thanh Nhiễm với Lý Thanh Mặc về cùng cậu.

Lúc về đến nhà còn chưa tới chín giờ, Lý Thanh Mặc nằm bò ra sô pha chơi điện thoại.

Thanh Nhiễm về phòng, tắm rửa xong liền ngồi vào bàn làm bài tập, các thầy cô không vì các cô đi du xuân mà cho ít bài tập đi.

Có lẽ Nguyễn Nhuyễn về đến nhà rồi, không ngừng gửi tin nhắn cho Thanh Nhiễm, Thanh Nhiễm căn bản không có thời gian xem.

Mười giờ, Lý Thanh Mặc gõ cửa phòng Thanh Nhiễm. Anh lại mang sữa bò cho coo, mắt nhìn đống đề trên mặt bàn Thanh Nhiễm liền khuyên nhủ: “Đừng làm muộn quá, ngày mai còn phải đi học đó.”

Thanh Nhiễm bận rộn ngẩng đầu cầm lấy ly sữa, thuận tiện bảo Lý Thanh Mặc một câu: “Ca, anh làm hết bài tập rồi?”

Lý Thanh Mặc mặt mày hớn hở: “Đương nhiên rồi, không thì anh ở nhà cả ngày làm gì?”

Thanh Nhiễm đưa trả ly rỗng cho anh, tiếp tục lia bút trên giấy: “Lúc ra ngoài phiền anh đóng cửa hộ em, em phải làm bài tập, cảm ơn!”

Lý Thanh Mặc: “Em cứ như này sẽ biến thành mọt sách mất.”

Thanh Nhiễm không để ý anh, đầu bút vẫn viết lia lịa.

Ba tờ đề làm đến mười một giờ hơn, Thanh Nhiễm cuối cùng cũng trải nghiệm cảm giác khóc không ra nước mắt.

—---------

Trăng sáng như gương treo trên ngọn cây.

Quý Ngạn Thần nắm điện thoại ngồi bên cửa sổ rất lâu rồi mà không cử động.

Phòng không bật đèn, ánh trăng xuyên qua cửa sổ chiếu lên khuôn mặt anh tuấn của thiếu niên, càng tôn lên mặt mày như họa, tuyệt sắc xuất trần.

-

Anh hồi thần, cúi đầu nhìn điện thoại.

Giờ này Kỷ Hạ còn chưa ngủ, gửi tin nhắn đến cho anh.

Kỷ Hạ: Quý Thần, ngủ chưa?

Thấy không phải tin nhắn do người mình muốn gửi đến, Quý Ngạn Thần lười trả lời.

Kỷ Hạ hiểu rõ Quý thần, anh khẳng định Quý thần còn chưa ngủ, nhanh chóng gửi thêm một tin nữa, sợ Quý thần không xem tin nhắn của anh nên anh nói luôn vào trọng điểm.

Kỷ Hạ: Hôm nay tiểu học muội đi du xuân.

Kỷ Hạ: Chỗ tôi có ảnh chụp.

Kỷ Hạ: Muốn xem không, Quý thần?

Ngồi ngây ngốc lâu như vậy, cuối cùng Quý Ngạn Thần cũng có phản ứng, anh mở điện thoại.

Quý: Gửi

Kỷ Hạ dứt khoát gửi qua một tấm ảnh.

Quý Ngạn Thần mở ra xem.

Thiếu nữ trong ảnh mặc áo sơ mi trắng, tóc búi củ tỏi, nhìn về nơi nào đó cười, ánh nắng bao phủ lên mặt, đẹp đến không nói lên lời.

Ngón tay anh vuốt trên mặt thiếu nữ, dừng lại bên môi cô.

Thanh xuân, ánh nắng mặt trời, tươi đẹp, những thứ này đều hiện hữu trên người cô, khiến anh không tự chủ được mà hướng tới.

Anh muốn mang những thứ mà từ trước đến nay mình không có vĩnh viễn giữ lại bên người,

nhưng anh luôn lo lắng bản thân xấu xí, dơ bẩn như bùn, làm sao có thể hợp được với những thứ đó.

Anh lạnh nhìn màn hình điện thoại dần tối lại, khuôn mặt thiếu nữ cũng biến mất trong đen tối.

Kỷ Hạ vẫn tiếp tục gửi tin.

Kỷ Hạ: Quý thần, cậu xem chưa?

Kỷ Hạ: Trên diễn đàn trường còn rất nhiều, có điều tôi nghe cậu, sớm đã xóa toàn bộ bài đăng liên quan đến tiểu học muội rồi.

Kỷ Hạ: Trước giờ luôn biết tiểu học muội xinh xắn, không nghĩ tới cô ấy mặc đồ của mình lại đẹp đến vậy.

Tầm mắt Quý Ngạn Thần dừng ở hai chữ “xinh đẹp’’anh gửi Kỷ Hạ một tin nhắn.

Quý: Trong điện thoại cậu, cũng xóa đi

Ảnh trong điện thoại anh xóa đi rồi thì có tác dụng gì? Quý Ngạn Thần bắt anh xóa, chẳng lẽ cũng bắt người khác xóa được chắc?

Bỏ đi, anh nghĩ, một người bình thường như anh so đo với Quý thần làm gì? Suy nghĩ không cùng một đẳng cấp.

Anh còn không quên gửi ảnh chụp màn hình bộ sưu tập trống rỗng gửi qua.

Kỷ Hạ: Ảnh chụp, Quý thần, cậu xem, tôi xóa toàn bộ rồi đó.

Đầu bên kia không phản ứng.

Kỷ Hạ nhận mệnh thở dài, bỏ điện thoại xuống lên giường ngủ.

Anh nghĩ: sau khi quen tiểu học muội, Quý thần ít nhiều gì cũng có chút thay đổi, người không thể ăn một miếng to liền béo, Quý thần còn trẻ, mọi chuyện từ từ rồi sẽ đến.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.