Tiểu Thanh Mai Phật Hệ

Chương 72



Từ sau kỳ thi giữa kỳ, Tạ Ánh AN tùy hứng không đến lớp Vật lý buổi tối nữa.

Các giáo viên lớp một biết cậu không thích bị ép buộc, trước đây lão Ngô còn gọi cho Triệu Diễm nhờ bà bảo ban nhắc nhở Tạ Ánh An, nói cho cùng tuổi này của cậu vẫn cần phải học tập thêm nhiều tri thức.

Chỉ là lão Ngô vạn vạn không ngờ tới, Triệu Diễm thân là phụ huynh yêu cầu đối với con trai của mình lại thấp đến không có giới hạn.

“Tôi không có yêu cầu gì với Tiểu An nhà tôi cả, nó không muốn học thì không học, đây là chuyện của nó.”

Lão Ngô khổ sở khuyên bà, kỳ thi đại học sắp tới rồi, nếu như có thể thi vào một trường đại học tốt đối với cuộc sống sau này của cậu mà nói thì thế này, thế kia,...nói đến một đống.

“Ồ,” Triệu Diễm đầu bên kia không biết có nghe lọt tai không, chỉ nhàn nhạt đáp một tiếng, rồi nói tiếp: “Không sao cả, con trai tôi không cần dựa vào con đường học tập.”

Cúp điện thoại, biểu cảm của lão Ngô so với ăn shit còn khó coi hơn, ông cũng hiểu rõ rồi, cái loại tính cách lơ đãng của Tạ Ánh An là do gia đình cưng chiều mà ra.

Ba mẹ người ta không quản, ông chỉ là giáo viên chủ nhiệm còn có thể nói gì đây?

-

-

Thực ra vốn dĩ cấp ba có rất nhiều học sinh ở kí túc xá đều sẽ tự học buổi tối, trước đây cũng yêu cầu học sinh ở lại học nhưng về sau lại bỏ, nguyên nhân là vì có nữ sinh sau khi tan học xảy ra chuyện, sau này trường học vì sự an toàn của học sinh nên nới bỏ giờ học buổi tối đi.

Có rất nhiều học sinh vì phải học buổi tối mà đặc biệt thuê phòng trọ gần trường, vì thế giá phòng trọ xung quanh trung học F đột ngột tăng cao.

Lão Ngô yêu cầu học sinh ở lại học, đương nhiên cũng phải chú ý điều này, đầu tiên ông bảo học sinh điền địa chỉ nhà vào danh sách sau đó lại phân học sinh thành từng nhóm nhỏ để cùng nhau về nhà.

Tạ Ánh An thuận đường với Ôn Thời Nghi cùng một vài nữ sinh khác nên bị lão Ngô yêu cầu đưa các cô về.

Còn phần Thanh Nhiễm, lão Ngô biết cô còn một anh trai học lớp ba nên đã thương lượng với cô Tôn-giáo viên chủ nhiệm lớp ba để hai anh em cùng về, cô Tôn cũng đồng ý.

Tất cả đều được lão Ngô sắp xếp, nhìn qua cũng có vẻ hợp lý, càng có thể thúc đẩy cốt truyện rồi.

Nhưng Tạ Ánh An lại không vui, cậu một chút cũng không thích, thậm chí sắc mặt còn có chút, ừm, vô cùng khó coi.

Ngay cả tiết cuối cùng, cậu cũng không thèm đến học.

Lão Ngô sau khi suy nghĩ kỹ càng, cũng chỉ yêu cầu học sinh từ tuần sau mới bắt đầu học tối, còn mấy ngày này chuẩn bị thông báo với phụ huynh, nhà ở xa nên mua xe thì mua xe, gia đình có điều kiện có thể để tài xế đến đưa đón.

Ở trung học F, gia đình học sinh có điều kiện ưu việt không ít, nhưng mọi người đều rất khiêm tốn. Học sinh trung học F chỉ so thành tích học tập bơi vì nhà có điều kiện tốt nhiều quá, động một chút có thể bị vả mặt, vì vậy hiện tại không thèm so điều kiện gia đình nữa mà đều dùng thành tích so sánh.

Mắt thấy lớp một thành tích đứng đầu xa xa phía trước cũng bắt đầu tự học buổi tối rồi, các lớp khác sao có thể để bị tụt lại, tất cả đều học theo.

Có khổ cũng chỉ khổ học sinh thôi.

Chuông tan học vang lên, Nguyễn Nhuyễn chạy ngay qua chỗ Thanh Nhiễm.

Cô rất hiếu kỳ: “An ca đi đâu rồi?”

Thanh Nhiễm lắc đầu: “Không biết, sau khi thầy phát tờ phiếu đưa bạn học về nhà sau giờ học buổi tối xuống, sắc mặt cậu ta vô cùng khó coi, sau đó ra ngoài rồi.”

“Ha~” Nguyễn Nhuyễn cười: “An ca hiển nhiên là không muốn đưa bọn họ về rồi.”

Thanh Nhiễm cầm hai quyển vở bài tập bỏ vào cặp sách, rồi cùng Nguyễn Nhuyễn ra ngoài.

Nguyễn Nhuyễn không nhịn nổi lấy điện thoại ra xem.

Thanh Nhiễm nhắc nhở cô: “Đi đường đừng xem điện thoại, nguy hiểm.”

“Không sao.” Nguyễn Nhuyễn nắm lấy cánh tay Thanh Nhiễm, cười lộ cả hàm răng trắng bóng: “Cậu dắt mình đi sẽ không nguy hiểm nữa, Nhiễm Nhiễm của mình ơi, mình đợi không kịp muốn xem bọn họ dọn dẹp sân vận động rồi.”

Thanh Nhiễm thực sự không còn cách nào, chỉ có thể dắt theo bình keo dính này đi về phía trước.

“Oa ha!” Nguyễn Nhuyễn cười lạnh, đưa điện thoại cho Thanh Nhiễm xem: “Nhiễm Nhiễm, cậu xem cái này đi.”

Thanh Nhiễm cúi đầu xem.

Trong nhóm lớp không có lão Ngô có tin nhắn, nhìn qua ảnh đại diện có lẽ là con gái.

“Oa oa oa, từ tuần sau giáo thảo sẽ đưa mình về nhà, (mắt phát sáng), mong đợi quá đi.”

Bên dưới có vài người phụ họa.

“Mình đợi không nổi muốn ngày mai là tuần sau luôn rồi.”

Bên dưới có vài meme ghen tị.

Thanh Nhiễm không cảm thấy gì cả, cô trả điện thoại cho Nguyễn Nhuyễn, Nguyễn Nhuyễn nhận lấy, biểu tình có chút phẫn nộ: “Chắc bọn họ cho rằng Tạ Ánh An sẽ không xem tin nhắn trong nhóm lớp.”

“Giận cái gì chứ?” Thanh Nhiễm cười cô: “Cậu là người có bạn trai rồi đấy.”

“Tống Thời Trạch sao có thể so với An ca chứ? Đợi mình chơi chán rồi, lập tức ném đi.”

Thanh Nhiễm: “......”

Cậu như vậy có khác gì tra nữ không?

Nguyễn Nhuyễn lại làm ra động tác th0 tục: “Mình quá yêu nhan sắc của An ca, chết dưới hoa mẫu đơn, thành quỷ cũng phong lưu, đáng tiếc An ca không thích đánh cược…”

Ngữ khí tiếc hận giống như tràn cả ra.

Thanh Nhiễm cười cười, sau đó thành thật nói: “Tạ Ánh An kể cả cùng người khác đánh cược cũng sẽ không lấy bản thân ra cược đâu.”

“Mình không tin.” Nguyễn Nhuyễn đột nhiên dừng lại.

Thanh Nhiễm cũng dừng lại, nghi hoặc nhìn cô.

Mắt Nguyễn Nhuyễn đảo một vòng, lại có chủ ý: “Hay là chúng mình đánh cược đi Nhiễm Nhiễm.”

Thanh Nhiễm phòng bị: “Cược cái gì?”

“Đương nhiên là cược An ca có đem bản thân mình ra bán để đánh cược không.”

“Hửm?” Thanh Nhiễm rất nhanh đã phản ứng lại, cô lắc đầu: “Không cược.”

“Chậc!” Nguyễn Nhuyễn thở dài, giả vờ thất vọng: “Nhiễm Nhiễm, cậu như này thật nhàm chán.”

Hai người lại dắt nhau ra cổng trường, ngoài đường xe cộ đi lại đông đúc, vì an toàn, Nguyễn Nhuyễn cuối cùng cũng không xem điện thoại nữa.

Bình thường cô là người vô cùng nhiều lời, nơi nào có cô ấy, vĩnh viễn không thể yên tĩnh nổi.

“Có điều, sau này có thể cùng Mặc ca của mình về nhà cũng không tồi, mặc dù mình vẫn thích An ca hơn.”

Trong mắt Nguyễn Nhuyễn, Lý Thanh Mặc đương nhiên cũng được xếp vào hàng ngũ soái ca, Lý Thanh Mặc thì đẹp kiểu lưu manh, còn Tạ Ánh An lại lạnh lùng, hai người căn bản không cùng một kiểu.

Thanh Nhiễm lúc này mới nhớ ra cô còn chưa biết lần này anh cô thi thế nào, cô hỏi Nguyễn Nhuyễn: “Cậu có xếp hạng khối của anh mình không?”

“Mặc ca?” Nguyễn Nhuyễn nhăn mày nhớ lại: “Xem rồi, Mặc ca lần này vừa hay xếp thứ mười.”

Cũng không quá kém như trong tưởng tượng, ít nhất vẫn đứng trong top mười.

Thanh Nhiễm nhớ lại lúc khai giảng cô ói mình phải tranh thủ tiến vào top bốn, sau khoảng thời gian nỗ lực học tập, không chỉ đạt được mục tiêu, lại còn vượt cả mục tiêu nữa.

Mà lần thi này cô chỉ kém Tạ Ánh An có ba điểm, nếu như vậy liệu có khi nào cô cũng có thể vượt qua Tạ Ánh An, thành người đứng thứ nhất?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.