Tiểu Thanh Mai Phật Hệ

Chương 74-75



Chương 74

Bên kia, Tạ Ánh An ngồi cạnh bàn học nắm điện thoại trong tay nhìn chằm chằm chữ “được” kia, ánh mắt lóe lên lúc sáng lúc tối.

Ngón tay cậu ấn nhanh trên màn hình, sau đó gửi đi hai dòng tin nhắn, đợi nửa ngày sau Thanh Nhiễm cũng không trả lời.

Cửa phòng cậu không khóa, Triệu Diễm mở cửa bê một ly sữa vào, bà liếc nhìn Tạ Ánh An, cười hỏi: “Nhắn tin với Nhiễm Nhiễm hả?”

Tạ Ánh An thu lại điện thoại, cúi đầu đáp một tiếng.

Triệu Diễm bật cười, đưa ly sữa cho cậu.

Tạ Ánh An nhìn nó đầy ghét bỏ, cậu từ chối: “Không uống.”

“Không uống không được.” Triệu Diễm cứng rắn nhét ly sữa vào tay Tạ Ánh An, “Không uống làm sao cao lên được?”

Tạ Ánh An nhìn ly sữa nhíu mày: “Mẹ, lý do này mẹ dùng mười mấy năm nay rồi, có thể đổi cái khác không?”

“Có thể nha,” Triệu Diễm gật đầu: “Nếu con không uống, khoảng thời gian này mẹ sẽ không đi tìm ba con nữa mà ở nhà với con.”

Vừa dứt lời, chiếc ly rỗng đã được trả lại vào tay bà.

Triệu Diễm hài lòng cầm chiếc ly rỗng rời đi, bóng lưng cũng đầy đắc ý.

Nhóc con, bà đây biết điểm yếu của con rồi còn không trị được con sao!

Bà đến cửa thì dừng lại, quay đầu cảnh cáo con trai nhà mình: “Mẹ cảnh cáo con, con không muốn học thì được nhưng không được làm phiền Nhiễm Nhiễm học hành.”

Tạ Ánh An ở phía sau không nóng không lạnh đáp một tiếng.

Lúc này Triệu Diễm mới hài lòng xuống lầu.

—----

Thứ tư tuyệt đối là một ngày đau khổ với những người thua cược.

Mọi ngày, tiếng chuông tan học luôn là thứ được mọi người chờ ngóng, nhưng hôm nay nó như tiếng chuông đòi mạng vậy.

Tan học rồi mà Tạ Ánh An bất động, Nguyễn Nhuyễn cũng bất động.

Thanh Nhiễm dừng động tác thu dọn sách vở, cô hỏi Tạ Ánh An: “Không về à?”

Tạ Ánh An đương nhiên muốn về cùng cô, nhưng so với việc cùng về thì cậu thấy việc trút giận cho cô quan trọng hơn một chút.

Tạ Ánh An nhìn Nguyễn Nhuyễn vừa muốn qua đây đây lại vừa có chút lưỡng lự, cậu nói: “Cậu với Nguyễn Nhuyễn về trước đi.”

Giọng nói đủ lớn để chắc chắn Nguyễn Nhuyễn có thể nghe thấy.

Nguyễn Nhuyễn: “......”

Mẹ nó! Tôi không muốn về nhà đâu An ca, tôi muốn đi xem cảnh tượng vả mặt ở sân vận động cơ!!!

Nhưng mấy lời này Nguyễn Nhuyễn đương nhiên không dám nói trước mặt Tạ Ánh An.

Cô với Thanh Nhiễm cùng nhau ra khỏi phòng học, vừa xuống lầu Nguyễn Nhuyễn đã tiếp điện thoại của Tống Thời Trạch.

Giọng của tên ngốc này rất lớn, Nguyễn Nhuyễn không mở loa ngoài, Thanh Nhiễm cũng nghe thấy—--

“Đâu rồi? Sao vẫn chưa tới thế?”

Ben đó còn vọng vào rất nhiều tiếng ồn.

Nguyễn Nhuyễn trợn trắng mắt, “Về với Nhiễm Nhiễm rồi, không tới đâu.”

“Ai? Về với ai cơ?” Tiếng ồn bên đó nhỏ đi nhiều rồi, hình như Tống Thời Trạch đến nơi khác yên tĩnh hơn: “Lý Thanh Nhiễm hả? Bảo cô ấy tới luôn đi, lần này tôi thắng, công của Lý Thanh Nhiễm không nhỏ đâu.”

Nguyễn Nhuyễn nhìn qua, Thanh Nhiễm cũng nhìn cô lắc đầu.

Nguyễn Nhuyễn có chút thất vọng, uể oải nói vào điện thoại: “Đã nói hai chúng tôi không tới rồi, cậu lát nữa quay video cho tôi xem là được rồi.”

“Chụp cho cậu cái rắm í.” Tống Thời Trạch rập máy.

Nguyễn Nhuyễn tức đến tròn mắt, “Thật muốn đá bay tên ngu ngốc này.”

Thanh Nhiễm cười cười không nói, đợi hai người xuống sân trường, Thanh Nhiễm mới chỉ hướng sân vận động: “Muốn đi xem không?”

Nguyễn Nhuyễn lộ ra vẻ mặt kinh ngạc: “Nhiễm Nhiễm, cậu cũng muốn đi hả?”

“Mình không đi,” Thanh Nhiễm rút tay về: “Nếu cậu muốn đi thì đi đi, mình không muốn tự ăn dưa của mình.”

Nguyễn Nhuyễn vừa muốn đi xem, lại vừa muốn cùng Thanh Nhiễm về, ở đây cách sân vận động hơi xa, chỉ nghe thấy tiếng ồn ào vọng lại, trong lòng cô đang đấu tranh, cuối cùng cũng quyết định: “Bỏ đi, Nhiễm Nhiễm, mình về với cậu.”

“Nhà chúng ta lại không ở một nơi,” Thanh Nhiễm đi trước vẫy tay, “Trời còn sớm, Nguyễn Nhuyễn đừng xem đến muộn, về sớm một chút.”

Nguyễn Nhuyễn do dự nửa ngày, thấy Thanh Nhiễm cũng ra đến cổng trường rồi, cô vẫn là tới sân vận động xem thử, trời lớn, đất lớn nhưng lòng hiếu kỳ là lớn nhất.

Hơn nữa giờ đuổi theo Nhiễm Nhiễm cũng không kịp, đi sân vận động xem thôi, đợi lát nữa tiện thể chụp mấy tấm ảnh gửi cho Thanh Nhiễm, cô tự an ủi bản thân.

Thực ra hôm nay người tới sân vận động không nhiều, đại khái chỉ khoảng nửa số người, trong đó đại đa số đều là nam sinh.

Bởi vì nhiều ít gì thì cũng có người đem lời của Tạ Ánh An với Tống Thời Trạch vào mắt.

Nhưng càng nhiều người cảm thấy mất mặt mang tâm lý đám đông, nghĩ nhiều người như vậy, thiếu mất mình chắc cũng không ai chú ý.

Nói cách khác, nếu phát hiện ra thì có thể thế nào? Tôi không muốn đi còn thực sự có thể bắt tôi đi sao?

Nhưng bọn họ tuyệt đối không nghĩ đến Tống Thời Trạch thực sự chó, sau khi tan học, giáo viên căn bản sẽ không đến sân vận động, Tống Thời Trạch nhà nhã ngồi gác chân trên ghế, trên tay cầm cái loa không biết lấy từ chỗ nào.

Trước mặt cậu ta kê ba chiếc bàn, trên môi chiếc lại có một tờ giấy viết đầy tên tài khoản của người đánh cuộc thua.

Thấy người đến cũng nhiều rồi, Tống Thời Trạch mở loa: “Người đến tự giác tìm ID của mình đánh dấu vào, không đánh dấu ngày mai ông đây sẽ đến tận cửa tìm.”

Người đến nhìn nhau, nhổ giọng bàn tán xem không biết tên Tống Thời Trạch này cắn phải thuốc gì, nhất thời không ai lên tìm ID để đánh dấu cả.

Tống Thời Trạch tức đến bật cười: “Không đồng ý? Nếu như không đồng ý, ông đây xem như mấy người không đến, cứ theo danh sách tìm từng người một, không tin có thể thử xem.”

Vẫn không có ai đứng ra như cũ, Tạ Ánh An tiến lên, thuận tay cầm tờ giấy trên bàn lên xem, từng cái ID bị viết nguệch ngoạc, lộn xộn, nếu không nhìn tỉ mỉ thì khó mà nhận ra.

Tạ Ánh An thu lại mấy tờ giấy trên bàn, cầm bản in mình đã chuẩn bị ra, đặt lên bàn.

Đôi mắt đen láy lướt qua đám người một vòng, lấy loa từ tay Tống Thời Trạch, chỉ nói một câu: “Tự nguyện cược, thua thì phải chịu.”

Mặt mày thiếu niên lạnh lùng, căn bản không cần làm gì thêm, chỉ cần đứng đó cũng có cảm giác không giận tự uy.

“Ha ha~” Tống Thời Trạch cười cậu: “Tôi đe dọa còn chẳng có ai lên, cậu chỉ nói câu đó, bọn họ……”

Lời còn chưa nói hết đã có mấy nữ sinh dắt tay nhau lên trước, đối chiếu với ID điện thoại để đánh dấu, xong còn ngượng ngùng nhìn Tạ Ánh An rồi chạy ra một góc sân nhổ cỏ.

Fu ck!

Trong lòng Tống Thời Trạch mắng một câu, tên Tạ Ánh An chết tiệt này có sức quyến rũ vậy sao?

Có một vài việc chỉ sợ có người mở đầu, chỉ cần có người làm, những người phía sau sẽ làm cũng không được mà không làm cũng không xong.

-

-

Một vài nữ sinh ngồi chụm vào một góc vừa nhổ cả vừa xì xào: “Tống nhị thế tổ giúp Lý Thanh Nhiễm vì từ trước đến giờ cậu ta đều đang theo đuổi Lý Thanh Nhiễm, còn giáo thảo tại sao cũng đến giúp cô ta? Lẽ nào……”

Nữ sinh bên cạnh ngắt lời: “Nói gì thế! Nghe nói Ta...là bạn cùng bàn Lý Thanh Nhiễm.”

“Nhưng mà, chỉ là bạn cùng bàn thôi mà làm tới mức này sao?”

“Cậu nghi ngờ cái gì?” Nữ sinh nói lại cô gái kia trờn mắt: “giáo thảo còn có thể thích Lý Thanh Nhiễm mà không được sao?”

Ngữ khí có gì đó không thoải mái.

“Mình, mình không có ý đó,” Bạn nữ kia bỏ nắm cỏ trong tay sang một bên: “Ý mình là giáo bá Lý Thanh Mặc còn là anh trai Lý Thanh Nhiễm, cậu ta còn chưa……”

“ Cái này thì không biết, nhưng An ca của tôi không thể nào thích Lý Thanh Nhiễm, còn cho rằng Lý Thanh Nhiễm là miếng bánh ai cũng thích sao? Ha!”

Còn có bốn năm tốp tụ lại mắng người.

Một vài học sinh lớp hai cũng đến sân vận động, căn bản không dám đáp lại, trong lòng thì mắng Dương Tuyết Đình máu chó đầy đầu rồi.

Nguyễn Nhuyễn đứng ở góc cao, chụp lại hết cảnh tượng này.

Chương 75:


Lý Thanh Mặc thực sự đang đang trốn Thanh Nhiễm.


Có lẽ cảm thấy lần này Thanh Nhiễm thi được thứ hai, mà anh lại chỉ treo thân ở đuôi của top mười nên mấy ngày nay anh toàn sớm đi tối về.


Đến tối đợi Thanh Nhiễm đi ngủ rồi anh mới rón rén bò về, còn sáng ra, Thanh Nhiễm còn chưa dạy anh đã đến trường.


Ba Lý gọi điện thoại cho anh, anh vẫn lấy lý do là chủ nhiệm bắt ở lại ôn tập, có chết cũng không về.


Ba Lý đánh chịu, chỉ có thể gọi điện thoại cho chủ nhiệm của Lý Thanh Mặc.


Cô Tôn nhận điện thoại, giọng nói cực kỳ giống tiểu cô nương.


Cô Tôn nói Lý Thanh Mặc là học sinh duy nhất của lớp cô có thể tiến vào top mười, từ nay về sau phải bắt anh để tâm vào việc học nhiều hơn, vì vậy khoảng thời gian này cô tự mình đến giám sát anh, mong gia đình có thể hiểu cho.


Ba Lý đương nhiên đồng ý, có nhiều hơn một người giúp trông chừng con trai, ông vui còn chẳng hết.


Đợi sau khi cười nói cúp điện thoại, ba Lý hỏi Thanh Nhiễm: “Có phải chủ nhiệm lớp anh con không lớn tuổi không, nghe giọng nói rất trẻ.”


Thanh Nhiễm đang nửa nằm lên sô pha xem ảnh Nguyễn Nhuyễn gửi cho cô, lựa lời đáp: “Vâng, nghe nói chỉ lớn hơn con năm hay sáu tuổi, trước đây thực tập, năm ngoái mới chuyển chính thức, anh con là lớp đầu tiên cô dẫn dắt.”


Ba Lý gật đầu: “Giáo viên còn trẻ vậy mà đã có trách nhiệm như thế rồi, thật khó có được.”


Thanh Nhiễm cũng thấy vậy, tuổi tác của cô Tôn với học sinh lớp ba không có chênh lệch thế hệ, cũng sẽ không như lão Ngô động một chút là lại cho học sinh một bát súp gà tâm hồn.  


(*súp gà tâm hồn: món ăn bồi bổ tinh thần; cũng có thể làm cho tâm trạng trở nên phấn chấn, cổ vũ ý chí khi gặp trắc trở và oan ức)


Cũng không biết Lý Thanh Mặc dẫm phải vận phân chó gì, gặp được giáo viên chủ nhiệm tốt đến vậy.


Công việc của ba Lý đang bước vào giai đoạn căng thẳng, ở nhà cũng phải xử lý công việc, ngày nào ông cũng phải làm đến nửa đêm canh ba.


Đợi ba Lý rời phòng khách, Thanh Nhiễm cũng thu điện thoại về, vác cặp sách lên lầu.


Tin nhắn của Nguyễn Nhuyễn cũng từng tin từng tin nhảy ra.


Nhuyễn Muội Chỉ: Nhiễm Nhiễm, mình về nhà rồi.


Nhuyễn Muội Chỉ: Ảnh mình gửi cậu đã xem chưa?


Thanh Nhiễm: Xem rồi.


Nhuyễn Muội Chỉ: A a a a a a, Nhiễm Nhiễm, cậu không tận mắt thấy hiện trường lúc đó, An ca của mình soái đến không khép nổi chân.


Thanh Nhiễm nhìn bốn chữ “không khép nổi chân” kia có chút hiếu kỳ, không biết Tạ Ánh An làm gì mà để Nguyễn Nhuyễn nói ra mấy từ dâm như này.


Sau đó cô gửi lại một dấu chấm hỏi.


Nguyễn Nhuyễn chính là đợi cái này, lập tức gửi đến một đoạn video ngắn.


Video bắt đầu từ lúc Tống Thời Trạch cầm loa dọa người, nhưng lời lời của cậu ta cũng chẳng có bao nhiêu tác dụng, có lẽ mọi người cảm thấy pháp luật cũng không trách được số đông, không ai bước lên xem đến lúc đó cậu ta định tím ai.


Đến khi Tạ Ánh An cầm loa, vân đạm phong khinh nói một câu, khoảng cách quay hơi xa, lại thêm giọng Tạ Ánh An không quá lớn, bên ngoài còn có tạp âm, căn bản không nghe rõ câu gì.


Thanh Nhiễm cũng lười nghe, sau đó có vài cô gái cúi đầu đến bên chiếc bàn cầm bút viết gì đó, rồi người bước lên ngày càng nhiều, video cũng kết thúc rồi.


Lúc Thanh Nhiễm xem video, Nguyễn Nhuyễn cả gửi đến cả một đống tin nhắn, đại khái là cảnh tượng ở sân vận động đã thu hút mấy giáo viên đến, cuối cùng ngay cả chủ nhiệm giáo dục cũng tới xem.


Nhuyễn Muội Chỉ: Nhiễm Nhiễm, cậu chưa thấy thôi, sắc mặt tên Tống nguu ngốc kia hết xanh lại đen, ý như phường nhuộm.


Thanh Nhiễm không muốn tiếp tục chủ đề này, cô biết chỉ cần liên quan đến chuyện linh tinh này, tinh lực của Nguyễn Nhuyễn giống như vô tận.


Cô chụp đống bài tập gửi cho Nguyễn Nhuyễn, ý bảo cô phải đi làm bài rồi, Nguyễn Nhuyễn gửi lại một cái meme khóc huhu.


Thanh Nhiễm chuyển điện điện thoại về chế độ im lặng, vứt ở góc bàn rồi bắt đầu viết bài.


Học kỳ hai của năm hai thời gian học vô cùng căng thẳng, nhưng rất nhiều học sinh dùng lời nói của lão Ngô thì là chưa chết thì không sợ, cảm thấy còn hơn một năm nữa mới thi đại học, ngày mai học rồi vẫn kịp. 


Cứ ngày mai rồi đến ngày mai, ngày mai vô tận.


Nguyễn Nhuyễn chính là người như vậy, lúc ngồi cùng bàn với Thanh Nhiễm, Thanh Nhiễm còn có thể giám sát cô học. Từ sau khi ngồi cùng Ôn Thời Nghi, cô nhóc này như chim sổ lồng, may mà thi giữa kỳ thành tích của cô không bị tụt xuống, nếu không lão Ngô sẽ túm cô đi trò chuyện.


Lúc sắp ngủ, Thanh Nhiễm nghe thấy tiếng đóng cửa nhẹ nhàng.


Không nghĩ cũng biết, Lý Thanh Mặc để cô không phát hiện anh đã về nên lại rón ra rón rén về phòng.


Thanh Nhiễm không thèm quan tâm anh, cô đang suy nghĩ vấn đề hôm qua phát hiện ra lúc trên lớp, nếu như bình thường, cách Ôn Thời Nghi gần như vậy, cô sẽ không có khả năng trả lời câu hỏi của giáo viên.


Nhưng sao hôm qua cô lại trả lời được nhỉ?


Vốn dĩ cô còn cho rằng hào quang của nữ chính có thể là bị yếu dần đi, nhưng chiều nay lúc Trịnh Xuân Minh cần thận hỏi bài cô, trong đầu cô lại đột nhiên trống rỗng.


Bài tập kia đơn giản như vậy, cô chắc chắn biết nhưng lúc đó cô lại không giải được.


Không, chính xác mà nói thì là cô biết đáp án nhưng không nói ra được.


Lúc đó còn làm cho Trịnh Xuân Minh nghĩ rằng cô không muốn chỉ dạy cho cô ấy, tình cảnh vô cùng ngại ngùng. 


May mà lúc ấy Tạ Ánh An quay lại giúp cô giải vây, viết các bước làm bài cho Trịnh Xuân Minh.

 

Cô thấy chuyện này quá mức mơ hồ, ánh mắt kia của Tạ Ánh An có lẽ cô cũng đã nhận nhầm.


Thanh Nhiễm nhắm mắt lại, tỉ mỉ nhớ từng chi tiết lúc cô trả lời giáo viên hôm qua.


Bây giờ cô chỉ muốn bình an qua ngày, không muốn thay đổi cốt truyện nữa, càng không muốn rõ ràng bản thân khắc khổ nỗ lực học tập mà đến cuối lại bị hào quang của nữ chính ảnh hưởng, không thể thi được thành tích tốt.


Nghĩ lại thì hôm qua cũng không khác gì so với ngày khác.


Lẽ nào tiếp xúc cơ thể với Tạ Ánh An có thể làm suy yếu hào quang của nữ chính.


Có chút vớ vẩn.


Thanh Nhiễm xoay người, tiếp tục nghĩ về chuyện trước khi cô bị gọi đứng dậy trả lời, cô có tiếp xúc gì với Tạ Ánh An không?  


Hình như cũng không có, cô với Tạ Ánh An quá quen thuộc rồi, hơn nữa lúc cô lên lớp sẽ chuyên tâm học tập, không bị những chuyện khác dễ dàng ảnh hưởng.


Mà Tạ Ánh An bình thường cũng không nói nhiều, một ngày của anh không phải đang học thì cũng là nghịch bút, không thì là chơi điện thoại.


Hai người dù ngồi cùng bàn ngưng bình thường một người ngồi bên trái, một người ngồi bên phải, thật sự không có tiếp xúc cơ thể.


Dường như phát hiện ra huyền cơ rồi, Thanh Nhiễm thầm quyết định, ngày mai lúc lên lớp, cô phải trộm thử vô ý chạm vào Tạ Ánh An, có lẽ Tạ Ánh An không phát hiện ra đâu.


Cứ đắn đo nhiều như vậy, cô cũng không lật qua lật lại nữa, rất nhanh chìm vào giấc mộng.


 



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.