Tiểu Thanh Mai Trong Truyện Trời Giáng Nữ Chính

Chương 17: 17: Thẩm Chấp Chúng Ta Chia Tay Đi




Từng cơn gió lạnh lũ lượt thổi tới, Trà Trà dường như đã không thể cảm nhận được sự rét lạnh ấy nữa.
Thẩm Chấp chỉ dùng vài câu nói như thế đã khiến cho sự bình tĩnh vốn có của cô mất sạch.
Đôi mắt ướt đẫm đã đỏ lên của cô bình tĩnh nhìn theo bóng dáng hắn, nhưng tầm mắt cô cứ dần nhòe đi vì nước mắt rơi mãi không thể ngừng lại, cho dù cô đã rất cố gắng không khóc nhưng lại hoàn toàn vô dụng.

Môi cô hơi mím lại, môi dưới bị hàm răng trên cắn đến bật máu, dù như vậy cô vẫn im lặng lặng chịu đựng không muốn thốt ra bất cứ âm thanh gì khiến hắn phát hiện cô ở đây.

Trà Trà nắm chặt áo khoác dần xoay người, ở trên nền tuyết trắng lê từng bước chân nặng nề từ từ đi về hướng ký túc xá.
Giọng nói của Thẩm Chấp ngày một xa, đến lúc cô không còn nghe thấy nữa mới thôi.
Lúc này đã qua giờ đóng cửa ký túc xá từ sớm, dì quản lý ký túc cũng đã đi ngủ.
Trà Trà không có chỗ để đi, liền ngồi xổm dưới ký túc xá, cuộn tròn cơ thể, ôm chặt lấy chân mình, đem mặt chôn ở giữa hai chân, không phát ra một tiếng động.
Sáng sớm 6 giờ rưỡi, dì quản lý ký túc mở cổng lớn, phát hiện có người ngồi xổm ở bên ngoài thì vô cùng khiếp sợ.
Bà nhớ rõ đêm hôm qua bên ngoài có một trận tuyết lớn vô cùng giá rét.
Dì quản lý cong eo, nhẹ nhàng lắc lắc bả vai cô, “Cô bé à, cháu ngồi ở chỗ này bao lâu rồi? Cháu đừng ở chỗ này ngủ nữa, mau về ký túc xá đi.”
Trà Trà hơi ngửa mặt lên, cô đỡ vách tường chậm rãi đứng lên, thân thể hơi lắc lư, đầu cũng nặng dần đi, cô thấp giọng nói cảm ơn dì..
Khi đi về đến ký túc xá, Trà Trà tung mình lên giường, rồi ở trong chăn ngủ một giấc.
Các bạn cùng phòng như Trần Tâm Ý đều cho rằng Trà Trà tối hôm qua đã cùng Thẩm Chấp ở bên ngoài ngủ với nhau một đêm, nhưng lúc rời giường lại thấy giày của cô đang để trước giường, bọn họ sửng sốt chút lúc, sau đó rón ra rón rén, nhẹ nhàng mở rèm cửa của cô ra, trông thấy ổ chăn trên giường Trà Trà hơi phồng lên, mới dám xác định Trà Trà đã trở về.
Trần Tâm Ý xuống giường, dùng khẩu hình hỏi Du Vãn, “Cậu ấy trở về từ khi nào vậy?”
Du Vãn: “Tớ cũng không biết!!! Tớ còn cho rằng cậu ấy sẽ không về sớm như vậy đâu.”
Trần Tâm Ý có giảm giác bất an hỏi: “Không phải là sáng nay cậu ấy mới trở về đấy chứ?”
Du Vãn nói: “Tớ cảm thấy có khả năng là như vậy.”
Trần Tâm Ý nghiêm túc nói: “Chờ cậu ấy dậy rồi hỏi xem.”
Trần Tâm Ý cùng Du Vãn rời ký túc đi học, giữa trưa sau khi tan học hai người còn đến nhà ăn lấy cho Trà Trà một suất ăn, nhưng khi về tới thì Trà Trà còn chưa ngủ dậy, yên tĩnh nằm trong chăn.
Trên bàn, di động đang không ngừng reo, thế nhưng cũng không ảnh hưởng tới người đang nằm trên giường.
Du Vãn liếc mắt qua Trần Tâm Ý, “Chúng ta có nên đánh thức Trà Trà không?”
“Để cậu ấy ngủ một lát đi.”
Du Vãn thuận tiện liếc nhìn di động, cuộc gọi nhỡ hiển thị tên——【 A Chấp 】.
“Cậu ấy và bạn trai lại cãi nhau sao? Thẩm Chấp gọi điện đến mười mấy cuộc rồi kìa.”
Trần Tâm Ý nghĩ ngợi, cảm thấy không có khả năng hơi lắc đầu rồi nói, “Thẩm Chấp sẽ không cùng cậu ấy cãi nhau đâu.”
Trà Trà tính tình mềm mại, hầu như rất ít cãi nhau.
Thẩm Chấp cũng không phải là người đàn ông nóng tính vậy nên sẽ không có khả năng hai người họ sẽ cãi nhau..
Thẩm Chấp tối hôm qua uống tận hai chai rượu, sau đó 3 giờ sáng hắn mới đi về ngủ, buổi sáng 8 giờ hắn còn bình tĩnh bò dậy đi học, say rượu tỉnh lại đầu hắn như muốn nứt ra, đến trường thì không thể tập trung nghe giảng, vất vả lắm hắn mới chống đỡ được đến trưa, không yên tâm gọi điện cho Trà Trà, nhưng rất lâu cũng không có ai nghe máy.
Thẩm Chấp vốn dĩ muốn cùng bạn cùng phòng cùng đi nhà ăn ăn cơm, đi đến nửa đường, hắn nhấp nhấp môi mỏng, nhàn nhạt mà nói: “Các cậu đi ăn trước đi, tớ còn có chút việc gấp.”
Thôi Nam vừa buồn ngủ vừa đói bụng vẫn tốt tính hỏi, “Có muốn tớ giúp cậu lấy phần cơm trước không?”
“Không cần.”
Thẩm Chấp từ khoa Tài Chính chạy tới dưới lầu ký túc xá nữ, hắn lớn lên rất đẹp trai, hiện tại còn đứng ở dưới ánh mặt trời, làn da so với người khác trắng hơn nhiều, mặt đẹp như tranh, trầm tĩnh như nước, hắn đứng dưới liên tục gọi điện cho Trà Trà nhưng không được, tới khi Thẩm Chấp hỏi được số của Trần Tâm Ý từ người khác liền vội vàng gọi cho cô ấy.

Sau khi Trần Tâm Ý bắt máy, Thẩm Chấp liên hỏi tình hình của Trà Trà:
“Trà Trà hiện tại có ở trong ký túc xá không vậy?”
“Có, cậu ấy còn đang ngủ.”
“Ừ, vậy khi nào cậu ấy ngủ dậy phiền cậu báo cho tôi biết mộ tiếng.”
Trần Tâm Ý không tình nguyện đồng ý: “Được.”
Thẩm Chấp đối với cô ấy vừa khách khí lại vừa xa cách: “Cảm ơn cậu, tôi đã làm phiền rồi.”
Sau khi gọi điện thoại xong, Thẩm Chấp đứng dưới lầu ký túc xá trong giây lát, bề ngoài của hắn rất xuất sắc đã hấp dẫn không ít ánh mắt của các cô gái khác, hắn vươn đôi chân thon dài đi qua làm bao cô gái phải đỏ mặt, sau đó lại trộm nhìn, rồi mới can đảm cầm điện thoại chụp hình lại rồi lan truyền trên diễn đàn:
【Là Thẩm Chấp của khoa Tài Chính kìa!!! Trông đẹp trai quá, tôi muốn ngất đến nơi rồi huhuhu!!!】
【Cậu ta chính là người đại diện tân sinh viên phát biểu đấy, lúc đó tôi may mắn được ngồi hàng ghế đầu và được nhìn thấy rõ khí chất của cậu ta, chỉ có thể nói rằng Trà Trà thật sự quá hạnh phúc rồi.



【 Một người vừa xuất xắc vừa học giỏi như vậy cũng sẽ hạ mình đến ký túc xá tìm bạn gái, xem ra hai người bọn họ thật sự rất ngọt ngào nha.


Đứng không bao lâu, Thẩm Chấp liền rời đi.
Giữa trưa hắn không ăn cơm, lúc này cũng không cảm thấy đói, nằm ở trên giường mệt mỏi nhắm mắt lại, tự hỏi xem tối hôm qua Trà Trà có vì không tìm được hắn có khóc hay không.
Thẩm Chấp muốn xin lỗi cô, nhưng lại cảm thấy tính cách của cô tốt, nên chắc không cần phải dỗ dành.
Trà Trà ngủ một giấc đến chạng vạng tối, đỉnh đầu truyền đến cơn đau nhức cô mới chậm rãi mở to hai mắt sưng đỏ, cô ngồi dậy, cảm giác cả người nóng bức, thân thể không được thoải mái, hơi ngồi im một lát, cô chậm rãi leo xuống giường.
Trần Tâm Ý nói: “Cậu rốt cuộc cũng dậy, có đói bụng không?”
Trà Trà ngủ một ngày đã không ăn cái gì, bụng trống trơn, có chút đói bụng, nhưng cô lại không hề muốn ăn, “Tớ không muốn ăn.”
Nói xong, mới phát hiện giọng nói cô hơi khàn khàn.
Trần Tâm Ý nhìn cô một cái, phát hiện má cô hơi ửng hồng, cô ấy vội vàng duỗi tay chạm chạm cái trán của cô, phát hiện trán cô nóng tới mức kinh người, cô ấy la lớn: “Trà Trà, cậu phát sốt rồi.”
Cổ họng Trà Trà đau nhức, tinh thần uể oải, “Ừm có vẻ thế.”
Cô gái nhỏ sắc mặt tiều tụy dần trở nên trắng bệch, yên tĩnh ngồi ở trên ghế, làm cho người nhìn có cảm giác đẹp quỷ dị, cô đưa tay cầm điện thoại trên bàn, rũ mắt xuống nhìn, ánh mắt nhàn nhạt nhìn cuộc gọi nhỡ trên màn hình.
Trà Trà yên lặng tắt điện thoại đi, thân thể rất khó chịu, ủ rũ nói: “Tớ ngủ thêm một chút nhé.”
Trần Tâm Ý lấy thuốc hạ sốt từ trong ngăn kéo ra, “Cậu uống thuốc rồi hãy ngủ.”
Hơi dừng một chút, cô ấy lại nói: “Đúng rồi, giữa trưa Thẩm Chấp tới đi tìm cậu, cậu không trả lời điện thoại cậu ta sao?”
Trà Trà nắm chặt tay, dùng sức quá lớn khiến cho ngón tay cái trắng bệch, giọng cô hơi khàn khàn, không có cách nào phát ra âm thanh, chờ một lúc sau, cô mới nói: “Chờ tớ tỉnh ngủ rồi nói sau.”
Trà Trà uống hai viên thuốc hạ sốt, rồi tiếp tục nằm trở lại.
Du Vãn nhỏ giọng cùng Trần Tâm Ý nói: “Tối hôm qua, cậu ấy cùng Thẩm Chấp có phải đã cãi nhau không vậy? Tớ cứ có cảm giác mọi chuyện không đúng lắm.”
Trần Tâm Ý cau mày: “Tớ cũng cảm thấy kỳ lạ.”
Trà Trà cảm thấy bản thân thật sự không biết nỗ lực, nghe thấy tên của Thẩm Chấp liền muốn khóc.
Những câu nói tối qua của Thẩm Chấp vẫn quanh đi quẩn lại trong đầu cô.
Hắn nói hắn chưa từng thích cô.
Hắn cũng không có cách nào dành tình cảm nhiều hơn cho cô.
Trà Trà cắn chặt chăn, nhưng những giọt nước mắt như hạt trân chân châu cứ lũ lượt rơi xuống.
Du Vãn liếc qua Trần Tâm Ý, “Trà Trà đang ở trên giường khóc đúng không?”
Mặc dù âm thanh rất nhỏ, nhưng bọn họ vẫn nghe thấy, tuy nhiên cũng chỉ có thể giả vờ không có nghe thấy.
“Hình như là vậy.”
Du Vãn trong lòng lo lắng, “Cậu ấy cả ngày hôm nay cũng chưa có ăn cái gì, thân thể có thể chịu được không đây?”
Trần Tâm Ý mặc áo khoác một lần nữa, “Tớ đi nhà ăn mua cháo cho cậu ấy.”
“Tớ và cậu cùng đi.”
Chờ hai người họ mua xong cháo trở về, Trà Trà vẫn tiếp tục ngủ.
Trần Tâm Ý cũng mặc kệ cô muốn hay không, bò lên giường cô, đang chuẩn bị kéo cô ra khỏi chăn ép cô ăn, kết quả phát hiện nhiệt độ cơ thể người trong chăn rất cao, hai viên thuốc hạ sốt kia dường như một chút tác dụng cũng không có.
Trần Tâm Ý nhẹ nhàng vỗ vỗ mặt cô: “Trà Trà, mau tỉnh dậy đi.”
Trà Trà bây giờ chỉ muốn ngủ, mí mắt sưng không mở được, cả người kiệt sức, đầu óc đau nhức.
Trần Tâm Ý bị dọa sợi, ngay lập tức gọi cho người nhà cô, nói chuyện lập cà lập cập, nói cô bị bệnh cần đưa tới bệnh viện.
Giang Thừa Chu đêm đó nhận được cuộc điện thoại, liền lập tức cầm chìa khóa xe ra khỏi nhà, sợ Sở Thanh Ánh lo lắng, ông không dám nói thật, chỉ nói mình có việc đi ra ngoài một chuyến.
Nhưng ký túc xá có quy định đàn ông không vào được ký túc xá nữ.
Giang Thừa Chu chỉ có thể dừng xe ở ngoài ký túc xá, đứng ở bên ngoài chờ con gái được đưa ra.
Giang Thừa Chu luôn xem đứa con gái này là bảo bối, ngày thường nói chuyện cũng không dám nặng lời, khi nghe thấy tin cô phát sốt liền sốt ruột chạy đến.
Trần Tâm Ý đã mặc quần áo thật ấm cho Trà Trà mới nói, “Trà Trà, cậu có thể đứng lên không?”
Sắc mặt Trà Trà nóng lên, miệng mấp máy, không biết đang nói cái gì.
Trần Tâm Ý không có cách nào bèn gọi cho ba của Trà Trà, “Chú à, chú đi lên đi, Trà Trà vẫn chưa có tỉnh.”

Giang Thừa Chu mặt lạnh cúp điện thoại, dập tắt tàn thuốc ném vào thùng rác, cũng không màng quy định, sải bước vội vàng vào ký túc xá của Trà Trà.
Vẻ mặt ông nghiêm nghị bế ngang Trà Trà lên, nhìn cơ thể cô nóng bừng, ánh mắt càng thêm xót xa, hỏi mượn bạn cùng phòng cô một cái thảm lông, đem cô bọc kín mít không cho gió lọt qua, xong mới ôm người ra ngoài.
Trên đường về, Giang Thừa Chu lạnh mặt gọi điện cho bác sĩ tư nhân, sau đó lại thúc giục tài xế: “Lái nhanh lên.”
Tài xế không dám chậm trễ, tăng tốc đến hết cỡ.
Trở lại Giang gia, bác sĩ tư nhân cũng đã tới sẵn.
Sở Thanh Ánh biết được con gái bị bệnh, vội chạy xuống.
Sau khi Giang Thừa Chu giao Trà Trà cho bác sĩ, nhẹ giọng trấn an vợ: “Em đi ngủ trước đi, anh sẽ trông chừng con bé.”
Sở Thanh Ánh không yên lòng, bà nhíu mày, “Chờ con bé tỉnh, em lại ngủ tiếp.”
Bác sĩ truyền nước cho Trà Trà, nói: “Không có gì nghiêm trọng, đêm nay ngủ một giấc là ngày mai sẽ hết sốt.”
“Được.”
Tiễn bác sĩ đi, Giang Thừa Chu lại quay về phòng ngủ nhìn Trà Trà, cô gái nhỏ dường như ngủ không được ngon, khóe mắt ứa ra vài giọt nước mắt, như đã gặp phải ác mộng rất tồi tệ.
Giang Thừa Chu lâu rồi không thấy con gái khóc, nhìn thấy một lần trong lòng thật sự rất khó chịu, ông dùng lòng bàn tay thay cô lau đi nước mắt, ngồi ở trên ghế cạnh mép giường, canh cô cả một đêm.
Sở Thanh Ánh dậy sớm hầm cho Trà Trà một nồi canh.
Sở Thanh Ánh hiện tại ở nhà cũng không có gì để làm, lúc trước bà trở về nhà họ Giang có một nửa là ép buộc, Giang Thừa Chu ngoài miệng nói không can thiệp vào cuộc sống của bà, sau lại bắt bà đóng cửa hàng.
Sở Thanh Ánh tuy rằng không ưa gì tính cách chiếm hữu bệnh hoạn của Giang Thừa Chu, nhưng cũng không thể làm gì được ông, so với những gì ông làm trước đây thì bây giờ đã tốt hơn rồi.
Trà Trà thật lâu vẫn không tỉnh, cũng may cô đã hạ sốt.
Giang Châu nghe nói em gái bị bệnh, cũng chạy về, nhìn thấy mẹ đang ở trong phòng bếp chuẩn bị cơm trưa, anh hỏi: “Mẹ ơi, em gái con đâu?”
“Còn đang ngủ.”
“Con lên lầu xem thử.”
“Ừ, không cần đánh thức nó đâu.”
“Được.”
Giang Châu mới từ công ty vội vàng trở về, tây trang giày da mặc ở trên người không thoải mái, anh vội vàng cởi áo khoác, lại nới lỏng hai cúc áo ở cổ tay, tay chân nhẹ nhàng mở cửa phòng ngủ ra, đi từng bước nhẹ nhàng tiến vào.
Gương mặt cô gái nhỏ phiếm hồng, làn da tinh tế bóng loáng, lông mi dài, tinh xảo xinh đẹp.
Nhưng lúc này lại không có chút tinh thần nào.
Giang Châu ở trong phòng ngủ hơn mười phút, đang muốn đứng dậy rời đi, người trên giường chợt cử động, sau đó thong thả mở to mắt, đập vào mắt cô là một khuôn mặt quen thuộc khiến cô an tâm.
Giang Châu cười cười nhìn cô, “Tỉnh rồi à, để anh trai nhìn xem có chỗ nào không khỏe hay không nào.”
Anh duỗi tay chạm vào trán của cô gái nhỏ, “Ừm, đã bớt nóng rồi.” Anh nhìn chằm chằm khuôn mặt nhỏ của em gái, lại nói: “Nhưng mà mặt em lại gầy đi mất rồi, ở trường học không được vui sao?”
Trà Trà còn có chút hốt hoảng, đang tự hỏi không biết bản thân từ trường trở về nhà như thế nào.
Giang Châu nhìn biểu tình ngây ngốc của cô, bật cười nói: “Ngủ đến ngốc rồi sao?” Anh lại nói: “Có gì không vui mau nói cho anh trai nghe đi nào.”
Trà Trà vươn tay, ngón tay nhỏ xinh chạm vào vạt áo của anh, nước mắt ào ào chảy ra
Ở trường học cô không dám thể hiện cảm xúc ra ngoài, nhưng khi ở trước mặt người thân cô cuối cùng cũng không cần nhịn những nỗi uất ức xuống.
Thấy cô khóc, Giang Châu cực kì đau lòng.
“Em làm sao vậy?”
Trà Trà lúc đầu chỉ ôm anh trai mà khóc, càng về sau cô không thể khống chế cảm xúc, ôm lấy cổ anh trai, khóc rống lên, “Anh ơi em thất tình rồi.”
Cô khóc đến tê tâm liệt phế, vừa khóc vừa đánh người, “Cậu ấy nói trước giờ không hề thích em.”
Giang Châu nhẹ nhàng vỗ về lưng cô, “Khóc ra được là tốt rồi, Trà Trà của chúng ta sau này sẽ tìm được người khác tốt hơn thôi.”
Sau khi phát tiết xong cô trở về như bình thường, rửa mặt rồi cùng anh trai xuống lầu ăn cơm.
Cô không dám ngẩng đầu nhìn ba mẹ, cái đầu nhỏ cúi gằm xuống, chuyên tâm ăn canh.
Sở Thanh Ánh sờ sờ đầu con gái, “Ăn nhiều một chút, gầy quá rồi.”
Trà Trà vâng một tiếng rồi nói, “Con lâu rồi không được ăn cơm mẹ nấu, thật sự rất nhớ cơm mẹ nấu.”
Sở Thanh Ánh nói: “Ai bảo mấy ngày cuối tuần con không về.”
Trà Trà nhỏ giọng nói: “Con sẽ về nhà thường xuyên hơn.”
Sở Thanh Ánh cười cười: “Được.”

Sau khi ăn cơm trưa xong, Trà Trà mím môi, huyết sắc nhợt nhạt, cô nhìn mọi người trong nhà, nói: “Hôm nay con muốn nghỉ học.”
Giang Thừa Chu nói: “Ba đã xin phép cho con nghỉ một tuần rồi.”
Trà Trà vâng một tiếng, cũng không từ chối.
-
Trà Trà suốt một tuần đã không liên lạc với Thẩm Chấp rồi.
Đối phương gọi điện thoại cũng không nhận, gửi tin nhắn cũng không trả lời.
Cô đã bỏ tất cả những thứ liên quan đến Thẩm Chấp vào một chiếc hộp bìa cứng lớn, trong đó có cả cuốn nhật ký chứa đầy tên của Thẩm Chấp.
Thẩm Chấp liên tục gọi điện mấy ngày liền cũng không có ai trả lời, đến khoa Toán tìm cũng không thấy người, sau khi dò hỏi thì phát hiện Trà Trà bị bệnh nên xin nghỉ phép.
Thẩm Chấp mím chặt đôi môi mỏng, trong lòng đoán có lẽ là bởi vì đêm đó đã khiến cô tức giận, nếu không cũng sẽ không một mực làm lơ tin nhắn của hắn.
Chuyện này là hắn sai, cho nên Thẩm Chấp quyết định buổi tối thứ sáu sẽ đến nhà Trà Trà tìm cô.
Đang đi trên đường, khi đi qua một cửa hàng bán hoa.
Thẩm Chấp nhìn chằm chằm đoá hoa hướng dương trong cửa kính hồi lâu, nhớ Trà Trà rất thích hoa hướng dương, vì thế đi vào cửa hàng mua một bó.
Nhưng mà khi bước tới trước cửa nhà Trà Trà, lại cảm thấy bó hoa trong tay có chút kỳ cục, sau khi cân nhắc hồi lâu, Thẩm Chấp đã đem bó hoa đặt lên hộp thư trước cửa.
Tự tiện đến nhà là không phải phép, Thẩm Chấp đứng ngoài cửa, gửi tin nhắn WeChat cho Trà Trà: 【 Tớ đang đứng trước cửa nhà cậu.


Qua năm phút, cô không trả lời.
Lông mày Thẩm Chấp nhăn lại, khuôn mặt căng ra, ngón tay không tự chủ được tiếp tục gửi tin nhắn trong khung chat: 【Cậu xuống dưới đi, chúng ta nói chuyện một chút.


Lại qua một lúc lâu sau, người bên kia vẫn không trả lời.
Thẩm Chấp không chịu được cảm giác bị lạnh nhạt, cố gắng đè nén cảm xúc nói:【 Đêm hôm đó là lỗi của tớ, cậu mau ra đây đi.


Thẩm Chấp nhìn chằm chằm vào tin nhắn mình gửi, khóe miệng hơi nhếch lên.
Hắn cho rằng Trà Trà sẽ nể mặt hắn mà tả lời, nhưng sự thật chứng minh hắn nghĩ sai rồi.
Thẩm Chấp mất kiên nhẫn, bánh mắt hờ hững, xóa khung thoại, rời khỏi WeChat, sau đó xoay người rời khỏi cửa nhà cô.
Lòng tự trọng của hắn chỉ có thể cho phép bản thân hắn hạ mình đến đây thôi.
Cho tới nay đều là Trà Trà theo đuổi hắn.
Hắn không nghĩ chút giận dỗi của Trà Trà sẽ kéo dài quá lâu, có lẽ qua vài ngày nữa Trà Trà sẽ đến khoa Tài chính, mỉm cười tìm hắn nói chuyện.
Sau khi Thẩm Chấp trở về ký túc xá, Thôi Nam thuận miệng hỏi: "Bạn gái cậu vẫn tốt chứ?"
Thẩm Chấp nói: “Sẽ nhanh tốt lên thôi.”
Thôi Nam lại nói: “Hai người đã không đi ăn cùng nhau trong gần hai tuần nay, mọi người đều đoán liệu có phải hai người định chia tay thật hay không kìa.”
Thẩm Chấp không thích nghe lời như này cho lắm, trầm mặc vài giây, phủ nhận nói: “Sẽ không đâu.”
“Sẽ không cái gì?”
Thẩm Chấp không nói nữa.
Hắn tự tin rằng hắn và Trà Trà sẽ không thể nào có thể chia tay.
Bó hoa hướng dương mà Thẩm Chấp đặt trên hộp thư bị quản gia coi như rác rưởi tiện tay ném vào thùng rác.
Trà Trà ở nhà thêm hai ngày rồi mới lưu luyến quay lại trường.
Trần Tâm Ý ôm cô như người vừa sống sót qua đại nạn nói: “Hôm đó cậu làm tớ sợ muốn chết.”
Trà Trà xin lỗi nói: “Ngày hôm đó cậu vất vả rồi, cảm ơn cậu nhiều nhé.”
Trần Tâm Ý nhìn lướt qua một vòng trên mặt cô, phát hiện sau Trà Trà dưỡng bệnh ở nhà một tuần, hai má cũng tròn hơn một chút, cô ấy mới an tâm hỏi chuyện khác: “Cậu và Thẩm Chấp cãi nhau à?”
Nụ cười nơi khóe miệng Trà Trà ngưng đọng trong giây lát, cô lắc đầu: “Không có.”
“Thẩm Chấp trong khoảng thời gian này vẫn luôn hỏi thăm tin tức của cậu.”
“Tớ biết, tớ đang muốn đi tìm hắn.”
Còn một câu nữa, Trần Tâm Ý không biết có nên nói hay không, do dự mấy lần, cuối cùng cô quyết định thà nuốt ngược vào trong bụng còn tốt hơn.
Trà Trà nhẹ giọng hỏi: “Có chuyện gì vậy, cậu cứ nói đi.”
Trần Tâm Ý do dự: “Tớ nghe nói, Khương Diệu Nhan muốn tới trường chúng ta học, nghe nói là bởi vì cô ta có sở trường nghệ thuật nên được đặc biệt đặc cách vào trường.”
Trà Trà không ngạc nhiên chút nào, cô cảm giác mình giống như chưa bao giờ thoát khỏi Khương Diệu Nhan vậy.
Cô không có gì để nói ngoại trừ ồ một tiếng.
Trước khi Trà Trà đến khoa Tài chính, cô tìm được số của Thẩm Chấp, một lúc sau, mới gửi cho hắn một tin nhắn: 【 Tôi ở sân thể dục chờ cậu.



Thẩm Chấp cau mày khi nhìn thấy tin nhắn, tắm xong tóc còn chưa kịp lau khô, trực tiếp thay quần áo đi đến sân thể dục.
Trà Trà đã đợi hắn từ rất lâu rồi, cô ngồi trên bậc thang của khán đài, mái tóc đen nhánh buông xõa, hơi ngửa cổ, và đôi mắt như đang nhìn vào khoảng không vô tận trên bầu trời.
Thẩm Chấp hít một hơi thật sâu đi tới sau lưng cô, những giọt nước trên đuôi tóc chảy vào cổ áo dọc theo yết hầu, hắn mở miệng nói trước: “Thật sự xin lỗi, buổi tối hôm đó tôi có chút việc, quên không nói với cậu một tiếng.”
Trà Trà đứng dậy, cô quay lưng về phía hắn, nói không sao.
Thẩm Chấp chưa bao giờ cảm thấy giọng điệu của Trà Trà thờ ơ như vậy khiến hắn có chút hoảng sợ, hắn nói: “Cậu còn giận tôi sao?”
Trà Trà nói: “Không có.”
Cô quay người lại, đập vào mắt hắn là một đôi mắt tĩnh lặng như màn đêm, cô nhìn lại người mình thích nhiều năm như vậy, nhẹ nhàng gọi tên hắn: “Thẩm Chấp.”
Trái tim Thẩm Chấp nhảy dựng, linh cảm xấu dần dần lan ra, hắn nghe thấy cô nhẹ nhàng nói: “Chúng ta chia tay đi.”
Bình thản đến tĩnh mịch.
Bầu không khí đột nhiên cứng đờ.
Thiếu niên đứng hình mất một lúc lâu, mấy phút sau mới dùng lời lẽ chắc chắn nói: “Cậu còn giận tớ.”
Không biết là vì sao.
Nhưng Thẩm Chấp không nghĩ sẽ đồng ý với cô sẽ chia tay.
Ngay cả khi nghe được năm chữ này, dù trong người có chút khó chịu, không thể bình tĩnh nữa.
Thẩm Chấp vẫn còn muốn nói điều gì đó.
Cô nhìn vào mắt hắn với đôi mắt đỏ hoe, chặn lời hắn, "Tôi không tức giận."
Sự cáu kỉnh của Thẩm Chấp bởi vì một giọt nước mắt của cô, bỗng nhiên liền tan thành mây khói.
Hai người dù sao cũng cùng nhau lớn lên, làm sao mà một chút xíu tình cảm cũng không có chứ.
Thẩm Chấp chịu thua trước, hắn nói: “Cậu đừng khóc, là tôi không đúng.”
Hai hàm răng của Trà Trà cắn chặt vào nhau, cố gắng che lấp nỗi buồn để không mất đi sự bình tĩnh, vị chua từ cổ họng trào lên đến chóp mũi, cô bất động nhìn hắn bằng đôi mắt đen nhánh, ngữ khí nhẹ nhàng, giống như khoảng không mây khói mờ mịt, mang theo cảm xúc bi thương truyền vào trong tai hắn: “Cậu có phải là từ trước cho tới nay chưa bao giờ thích tôi đúng không?”
Một câu nhẹ nhàng.
Lồng ngực của Thẩm Chấp đau đớn, hắn không thở được, lời nói dối cũng không thể nói ra, lồng ngực đau nhói cũng không thể giải tỏa được.
Hai mắt Trà Trà mơ hồ có thể thấy tia máu, đôi môi mỏng trắng bệch đang khép mở, cô đã khàn giọng, nghẹn ngào hỏi: "Vậy thì tại sao cậu lại đồng ý ở bên tôi chứ?"
Trà Trà cũng muốn nói lời chia tay với hắn một cách nhẹ nhàng.
Sớm tụ sớm tan, nói trước với hắn một câu khi gặp lại cũng tốt.
Nhưng khi nhìn thấy hắn và nhớ lại những lời đó, cô không thể kìm lòng được mà đau khổ.
Giọng cô đứt quãng và đôi mắt ngấn lệ, mông lung hỏi, "Cậu không yêu tôi thì tại sao lại phải đồng ý với tôi?"
Thẩm Chấp cố giấu đi sắc mặt lạnh băng, hơn nữa một chữ cũng không chịu nói.
Trà Trà đưa tay lên lau nước mắt, nhưng mà nước mắt lại mãnh liệt không ngừng rơi, căn bản không kiềm chế được.
Có phải do cô sẽ không hay nói ra lời yêu thương, sẽ không tình tứ, sẽ không nói lời dễ nghe, ngoại trừ đối xử tốt với hắn, cô cái gì cũng sẽ không, vậy nên hắn mới không yêu cô.
Trà Trà hít mũi một cái, nỗi buồn đã bắt đầu tan vỡ, "Tại sao cậu không nói chuyện, tại sao lại đồng ý với tôi!?"
Cô rất thông minh, thực ra đã đoán được câu trả lời từ lâu nhưng cô vẫn muốn hỏi lại một lần cuối.
Thời điểm cô tỏ tình, lúc đó thật sự không phải là một thời cơ tốt.
Ngay khi Thẩm Chấp bị Khương Diệu Nhan cự tuyệt.
Cô cứ như vậy ngu ngốc mà đâm đầu vào.
Đôi mắt Thẩm Chấp hơi phiếm hồng, cổ họng như bị chặn lại, thở không ra hơi.
Câu hỏi của Trà Trà vẫn chưa kết thúc, mũi cô đỏ bừng, giọng lại khàn khàn, "Tôi thích cậu, cho nên tôi đáng bị cậu lừa dối sao?"
Thẩm Chấp rất muốn nói không phải vậy, nhưng hắn không cách nào nói ra được.
m thanh Trà Trà khóc không ngừng vang lên, “ Vì tôi thích cậu nên liền có thể bị cậu tùy tiện chà đạp sao?”
Nước mắt không tiếng động lặng lẽ rơi, vốn dĩ là khuôn mặt nhỏ nhắn trắng noãn giờ phút này lại đầm đìa nước mắt, tim cô ​​đau đớn đến nghẹt thở: "Sự chân thành của tôi chẳng lẽ không đáng một đồng hay sao?"
Trà Trà cảm thấy thật mất mặt khi ở trước mặt hắn gào thét, khóc lớn "Ở trong lòng cậu, tôi có phải là người luôn để cho cậu tùy ý làm tổn thương hay không?! Tại sao cậu không nghĩ tới tôi cũng sẽ rất thương tâm, rất khổ sở? Thẩm Chấp, cậu tại sao không hề đau lòng thương xót cho tôi vậy?!
Có phải cô đối xử với hắn không đủ tốt hay không?
Tại sao phải lừa dối, làm tổn thương cô chứ?
Tình bạn mười mấy năm, cùng sự thân mật mấy năm nay của cô và hắn chẳng lẽ đều là giả hay sao?
Trà Trà thật sự khóc đến kiệt sức rồi.
Cô vì Thẩm Chấp mà rơi quá nhiều nước mắt rồi.
Cô không muốn lại tiếp tục đau khổ như vậy nữa.
Mặt trời chói chang treo cao trên đỉnh đầu hai người, ánh mặt trời rực rỡ đến chói mắt.
Trà Trà tự trấn an mình và dần nín lại, sau khi tỉnh táo, cô nhìn hắn nói: “Cho nên Thẩm Chấp, chúng ta chia tay đi.”
Cô đã hết hy vọng với hắn rồi.
Cô muốn từ từ quên đi hắn..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.