Bên này Hoắc Cảnh đang chuẩn bị ra cửa, trước khi đi còn phải kiểm tra điện thoại, vừa mở máy liền không nhịn được mà chửi tục
Mẹ Hoắc Cảnh nghe được liền kinh ngạc nhìn lại, Hoắc Cảnh xấu hổ cười cười, vội thay giày ra cửa gọi điện Lý An Nhiên
Điện thoại vang lên hai tiếng sau đó người bên kia bắt máy, Hoắc Cảnh đề cao âm lượng quát mắng: “Cậu thật quá đáng! Gửi tin nhắn được rồi làm gì phải gửi ảnh qua như thế? Còn không phải chỉ là một bức tranh thôi à?”
Lý An Nhiên đem điện thoại để ra xa, đợi Hoắc Cảnh rống xong mới chậm rãi mở miệng: “Có giỏi thì tìm người vẽ cho cậu đi”
“Quá đáng” Hoắc Cảnh nghiến răng
“Cứ như vậy nha, tạm biệt” Lý An Nhiên nhanh chóng cúp máy
Hoắc Cảnh cầm điện thoại đứng yên tại chỗ, suy nghĩ một lát rồi bên miệng toát ra một nụ cười hắc hắc hai tiếng, gọi đến số kia
Niệm Sơ bị tiếng chuông điện thoại đánh thức, mơ mơ màng màng nghe thấy giọng nói quen thuộc
“Ơ, nghe rồi sao? Niệm Sơ, là anh Hoắc Cảnh đây”
“Đây, em nghe rồi”
“Lát nữa bọn anh có đi chơi bóng, em có muốn tới chơi một chút không?” Hoắc Cảnh nói xong còn hứng thú bổ sung, giọng nói lừa gạt: “Có chị Cung Uyển, Nguyễn Thư, còn vài người bạn học nữa đó”
“Thật ạ?” Niệm Sơ có chút hưng phấn, Lý An Nhiên thấy thế nhìn lại, trong mắt hiện lên một tia trầm tư
“Thật đấy”
“Đúng rồi, kêu Lý An Nhiên đưa em đi, đều biết chỗ cả”
“Được ạ”
Niệm Sơ hứng thú liền tỉnh ngủ, cúp điện thoại ngồi phắc dậy, đầu tóc rối dính bên má, cặp mắt còn mơ màng nhìn Lý An Nhiên
“Anh ơi, chúng ta đi chơi bóng với anh Hoắc Cảnh đi!”
“……..”
Lý An Nhiên ngập ngừng mở miệng: “Không được, em đâu có biết chơi”
“Vậy anh dạy em đi”
Niệm Sơ nhảy nhót kêu lên, để chân trần từ cửa sổ bò xuống dưới, vẻ mặt hưng phấn đi đến trước mặt anh, lôi kéo cánh tay: “Đi mà đi mà..”
Lý An Nhiên nhắm mắt lại mở mắt gật đầu
Niệm Sơ hô to một tiếng chạy đến phòng bên cạnh thay đồ
Tháng chín thành phố B có chút nóng bức, Niệm Sơ mặc một bộ đồ thể thao trắng, quần đùi áo ngắn tay lộ ra cánh tay cánh chân trắng nõn
Cô lập tức sang phòng gọi anh. Lý An Nhiên vừa lúc mặc đồ giống hệt cô. Đây là lần trước Thư Giai cùng Niệm Sơ mua, là đồ cặp
Nghe thấy tiếng kêu, Lý An Nhiên quay đầu lại nhìn, thấy Niệm Sơ mặc đồ hở người qua liền mở ra ngăn tủ lấy một lọ màu vàng nhạt, kêu cô lại
“Bên ngoài nắng gắt, cẩn thận không bị cháy nắng”
Niệm Sơ bĩu môi, đổ ra một ít ra lòng bàn tay, tiếp theo nhanh chóng xoa lên mặt. Làn da tức khắc có màu không cân xứng
Lý An Nhiên bất đắc dĩ kéo cô lại trước mặt, duỗi tay lau mặt cho cô, kem chống nắng tản ra nhanh chóng liền giống màu da
Niệm Sơ thuận theo ngưỡng mặt, cực kỳ tự nhiên nhắm mắt lại, môi chu ra
Thấy dáng vẻ này, Lý An Nhiên nhịn không được véo mặt cô một cái, tức giận mở miệng: “Được rồi, em tự xoa đi”
“Á”, Niệm Sơ duỗi tay xoa xoa mặt, bắt đầu xoa trên tay chân
Xoa xong, hai người ra cửa, ánh nắng mặt trời chói chang làm người ta không dám nhìn thẳng. Lý An Nhiên không biết lấy mũ từ đâu ra đội lên đầu Niệm Sơ
Mũ lưỡi trai màu đen, vành mũ thấp thấp che được vài phần ánh nắng
Sân bóng rổ ngay bên cạnh sân vận động, đạp xe chỉ mười phút. Niệm Sơ ngồi phía sau gió thổi nhẹ, thích thú mà lắc hai chân
Cuối tuần nên người rất đông đúc, không ít trẻ nhỏ tới đây chơi đùa, Niệm Sơ nhất thời không chú ý liền đụng vào một đứa nhỏ, vội vàng đỡ dậy
Đứa nhỏ chỉ cao đến đầu gối Niệm Sơ, mắt to ngập nước nhìn cô, khóc như chưa từng được khóc
Niệm Sơ hốt hoảng vội vàng cúi xuống dỗ ngọt, cũng may ba mẹ đứa nhỏ ngay lập tức lại đưa đi, cô đứng dậy thở ra một hơi
Lý An Nhiên kêu lên một tiếng, duỗi tay ôm bảo vệ cô đi về phía trước
Hai người đến sân bóng khi Hoắc Cảnh đang úp rổ, Nguyễn Thư cùng Cung Uyển ở một bên nói chuyện, bên cạnh còn có mấy người Niệm Sơ không quen
Lý An Nhiên đi qua, bọn họ liền nhiệt tình chào hỏi, sau đó ánh mắt dừng ở trên người Niệm Sơ
“Đây là..?” Một người lên tiếng hỏi
“Em gái”
“À”, mấy người tuy trong miệng nói thế nhưng trong mắt bán tín bán nghi. Hai người mặc đồ đôi, cô gái nhỏ còn bị anh vòng lấy bả vai, tự nhiên thân mật
Nếu nói là anh trai em gái thì tình cảm cũng thật tốt quá
Trong sân bắt đầu kịch liệt, Niệm Sơ đứng bên cạnh Cung Uyển thảo luận xem ai soái nhất. Sau một hồi, cuối cùng cũng đưa ra kết luận là Lý An Nhiên và Nguyễn thư
Một đám người đổ mồ hôi đầm đìa kết thúc, Lý An Nhiên cả người nóng hừng hực ngồi xuống bên cạnh Niệm Sơ, đợi nửa ngày, nhịn không được mà mở miệng
“Niệm Niệm, nước đâu?”
“A, đây ạ”, Niệm Sơ như vừa mới tỉnh dậy, nhìn anh đến hoa mắt, nghĩ ngợi vẫn là yên lặng mà lấy ra một chai nước cho anh
“Vừa mới suy nghĩ cái gì đấy?” Lý An Nhiên ngửa đầu uống sạch nửa chai nước, rồi mới ngước mắt hỏi cô
Niệm Sơ nhìn hai người cách đó không xa, ngơ ngác nói: “Em cảm thấy, chị Cung Uyển với Nguyễn Thư rất xứng đôi”
Lý An Nhiên nhìn theo ánh mắt cô, phía trước Nguyễn Thư tóc ướt át, gương mặt ửng hồng, trên da thịt trắng nõn có vài giọt mồ hôi
Nguyễn Thư ghé vào trước mặt Cung Uyển làm nũng, tươi cười lộ ra hai chiếc răng khểnh, thanh âm mềm mại
Cung Uyển trong tay cầm khăn giấy, giúp cậu lau mồ hôi, đáy mắt cũng tươi cười
Lau xong liền lấy chai nước bên cạnh vặn ra đem đến miệng Nguyễn Thư
Lý An Nhiên: “……”
Anh nhẹ nhàng hừ một tiếng, nhìn chai nước trong tay mình, giọng nói có chút ghen tị: “Uống nước cũng phải nhờ con gái mở cho, yếu đuối!”
“Đáng yêu mà..” Niệm Sơ đôi tay chống cằm, hai mắt sáng ngời nhìn hai người phía trước
Lý An Nhiên ánh mắt tối sầm lại, duỗi tay xoay đầu cô quay lại, cúi đầu để sát vào nhìn chằm chằm đôi mắt cô, mở miệng: “Anh với Nguyễn Thư ai đáng yêu hơn?”
Hô hấp nóng hổi phả vào trước mặt, phía trước là khuôn mặt tuấn tú, Niệm Sơ nhẹ nhàng hít vào một hơi, vô thức trả lời
“Đương nhiên là anh”
Trong ánh mắt chỉ có anh thôi.
Hoắc Cảnh hôm nay cảm thấy chính mình thật lợi hại, lúc nào đấu trí với Lý An Nhiên cũng thua nên chuyện nhỏ như thế này cũng thấy vui sướng
Chơi bóng rổ xong, Hoắc Cảnh hô to muốn mời mọi người ăn cơm, Lý An Nhiên gật đầu tán thành, “Vậy đi đến nhà hàng đi”
“Cái gì?” Mọi người đều khiếp sợ
Nhà hàng ở trung tâm thành phố trang hoàng độc đáo, rất tráng lệ, có thể nói đầy đủ các loại đồ ăn, giá cả cũng đắt đỏ, chỉ một bữa cơm cũng tốn mấy tháng tiền ăn vặt của họ.
Lý An Nhiên cười như không cười liếc Hoắc Cảnh, tiếng nói lạnh nhạt: “Không phải Hoắc thiếu gia đây mời sao?”
Nhà Hoắc Cảnh ở thành phố B coi như danh môn vọng tộc, ngày thường cũng rất hào phóng nên mọi người đều nghĩ hôm nay cậu tâm tình tốt nên bắt đầu hưng phấn ồn ào
“Trời ạ, quá tuyệt vời!”
“Để mình gọi điện cho mẹ tối nay không về nhà ăn cơm”
“Hoắc thiếu gia hôm nay cao quá nha, cao 1m8”
“Cái rắm, lão tử cao 1m83”
Hoắc Cảnh cưỡi lên lưng cọp khó leo xuống, tức giận lên người bên cạnh, giơ chân lên đá một cái rồi dẫn đầu đi ra ngoài, “Đi đi đi, hôm nay dốc hết ví mời mọi người ăn một bữa.”
Lý An Nhiên gọi món, người phục vụ cầm giấy bút đứng một bên, anh bình tĩnh gọi lên hàng loạt món ăn
Niệm Sơ đương nhiên là rất thích ăn thịt, cô nhìn thực đơn mà hai mắt đều sáng lên
Lý An Nhiên gọi cho cô vài món chính, cô gái nhỏ hưng phấn gật đầu như gà mổ thóc
Còn Hoắc Cảnh tim đang rỉ máu
Chính mình gây chuyện, khóc lóc cũng không được gì, mắt thấy ví tiền đã mất đi hơn phân nửa, Hoắc cảnh hô hấp nặng nề co rút đau đớn
Lý An Nhiên quả thực chính là ác ma!
“Ăn ngon không?” Ác ma kia mặt đầy ôn nhu dò hỏi cô gái bên cạnh, Niệm Sơ khóe miệng cười cong tít, mạnh mẽ gật đầu
“Ăn ngon lắm luôn!”
Còn có thể không ngon sao? Hoắc Cảnh nội tâm rít gào, giá cả của một đĩa giò heo đây có thể mua nguyên nửa con lợn trong chợ, đương nhiên là phải ngon!
Dù cho trong lòng sôi trào mãnh liệt, nhưng trên mặt vẫn phải cười cười, Hoắc Cảnh mặt đầy hiền lành nhìn Niệm Sơ nhẹ nhàng mở miệng: “Niệm Sơ, ăn ngon thì ăn nhiều một chút”
“Vâng ạ!” Niệm Sơ gật đầu, không chút khách khí gắp liên tục đồ ăn
“Ăn từ từ, không ai giành với em”, Lý An Nhiên vỗ cái đầu đang chôn trong chén, Niệm Sơ không đếm xỉa tới anh, lung tung gật đầu, động tác trên tay bay nhanh đã ăn hết trong chén
Ai nói không ai giành với cô, Niệm Sơ nhìn quanh trên bàn, trừ Lý An Nhiên với Hoắc Cảnh, mọi người ai cũng đang chăm chú ăn
Bữa cơm này có thể nói rất ngon, trừ người nào đó tay còn đang run run. Đi đến trạm xe buýt, Hoắc Cảnh nuốt nước mắt tạm biệt mọi người
“Tôi về trước đây..”
“Chú ý đường sá nhé, Hoắc thiếu gia hôm nay tốt bụng quá”
“Đúng đúng đúng, cảm tạ Hoắc thiếu”
“Để tôi lạy Hoắc thiếu một cái”
Những người trước mặt vừa cảm kích vừa trêu chọc cậu, Hoắc Cảnh mỉm cười một cách mệt mỏi
“Không cần khách sáo, chỉ cần mọi người vui là được”
Ánh mắt Hoắc Cảnh nhìn đến Lý An Nhiên đang mỉm cười kia, chỉ cảm thấy trong lòng từng trận lạnh cả người, đúng là một con người nham hiểm, từ nay về sau sẽ không nói chuyện với anh nữa
Hoắc Cảnh tổn thương tinh thần vác xác lên xe, vẻ mặt không còn gì luyến tiếc
Buổi tối trước khi đi ngủ lại nhận được một tin nhắn
Đến từ Lý An Nhiên
Nhấn mở, thấy tài khoản được cộng lại nửa tiền ăn lúc nãy. Hoắc Cảnh nhìn chằm chằm một chuỗi con số kia rồi quyết định vẫn tiếp tục làm bạn tốt của Lý An Nhiên.