Tiểu Thanh Mai

Chương 18-2



Editor: Thùy Linh

Hốc mắt trở nên chua xót, Lý Thư Dao quay lưng lại dựa vào tường, ngửa đầu hít sâu.

Cô chỉ có một đứa em trai mà ba mẹ đều yêu thương, cho nên Lý Thư Dao từ nhỏ đến lớn ước mơ có thể có anh trai. Trời cao giống như hiểu thấu lòng cô, năm tám tuổi ấy gặp được Lý An Nhiên.

Lúc ấy là tết Thanh minh, trời mưa phùn phùn, anh mặc một bộ đồ thể thao màu đen từ xe bước xuống, đôi giày trượt ván mới tinh sạch sẽ, khuôn mặt thanh tú, khác hẳn với mấy đứa con trai trong xóm.

Cao quý như một vị hoàng tử

Lý Thư Dao vẫn nhớ rõ, ba mẹ cô kéo đến trước mặt anh bảo gọi anh trai, cô vui mừng đến mức muốn hò hét

Lý Thư Dao luôn tìm cách nói chuyện với anh, không có lúc nào là không đi theo sau anh, càng ngày càng thân thiết, càng ngày càng quen thuộc, từng câu nói đều gọi anh trai

Mỗi lần đều sẽ tính thời gian khi nào anh về quê, đều sẽ tính xem bao giờ anh rời đi

Nguyện vọng lớn nhất của Lý Thư Dao đó là thi đậu đại học, đến nơi anh ở, sau đó trở thành cô gái mà anh yêu thương nhất.

Đúng vậy, cô biết Niệm Sơ, Lý An Nhiên mỗi lần đều nhắc đến, cô gái cùng anh lớn lên, cô gái mà anh miêu tả là ngoan ngoãn đáng yêu

Cô gái mà anh miêu tả là có mái tóc đen dài, vẽ tranh rất đẹp, còn có nhiều thói quen xấu

Đó là người mà anh yêu thương nhất

Không phải Lý Thư Dao cô.

“Dì Thư kêu mọi người ăn cơm”, Lý Thư Dao giơ tay gõ nhẹ cửa, nhẹ nhàng ở miệng, mặt cố gắng tỏ ra bình thường

Hai người nghe tiếng nhìn lại, Lý An Nhiên tắt đi máy sấy, bầu không khí trở nên an tĩnh

“Ừ, bọn anh qua liền”, anh nói xong giơ tay vuốt tóc Niệm Sơ, mới vừa rồi còn ướt đẫm, giờ đã trở nên tung xõa óng mượt

Niệm Sơ chậm rì bò lên, trong lúc lơ đãng thấy ánh mắt của Lý Thư Dao, cô sửng sốt, nhưng Lý Thư Dao đã vội đi mất

Ăn cơm xong, hoàng hôn vừa mới buông xuống, những đám mây màu hồng xám lơ lửng trên bầu trời, gió đêm nhẹ nhàng mát mẻ. Thư Giai quyết định dẫn mấy đứa nhỏ ra ngoài đi dạo

Trong núi muỗi nhiều, Lý An Nhiên lấy ra từ trong balo một chai thuốc đuổi muỗi, phun tới phun lui trên người Niệm Sơ hai lần rồi mới yên tâm thu tay lại. Nháy mắt nghĩ tới cái gì đó, anh nghiêng đầu nhìn Lý Thư Dao cách đó không xa, quơ quơ chai thuốc đuổi muỗi hỏi

“Em có muốn xoa thuốc không?”

Lý Thư Dao nhìn Niệm Sơ rồi mới miễn cưỡng lắc đầu từ chối: “Không cần”

Lý An Nhiên nghe vậy nhíu mày, đi qua “Vẫn cứ là dùng đi”

Anh nói xong giơ tay, cũng phun trên người Lý Thư Dao

Niệm Sơ lén rũ mắt, còn Lý Thư Dao sắc mặt tươi hẳn lên.

Mọi người chậm rì xuất phát, Niệm Sơ trước đây rất thân với Thư Giai, hơn nữa đáy lòng không rõ cảm xúc nên một đường chạy lên kéo tay Thư Giai nói chuyện phiếm, hai người liền đi đằng trước.

Lúc sau, Niệm Sơ quay đầu lại thấy hai người kia đang nói chuyện gì đó mà trông Lý Thư Dao rất vui vẻ.

Đi dạo trở về, trời đã tối om, Niệm Sơ nằm trên giường nhưng không hề buồn ngủ, cô nghĩ nghĩ, lấy di động ra gõ một đoạn tin nhắn. Giây lát, nhìn chằm chằm điện thoại cắn môi tự hỏi vài giây rồi nhấn gửi

“Tô Lê, cậu nói xem, nếu anh hàng xóm lúc nào cũng đối xử tốt với cậu, đột nhiên có một ngày phát hiện, anh ấy còn có một cô em nữa, hơn nữa là có quan hệ huyết thống, cậu sẽ thấy thế nào?”

Đối phương nhanh chóng trả lời cô

“Anh ấy đối xử với cô ấy ra sao?”

Niệm Sơ tự hỏi hồi lâu mới chần chờ gõ tin

“Giống như…không xa lạ lắm”

“Vậy à…vậy thì chỉ có loại ấy thôi”

“Loại nào?” Niệm Sơ đầy mờ mịt

“Thì vậy đó, giống như trước đây, còn có thể thế nào được?”

Bên kia nhắn lại như vậy, Niệm Sơ ngây ngốc, Tô Lê lại nhắn

“Giống như ba mẹ cậu sinh thêm một đứa em, cậu chỉ có thể trơ mắt nhìn mình bị mất đi vị trí yêu thương.”

Niệm Sơ nhìn tin nhắn nghĩ: Có giống đâu, em cô thì cô cũng sẽ yêu thương, nhưng mà Lý Thư Dao, cô không thích nổi!

Cô thở dài nhấn tắt màn hình

Xoay người, lăn qua lăn lại, nhìn trần nhà phát ngốc

Bất quá Tô Lê cũng nói không sai, chỉ có thể trơ mắt nhìn mình bị mất đi vị trí yêu thương

Niệm Sơ cứ như vậy an ủi chính mình, nhưng vẫn ngủ không yên

Ngày hôm sau, hai mắt đều có quầng thâm, ra cửa gặp được Lý An Nhiên, anh sát mặt vào quan sát vài giây lo lắng hỏi: “Làm sao vậy? Tối qua em không ngủ được hả?”

Gương mặt kia gần trong gang tấc, trắng trẻo, thanh tuấn, lông mi đen nhánh, ngay cả môi cũng đẹp

Niệm Sơ chớp chớp mắt, ngực có chút nhói, âm thanh nhẹ nhàng giống như năn nỉ kêu một tiếng: “Anh An Nhiên.”

“Ừ?” Lý An Nhiên lên tiếng, ánh mắt càng thêm lo lắng

“Không có gì” Niệm Sơ phản ứng lại, cười cười lắc đầu

Ăn cơm xong, Lý Thư Dao lại tới. Thư Giai kêu Lý An Nhiên mang hai cô gái ra ngoài chơi. Niệm Sơ nghĩ ngợi nửa ngày nói dối mệt mỏi trở về nhà trước

Mấy ngày vì tận lực tránh Thư Dao, hoặc ở một mình trong phòng, hoặc cùng Thư Giai, Lý Khâm ra ngoài, hoặc cùng ông nội ngồi dưới mái hiên nói chuyện

Cô cố che giấu cảm xúc của mình, còn Lý An Nhiên thì đã phát hiện ra từ lâu

Ban đêm, Niệm Sơ tắm rửa xong trở về phòng, Thư Giai cùng Lý Khâm ở dưới hiên nói chuyện, Lý An Nhiên nhìn quanh một vòng, đi tới phòng Niệm Sơ

Gõ nhẹ cánh cửa, cô gái nhỏ bên trong đang ngồi ở trên giường nhìn anh

Dưới ánh đèn phòng, cả người như tỏa ra ánh hào quang

“Niệm Niệm.” Lý An Nhiên đi qua, xoa tóc cô

“Dạ?”

“Sao mấy ngày nay em không đi chơi với anh?”

“Đâu có.”

Niệm Sơ tròn mắt, trong mắt đều là sự thản nhiên

Lý An Nhiên có chút đau đầu

“Thật không?” Anh ghé sát mặt vào nhìn cặp mắt kia nhẹ giọng hỏi

“Thật mà.”

Niệm Sơ vô cùng  khẳng định gật đầu

Im lặng nửa ngày, cô lại lần nữa mở miệng: “Anh An Nhiên, em muốn đi ngủ.”

Cô gái nhỏ âm thanh mềm mại, trong mắt đựng đầy ánh sao, đen nhánh trong suốt, nhưng mà Lý An Nhiên lại cảm nhận có một vách tường ngăn cách giữa hai người

Anh giật giật môi, mở miệng: “Ngủ ngon”

Lý An Nhiên mấy ngày sau cũng rất ít ra cửa, ở nhà chơi cùng Niệm Sơ. Lý Thư Dao tới kêu anh vài lần nhưng lần nào cũng rầu rĩ trở về

Trong núi không có nhiều hoạt động giải trí, nên Niệm Sơ có mang theo đồ vẽ tranh. Một người đọc sách, một người vẽ tranh bên cạnh

Dần dần Niệm Sơ cũng giống như trước, khi không có Lý Thư Dao chỉ có hai người, trên mặt Niệm Sơ cười rất nhiều.

“Có phải em không thích Thư Dao đúng không?”

Một ngày nọ, hai người ngồi ở trong phòng, Lý An Nhiên đột nhiên hỏi cô một câu như vậy, Niệm Sơ sửng sốt trả lời nhanh chóng: “Đâu có.”

Nói xong lại nở nụ cười nghiêm túc giải thích: “Cũng chưa có nói chuyện nhiều, không phải thích cũng không phải không thích”

“Vậy à”, anh hơi nhếch lên khóe miệng gật đầu “Anh biết rồi.”

Anh biết cái gì…Niệm Sơ buồn bực, tiếp tục vẽ. Lý An Nhiên nhìn sườn mặt cô, động tác lật sách dừng lại, ánh mắt dần dần trầm tư

Cô gái nhỏ không thích anh quan tâm người khác sao?

Cho nên dứt khoát nhắm mắt làm ngơ

Lúc chỉ có hai người ở bên cạnh nhau, liền giống như trước kia, vách tường ngăn cách cũng biến mất

Chính là như vậy.

Lý An Nhiên nghĩ nghĩ, nhịn không được cúi người qua xoa tóc cô, đem sợi tóc ở lòng bàn tay cọ cọ, anh thích ý nheo lại đôi mắt

“Ai nha!” Niệm Sơ bắt lấy tay anh, trừng mắt chỉ trích. Lý Nhiên cười nhéo nhéo gương mặt trắng nõn của cô

Ở nông thôn gần một tuần, trước khi về một ngày, ông nội quyết định dẫn mọi người đi câu cá, Niệm Sơ mấy ngày ở chung cảm xúc cũng đã hòa nhập hơn

Cô thay giày cùng Lý An Nhiên ra cửa. Vừa mới đến bờ ruộng, liền nhìn thấy Lý Thư Dao đối diện hướng bọn họ vẫy tay, chạy chậm lại, mỉm cười ngọt ngào với Lý An Nhiên

“Cuối cùng anh cũng ra khỏi nhà!”

“Đúng vậy”, Lý An Nhiên nhu hòa như cũ

“Là muốn đi câu cá sao?”

“Ừ”, Lý An Nhiên gật đầu, ông nội cũng mở miệng: “Con bé này, đi cùng không?”

“Đi ạ đi ạ”. Lý Thư Dao cười tủm tỉm đứng bên cạnh Lý An Nhiên, suốt quá trình đều không nói chuyện với Niệm Sơ. Lý An Nhiên thấy người đằng trước không nói gì liền cất bước đi tới

Đầu đang rũ thấp đột nhiên bị gõ một cái, lực không nặng cũng không nhẹ. Niệm Sơ ngẩng đầu, quả nhiên là một gương mặt quen thuộc

“Làm gì vậy”, cô giơ tay xoa đầu, nhẹ giọng hỏi

“Nhìn đường đi”

“Xì…”

Đi qua ruộng lúa, vòng qua con núi nhỏ, sau lưng chính là một dòng suối, nhìn lên trên là đập chứa nước xuất hiện trước mắt mọi người

Nước màu xanh biếc không thấy đáy, bốn phía bị đắp lên xi măng, bên cạnh là màu xanh lá thảm cỏ

Lý Khâm lấy ra ghế gấp, bắt đầu chỉnh cần câu

Lý An Nhiên động tác thuần thục câu mồi, đang chuẩn bị giúp Niệm Sơ, Lý Thư Dao thì Thư Giai ở cách đó không xa kêu anh qua giúp. Lý An Nhiên chỉ có thể nói sơ qua rồi để hai người tự làm.

Lúc anh đi rồi, không khí có phần xấu hổ. Đập chứa nước rất lớn, Thư Giai cùng Lý Khâm bọn họ ở đầu bên kia, âm thanh mơ hồ theo gió truyền đến. Niệm Sơ cùng Lý Thư Dao hai người đứng ở một bên trầm mặc.

Trong bầu không khí ngại ngùng, một giọng nói cất lên.

“Anh An Nhiên đối với cậu rất tốt.” Đột nhiên Lý Thư Dao phảng phất tùy ý mở miệng nói chuyện

Niệm Sơ sửng sốt, nhẹ nhàng trả lời: “Đối với cậu cũng vậy mà..”

“Nhưng tôi là em gái thân thiết của anh ấy, còn cậu?”

Lý Thư Dao ngữ khí đột nhiên sắc bén lên, đôi mắt gắt gao nhìn chằm chằm cô, tràn ngập địch ý. Niệm Sơ bất mãn đọng lại nhiều ngày cũng bộc phát, lần đầu tiên dỗi người

“Có câu nói, bà con xa không bằng láng giềng gần.”

“A…” Lý Thư Dao cười châm chọc, đáy mắt tràn đầy đố kị: “Niệm Sơ, có đôi khi tôi cảm thấy cậu không biết xấu hổ.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.