Tiểu Thanh Mai

Chương 2



Editor: Thùy Linh

Niệm Sơ ngày đầu tiên đi học khóc đến kinh thiên động địa.

Thật khó để tưởng tượng rằng một đứa bé nhỏ vậy mà có thể khóc lớn như thế.

Mắt cô đỏ ửng, miệng chu ra, hai tay dụi mắt, mái tóc ướt đẫm mồ hôi dính trên trán, trông rất đáng thương.

Đàm Nhã với Niệm Thanh dỗ nửa ngày nhưng cũng không có tác dụng, đành phải nhờ đến Lý An Nhiên đến giúp.

Niệm Sơ từ trước đến nay rất ngoan ngoãn, rất hiếm bướng bỉnh, nhưng một khi đã bướng lên thì ai dỗ cũng không được, chỉ có Lý An Nhiên mới có thể làm cô ngoan ngoãn trở lại.

Mặc dù chỉ mới tám tuổi nhưng Lý An Nhiên sinh hoạt rất có quy luật, mỗi sáng đều chạy bộ, về nhà tắm rửa rồi thay quần áo đi học.

Lúc nghe thấy Niệm Sơ khóc, Lý An Nhiên tắm vội rồi mặc quần áo đi xuống lầu.

Mái tóc đen vẫn còn nhỏ vài giọt nước. Chỉ mặc một chiếc áo thun trắng, thơm mùi sữa tắm, một cảm giác sảng khoái mà người khác cũng cảm nhận được.

Ngửi thấy mùi hương quen thuộc, Niệm Sơ đã sớm ngừng khóc, nhưng đôi vai vẫn còn đang run rẩy, thút thít.

Lý An Nhiên ngồi xuống trước mặt cô, ôm nửa người cô vào lòng, sau đó cúi xuống dùng tay mình lau đi nước mắt.

Nhìn vào đôi mắt vừa đỏ vừa tròn kia, Lý An Nhiên sát mặt vào hỏi

“Sao lại khóc?”

Niệm Sơ thút thít, nghẹn ngào nói

“Em..Em không muốn đi học…”

“Ở trường có rất nhiều bạn nhỏ, có thể chơi đùa cùng với em mỗi ngày mà kia mà”. Lý An Nhiên nhẹ nhàng nói.

Cô gái nhỏ trước mặt lập tức lắc đầu lia lịa, “Em không thích, không thích chơi với những người khác, chỉ thích chơi với anh thôi.”

Vừa nói xong, lại kích động rơi nước mắt, không kìm chế được mà khóc lớn.

“Nhưng làm sao đây, anh muốn đi học. Hay là hai chúng ta cùng đi, tan học lại trở về nhà cùng chơi đùa, có được không?”

Niệm Sơ nghe vậy chớp chớp mắt, miệng còn đang định nói nhưng Lý An Nhiên đã nói tiếp

“Niệm Niệm ngoan, nghe lời anh, không được khóc nữa.”

Cô nhìn anh chằm chằm, đôi mắt còn đỏ hoe.

Trong giây lát, âm thanh nhỏ nhẹ vang lên, như đang còn nức nở, tựa lông vũ nhẹ nhàng khẽ chạm đến tim

Cơ thể nhỏ bé hơi run run, có vẻ như đang nén khóc

Cô nói, “Anh ơi, em không khóc nữa, anh đi sấy tóc đi, không sẽ bị cảm lạnh đó.”

Thế là Niệm Sơ đành phải đi học, lúc nào trở về nhà cũng khổ sở khóc lóc không ngừng. Vừa đến nhà, chiếc cặp còn chưa để xuống đã vội chạy sang nhà của Lý An Nhiên.

Sau đó liền chạy vào lòng, hai tay ôm chặt cổ anh, miệng ríu rít không ngừng

“Anh ơi, ở trường em không quen ai cả..”

“Trong lớp muốn ngồi chỗ kia nhưng không được ngồi, cũng không thể nói chuyện..”

“Đói bụng cũng không được ăn…” Cô nũng nịu, giọng nói như đang sắp khóc.

Lý An Nhiên chỉ có thể ôm cô dịu dàng khuyên nhủ, “Niệm Niệm, trẻ con ai cũng phải đi học, nếu không sẽ vô học, không có người chơi cùng.”

“Thật vậy sao?”, cô nheo mắt nhìn anh, đôi mắt như đang phủ một lớp sương.

“Ừ, anh nói thật mà.” Lý An Nhiên nghiêm túc gật đầu.  

Niệm Sơ khổ sở rũ mắt xuống, đem đầu gác lên cổ anh không nói lời nào, chớp chớp lông mi còn đang thấm nước mắt, khuôn mặt nhỏ vô cùng im lặng.

Lý An Nhiên biết đây là dáng vẻ của cô lúc buồn, trong lòng anh có chút bất lực, chỉ có thể cúi đầu ôm cô, lặng lẽ an ủi

Một lúc sau, Lý An Nhiên mới lên tiếng

“Niệm Niệm..”

Cô gái nhỏ còn đang tròn mắt nhìn, nhưng không đáp lại, cứ như thế bướng bỉnh, Lý An Nhiên cười khẽ, đành mở miệng, “Anh mỏi tay quá, Niệm Niệm”.

Vừa dứt lời, cô lập tức trèo xuống khỏi người anh, sau đấy nhẹ nhàng xoa cổ tay anh, trên mặt vô cùng áy náy, nhỏ nhẹ nói

“Niệm Niệm xin lỗi…để em xoa tay anh hết đau nhé.”

Lý An Nhiên nghe thấy vậy liền nhẹ nhàng xoa đầu cô, khẽ nói,

“Ngốc.”

Niệm Sơ đi học mẫu giáo được vài ngày thì Đàm Nhã được nhà trường phân làm giáo viên chủ nhiệm.

Trách nhiệm trên vai ngày càng tăng lên, những ngày ở trường học cũng như thế mà tăng, đương nhiên sẽ có lúc phát sinh vài tình huống mà không về nhà. Cứ như vậy mà Niệm Sơ được giao cho Thư Giai.

Niệm Sơ từ nhỏ đã theo chơi đùa cùng Lý An Nhiên, vì thế mà nhà của anh cũng quen thuộc như nhà mình, không hề cảm thấy xa lạ, ngược lại còn rất vui vẻ.

Dì Thư nấu ăn rất ngon, nhà rất đẹp, lại còn cảm giác ấm cúng, trên ban công còn có cái xích đu trắng.

Lúc nào cô cũng ngồi đu đưa chơi ở đó, rất vui.

Mỗi lần ăn cơm tối xong, hai vợ chồng Đàm Nhã còn chưa về, Niệm Sơ phải qua phòng Lý An Nhiên ngủ cùng anh. Cứ như thế vài ngày, cả hai nhà đều cảm thấy quen với điều đó.

Niệm Sơ rất thích ngủ cùng Lý An Nhiên, vì khi cô ngủ ở cái phòng lớn kia luôn thấy sợ hãi, phải mở đèn khắp phòng mới ngủ được.

Nhưng mỗi khi mẹ cô lén tắt đèn, Niệm Sơ chỉ có thể trùm chăn khắp người, tuyệt vọng xua đuổi bóng tối trong đầu.

Trái lại, phòng của anh Lý An Nhiên rất đẹp, hơn nữa là đặc biệt ấm áp, Niệm Sơ vừa mới nằm lên giường đã trực tiếp ngủ thiếp đi.

Công việc của Đàm Nhã ngày càng bận rộn, bởi vì có một lần bồi dưỡng học sinh giỏi nên hiệu trưởng quyết thăng chức làm giáo viên trung học, mỗi khi tan làm còn phải ở lại dạy thêm hoặc sửa bài thi. Từ đó Niệm Sơ đều ở nhà Lý An Nhiên, cùng anh ăn cơm, cùng anh đi học.

Thư Giai rất yêu thích Niệm Sơ, thích đưa cô đi dạo phố mua quần áo, biến cô thành một nàng công chúa nhỏ, thỏa mãn mong ước từ lâu.

Thư Giai luôn muốn có một cô con gái, nhưng sau khi sinh Lý An Nhiên, cơ thể yếu đi, không thể sinh được nữa, nên yêu mến Niệm Sơ như con gái mình.

Năm ấy Niệm Sơ sáu tuổi, tốt nghiệp nhà trẻ, trở thành học sinh tiểu học. Lúc đó Lý An Nhiên đã mười một tuổi học lớp năm.

Đàm Nhã có lẽ đã nhận ra vài năm nay hơi lơ là với Niệm Sơ nên cố gắng trở về nhà sớm, nấu cơm cho Niệm Sơ, cùng con gái làm bài tập.

Nhưng Niệm Sơ thì vẫn vậy, thường xuyên chạy qua nhà Lý An Nhiên không chịu về.

Dần dần trở thành thói quen, Đàm Nhã đã khuyên rất nhiều lần nhưng không có tác dụng, cũng tùy ý mặc cô.

Sáng sớm

Lý An Nhiên mở mắt ra, phát hiện Niệm Sơ đang nằm trong lòng mình, thân mình mềm mại, ngủ rất yên tĩnh, khuôn mặt nhỏ ửng hồng.

Anh cục cựa vài giây nhưng không đẩy cô ra, giơ tay lấy chiếc chăn bỏ ra sau, ôm chặt cô vào người.

Ngoài cửa khung cảnh mùa xuân tươi đẹp, ánh nắng vàng nhạt xuyên qua cửa sổ chiếu xuống sàn cho thấy một ít bụi đang bay lở lửng trong không khí.

Vài giọt sương còn đọng trên lá, thấp thoáng một màu xanh tươi cùng với màu xanh lam của bầu trời.

Anh lười biếng nhắm mặt lại, cọ cọ cái cằm trên đỉnh đầu Niệm Sơ, lại tiếp tục ngủ.

Thư Giai mở cửa phòng ra, nhìn thấy một cảnh như vậy, bất lực lắc đầu, nhìn chằm chằm vào hai khuôn mặt nhỏ đang ngủ yên, không nỡ lên tiếng kêu dậy.

Tại bàn ăn trong phòng khách, Lý Khâm đang đọc báo, trước mặt có bánh quẩy và sữa đậu nành. Thấy Thư Giai một mình đi xuống lầu, lên tiếng hỏi

“Con bé Niệm Niệm kia lại tới nữa hả?”

“Đúng vậy, hai đứa còn đang ngủ cùng nhau, trông rất đáng yêu.” Thư Giai ngồi xuống, lấy đũa gắp một cái bánh quẩy, cắn một miếng rồi lại nói

“Này, nói gì thì nói, hai đứa vẫn còn đang lớn, ngủ chung như vậy có phải là hơi bất thường không?”

Tờ báo trên tay khẽ lật, Lý Khâm mặt không biểu cảm nói

“À..”

“Anh à cái gì, phải nói một câu gì đi chứ..” Thư Giai trừng mắt một cái.

Lý Khâm nghe vậy, ánh mắt rời khỏi tờ báo, gật đầu nói một cách nghiêm túc

“Em nói phải, điều đó không đúng lắm.”

“…” Thư Giai không để ý đến nữa, tiếp tục ăn sáng.

Đồng hồ báo thức trong phòng vang lên, ồn ào chói tai, Lý An Nhiên từ từ mở mắt, mơ mơ màng màng duỗi tay tắt, rồi dừng lại hai giây, mắt mở to.

Niệm Sơ còn đang ngủ say, cái mũi nhỏ trắng khẽ rung lên, đôi môi còn đỏ nhạt.

Hít một hơi ổn định lại tinh thần, Lý An nhiên đẩy đẩy người bên cạnh mình, nhẹ nhàng nói

“Niệm Niệm, dậy thôi, trễ giờ rồi”

Niệm Sơ mơ màng khẽ cục cựa, miệng còn lẩm bẩm, nhắm rồi lại mở mắt, chốc lát lại nằm im.

Lý An Nhiên chớp mắt, tiếp tục gọi cô

Giọng nói của anh vừa dễ nghe lại có phần dịu dàng vì mới ngủ dậy, Niệm Sơ rốt cuộc cũng mở mắt rồi lười biếng nhắm lại, cuối cùng cọ vào xương quai xanh của anh.

Miệng nói mớ, như con mèo nhỏ, ngưa ngứa trong tim

“Anh Lý An Nhiên…”

“Dậy nào”, Lý An Nhiên dùng tay chải chải tóc cô, dịu dàng nhìn lại.

Niệm Sơ nằm im một lát rồi bị anh ôm lấy, nhấc người ra khỏi chăn, sau đó đặt cô trước bồn rửa mặt, rồi nhét bàn chải đánh răng vào miệng, động tác nhanh nhẹn như đã làm việc này nhiều lần trước kia.

Mùi bạc hà lan tỏa ra trong miệng, xông thẳng vào đầu, Niệm Sơ lười biếng mở mắt rồi chậm rãi súc miệng.

Hai người rửa mặt xong xuống lầu, bữa sáng trên bàn còn đang nóng, Thư Giai đang đóng hộp đồ ăn thấy thế liền đưa hai đứa nhỏ đến trường.

Trường tiểu học ở rất gần đó, chỉ cần đi qua con ngõ nhỏ, băng qua đường lớn là có thể tới nơi, đại khái chỉ mất có mười phút.

Cô gái nhỏ được anh ôm trong lòng, đôi mắt to tròn nhưng không thể nhìn thấu được điều gì, khuôn mặt trắng trẻo còn đang ngơ ngác, có chút buồn ngủ.

Vừa ngốc lại vừa đáng yêu.

Lúc còn đang ở ngã tư chờ đèn xanh, Lý An Nhiên vui vẻ nhìn cô, thoáng chốc lại không nhịn được mà nở nụ cười.

Đúng là cô gái nhỏ ngốc nghếch

Anh mắng thầm trong lòng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.