Niệm Sơ tức giận nhưng đấu không lại anh nên chạy đến phía trước TV lăn qua lộn lại
Côn mở máy chiếu trên tường ra, kéo bức màn lên rồi tắt đèn trong phòng. Động tác của Lý An Nhiên dừng lại, sau đó nhanh chóng đánh bàn phím
Vài phút sau, anh quyết đoán nhìn lại
Người nọ đã nằm ở trên sô pha, bật điều hòa nằm ôm gối xem phim đến mê mẩn
Bộ dáng vô cùng hưởng thụ
Lý An Nhiên đi qua, xốc chăn lên chui vào ôm cô vào lòng ngực, ánh mắt lười nhác nhìn vào màn hình
Niệm Sơ giật thân mình, điều chỉnh tư thế rồi để mặc cho anh ôm
Hai người chuyên tâm xem phim, thường thường sẽ nói với nhau hai câu, xung quanh yên tĩnh, thành phố ồn ào náo động giờ đây chỉ là màn đêm yên lặng, nam nữ diễn viên chính giờ phút này như đang hát câu kết
Phim gần hết, Niệm Sơ mơ màng xoay người, ôm Lý An Nhiên cọ cọ, nhỏ giọng nỉ non: “Buồn ngủ quá, em muốn ngủ.”
“Anh ôm em vào phòng nhé?” Anh nhìn người trong lòng ngực, cúi đầu nói nhỏ bên tai cô
Niệm Sơ hừ nhẹ hai tiếng như là bất mãn, lại như là làm nũng. Ở bên Lý An Nhiên càng lâu, cô càng ngày càng giống lúc nhỏ luôn dính lấy anh, làm nũng chơi đùa với anh cũng thành chuyện thường ngày, thậm chí chỉ có hơn chứ không kém
“Muốn ôm anh ngủ?” Anh hiểu rõ hỏi, Niệm Sơ chỉ im lặng
Lý An Nhiên ngẩng đầu, nhìn phòng khách một cách hư vô, anh hít vào một hơi, “Sợ là không được”
“Tại sao?” Niệm Sơ bất mãn chất vấn, ôm cổ anh nũng nịu
“Cứng.”
Lý An Nhiên nói xong bình tĩnh nhìn cô, chờ người trong lòng ngực chạy trối chết nhưng Niệm Sơ lại ngơ ngẩn nhìn chằm chằm anh. Giây lát, cô nhấc chân lên đụng chạm, trên mặt biểu tình đơn thuần lại trong sáng
“Muốn em giúp anh không?”
Cảm giác khoái cảm lập tức truyền ra khắp thân, xông thẳng vào não, làm người không nhịn được mà run rẩy
Cô gái nhỏ giọng nói mềm mại phát ra quanh quẩn bên tai, lý trí bị chia thành từng mảnh nhỏ
Lý An Nhiên không làm chủ được bản thân mà nói: “Được.”
Người trước mặt rất quen thuộc với Niệm Sơ, cả thân thể của anh cũng rất quen thuộc, cô biết Lý An Nhiên có mấy khối cơ bụng, biết toàn thân trên dưới của anh đều là sạch sẽ, màu trắng tinh tế
Còn biết sau thắt lưng gần mông anh có một nốt ruồi son
Đó là vì năm ấy cô vọt vào trong phòng anh, vừa lúc anh quen lấy áo ngủ nên chỉ quấn khăn tắm nên bị phát hiện
Nhưng cô lại không biết trên người anh lại có chỗ cứng như vậy, to như vậy, lòng bàn tay cô khẽ run, trong lòng giống như nai con chạy loạn
Bên tai lại còn có người ho nhẹ, gọi tên cô, ra tiếng chỉ thị
“Niệm Niệm, dùng sức một chút…”
“Mau một chút, ừ.., chính là như vậy.”
Ngày hôm sau, Niệm Sơ vô cùng im lặng, rời giường ăn cơm sau đó lên xe, cơ hồ là không nói một lời, yên lặng mà rũ đầu, không chịu nhìn Lý An Nhiên một cái
Từ nhà anh đến phòng vẽ của Thành Giai chỉ mời phút, vừa cùng lúc Lý AN Nhiên tiện đường. Anh mở cửa vào xe, Niệm Sơ lập tức tháo dây an toàn định xuống
Lý An Nhiên tay mắt lanh lẹ, bắt được cánh tay Niệm Sơ sau đó một tay khác nâng sườn mặt, ép cô ngẩng đầu lên
Bốn mắt nhìn nhau, Niệm Sơ nhanh chóng nhìn chỗ khác, không biết đôi tai mình đang ửng đỏ
“Anh biết hôm qua đối với em là bất ngờ.”
“Anh xin lỗi, là do anh không khống chế bản thân được.”
Anh thấp giọng nhận lỗi, Niệm Sơ lại không biết làm sao, cô nhắm mắt nhỏ giọng mở miệng: “Em cũng có lỗi…”
“Được rồi”, Lý An Nhiên chặn miệng cô, mắt ghé sát vào, cơ hồ là dán tới bên môi cô, hô hấp phả nhè nhẹ
“Chúng ta dù sao cũng đã thử thì tốt rồi, trước lạ sau quen.”
“Anh cút đi!” Niệm Sơ lập tức đẩy anh ra hùng hổ xuống xe. Lý An Nhiên xoay người dựa vào ghế, nhìn chằm chằm bóng lưng cô mà cười vô cùng sung sướng
Phòng vẽ của Thành Giai là một tòa nhà hai tầng, đây là khu nghệ thuật, chung quanh an tĩnh, gần đó là các thư viện, trung tâm triển lãm, quán cà phê
Kiến trúc bên trong đều cực kỳ đặc sắc, trang trí lãnh đạm gọn gàng
Niệm Sơ nhìn phòng vẽ ở trước mặt, nhắm mắt lại say mê hít sâu một hơi
Nơi này chính là phòng vẽ trong mơ của cô
Bởi vì đây là lần đầu tiên cô tới nên Thành Giai cố ý chờ ở lầu một, thấy Niệm Sơ thì dẫn cô đi tham quan, sau đó giới thiệu cô với mọi người
Làm quen xong, Niệm Sơ được tự mình chọn dụng cụ vẽ, sau đó được sắp xếp chỗ ngồi
Niệm Sơ rất vừa long, không gian lầu một rất lớn, học sinh của Thành Giai cũng không nhiều lắm. Phòng làm việc cá nhân ông là ở lầu hai, ngày thường không có việc gì thì sẽ không xuống dưới
Mọi người ngồi cách nhau rất xa, không gian của mỗi người cách khoảng mấy chục mét. Chỗ Niệm Sơ ngồi có cửa sổ lớn ở phía trước, nhìn ra có thể thấy trời xanh mây trắng
Cô rất thích
Niệm Sơ lắp giá vẽ, đem dụng cụ vẽ từ nhà theo đặt lên, sau đó chỉnh lại ghế ngồi. Niệm Sơ đi rửa tay xong bắt đầu vẽ
Toàn bộ lầu một đều im ắng, mọi người đều có việc làm của riêng mình, bất tri bất giác, thời gian lặng lẽ trôi đi. Niệm Sơ bắt đầu cảm thấy đói
Điện thoại cô phát ra âm thanh nhỏ, Niệm Sơ nhấn mở phát hiện là tin nhắn của Lý An Nhiên
[ Giữa trưa ăn cơm với anh nhé? ]
[ Được. ]
[ Lát nữa anh đến đón em. ]
[ Vâng!]
Giữa trưa, hai người đến một nhà hàng gần đó, đồ ăn cũng hợp với Niệm Sơ, bên cạnh là gần đó là nơi làm việc của Lý An Nhiên
Năm trước anh đã xong thời kỳ thực tập thì Lý Khâm liền điều anh tới công ty làm, theo ông xử lý chuyện to chuyện nhỏ của công ty. Mấy năm nay thân thể Lý Khâm càng ngày càng sa sút, Thư Giai sớm trông mong ông về hưu
Ở công ty, Lý An Nhiên có một phòng làm việc riêng, bên trong còn có phòng nghỉ, Niệm Sơ có thể ở lại ngủ trưa. Cơm nước xong, hai người chậm rãi đi bộ qua đó
Tập đoàn Chính Nhiên là một tòa nhà lớn, sừng sững ở trung tâm đoạn đường, phòng làm việc của Lý An Nhiên ở tầng cao nhất, còn có thang máy để di chuyển
Lý An Nhiên dẫn theo Niệm Sơ đi vào đều khiến không ít người để ý, mọi người đều lui tới gật đầu chào hỏi Lý An Nhiên mà tầm mắt lại nhìn vào cô gái mà anh đang nắm tay
Niệm Sơ vì vẽ tranh mà mặc đồ cực kỳ đơn giản thoải mái, mái tóc dài tùy ý cột ở phía sau, làn da trắng nõn có thể nhìn thấy mạch máu xanh
Ngũ quan rõ ràng không phải là quá kinh diễm nhưng làm người ta khó có thể dời mắt
…Rất đặc biệt, đặc biệt là cặp mắt câu người kia
Mọi người sôi nổi cảm khái, không hổ là bạn gái của giám đốc, vừa thấy liền cảm giác không giống với mấy cô gái ở công ti, khí chất này thật là làm người khó có thể đoán
Lý An Nhiên đi làm nên mặc đồ rất nghiêm túc, sơ mi trắng chỉnh tề, vạt áo nhét ở quần tây đen, chân dài thẳng tắp, dáng người thư thái lỗi lạc
Bốn phía, người đến người đi đều mặc đồng phục, thần sắc tự tin bước chân vội vàng. Sảnh lớn trang trí gọn gàng mà tinh xảo, sàn nhà đá cẩm thạch bóng loáng, cửa sổ pha lê nhìn ra là phong cảnh bên ngoài
Niệm Sơ mặc một chiếc váy dài, dưới chân mang một đôi giày vải, đi trên sàn nhà này đột nhiên lại cảm thấy nhút nhát
Lý An Nhiên đi ở phía trước, bước chân thực mau, mạnh mẽ nắm lấy tay cô, hai người mười ngón tay đan vào nhau, thân mật khắng khít
Niệm Sơ thu lại tinh thần, nhanh bước chân theo kịp anh, hai người sóng vai đến thang máy, cửa thang máy châm rãi đóng lại
“Oa, trời ạ! Mọi người có nhìn thấy không! Giám đốc thật ra là đã có bạn gái!” Người vừa nãy tươi cười với Niệm Sơ bây giờ lai biến đổi sắc mặt, nói chuyện với hai đồng nghiệp bên cạnh khoa trương kinh ngạc cảm thán
“Đây đúng là tin sốc, tôi muốn nói chuyện này cho cả thế giới biết!!!” người nọ ngồi xuống, thần sắc kích động bắt đầu gõ gõ bàn phím
“Đúng đúng đúng, mau mau nói!!!”
Trong lúc nhất thời, group chat của công ti nổ tung.