Tiểu Thanh Mai

Chương 42



Editor: Thùy Linh

“Cùng Tô Lê đi dạo phố? Hửm?” Anh thấp giọng mở miệng, rõ ràng là đang ngồi nhưng khí thế lại sắc bén, giọng nói trầm đến mức có thể gọi mây đen

“Ban ngày là đi dạo phố cùng Tô Lê, buổi tối có họp lớp.” Niệm Sơ một năm một mười trả lời

“Sao không nói với anh?”

“Anh có hỏi đâu.”

Niệm Sơ nhìn mũi chân dưới đất không dám ngẩng đầu lên nhìn anh, nói ra những lời này liền cảm thấy không khí trong phóng u ám vài phần. Hai người không tiếng động giằng co, giây lát Lý An Nhiên mở miệng

“Niệm Niệm, ngẩng đầu lên nhìn anh.”

Niệm Sơ nghe vậy liền ngẩng đầu vô tội nhìn anh. Ánh mắt Lý An Nhiên trầm tĩnh, vẫn không có cảm xúc

“Có phải em sợ nói ra anh sẽ không cho em đi?”

Cô gật đầu

“Có phải em không thích anh quản em?”

Lại gật đầu

“Vậy được, từ nay về sau anh không quản em nữa.”

Lý An Nhiên nói xong mở cửa đi ra ngoài, bước chân kiên quyết. Trước mặt cô chỉ là một cơn gió nhẹ, bóng dáng anh biến mất ở cửa chỉ còn Niệm Sơ đứng ngây ngốc tại chỗ

Khó có thể tưởng tượng, từ nhỏ đến lớn bên nhau gần hai mười năm, hai người chưa từng cãi nhau, thế mà lần này lại vì chuyện cỏn con như vậy

Niệm Sơ thấy mình có lỗi nhưng cũng không muốn mất mặt đi nhận lỗi, hơn nữa lâu lắm rồi cô mới được hưởng thụ tự do

Không có người gọi điện hỏi cô ở đâu làm gì, cũng không có người lúc nào cũng nhắc nhở cô không nên và nên làm những việc gì

Có thể tùy tiện ăn vặt, có thể nhịn ăn để vẽ cả ngày

Nhưng mà trải qua mấy ngày như vậy cô bắt đầu cảm thấy nhớ

Muốn nghe giọng nói của anh, muốn cùng anh nói chuyện phiếm, muốn ôm eo anh làm nũng

Niệm Sơ ôm gối nằm trên giường, nhìn ảnh hai người chụp chung trên điện thoại mà phát ngốc

Cô nhìn thật lâu cuối cùng nhấn gọi cho anh

Từ lúc tiếng bíp bíp bắt đầu cũng như đến lúc tự kết thúc cũng không có người nghe, Niệm Sơ cảm thấy mất mát, có chút chua xót

Mãi cho đến khi trời gần tối, Lý An Nhiên mới gọi lại. Niệm Sơ nghe chuông điện thoại liền nhanh chóng ngồi dậy, tay chân luống cuống

“Alo” cô nhẹ nhàng mở miệng

“Lúc nãy em gọi cho anh?”

Nghe thấy giọng nói quen thuộc, vô cùng êm tai ấy thì hốc mắt Niệm Sơ nhanh chóng đỏ lên, cô hít hít cái mũi chất vấn

“Sao anh không nghe máy?”

“Đang họp nên anh không nghe được.” Ngữ khí Lý An Nhiên có chút lạnh lùng, Niệm Sơ ấp úng ‘ồ’ một tiếng sau lại không có dũng khí nói chuyện

“Tìm anh có việc gì không?”

Niệm Sơ há miệng thở dốc, lại khép miệng lại, cuối cùng nhìn chằm chằm vào góc phòng. Trong điện thoại rất yên lặng, chỉ nghe thấy tiếng thở của hai người

Hồi lâu, đầu bên kia thở dài, Niệm Sơ sợ anh cúp máy nên nhanh chóng nói: “Em..Buổi tối anh có phải tăng ca không?”

“Hôm nay mẹ em làm sủi cảo, em đem cho anh có được không?” Càng nói, giọng nói của cô nhỏ dần

Đợi đã lâu, mới nghe được Lý An Nhiên ở đầu bên kia nói: “Không cần, bên ngoài lạnh lắm, em đừng ra ngoài.”

Hai giây sau anh lại bổ sung: “Hai ngày sau anh mới về nhà.”

Cúp điện thoại, Lý An Nhiên ngước mắt nhìn Quý Vi phía đối diện, gật đầu nói: “Tiếp tục đi.”

Mấy người bên cạnh hai mặt nhìn nhau, mới vừa rồi bắt đầu họp mỗi người đều nêu lên vài vấn đề vì đây chỉ là hội nghị ngắn gọn

Quý Vi nói vài điểm mấu chốt, chỉ thấy Lý An Nhiên cầm điện thoại sau đó ánh mắt âm trầm bảo cô ngừng

Một cuộc điện thoại chỉ ngắn ngủn vài phút, bọn họ liền thấy Lý An Nhiên từ lãnh đạm đến dịu dàng

Hội nghị vẫn luôn diễn ra cho đến khi trời tối, mọi người đều chưa ăn cơm chiều. Lý An Nhiên nhìn đồng hồ đeo tay rồi anh nói: “Mọi người vất vả rồi, hôm nay tôi mời.”

“Cảm ơn Lý tổng”, bốn người trước mặt lập tức cảm thấy thụ sủng nhược kinh, vội vàng dọn đồ chuẩn bị đứng dậy

Đã là giai đoạn cuối năm nên công việc ở công ti rất nhiều, đặc biệt là mấy vị trí quan trọng đều phải tăng ca đến khuya, đợi lát nữa ăn cơm xong lại tiếp tục

Lý Khâm đã từng nói với anh, đối với cấp dưới không thể ép buộc họ, thỉnh thoảng mời bọn họ ăn bữa cơm là cũng có ý

“Để tôi chở mọi người qua.”

Lý An nhiên đứng dậy mặc áo khoác vào, cầm điện thoại, ví tiền và chìa khóa xe ra cửa. Quý Vi đi theo, ba vị phó tổng lại phải về văn phòng một lúc

Hai người vào thang máy

Quý Vi thuộc chuyên ngành khác, vốn là sẽ không tiếp xúc nhưng hạng mục sắp tới của Lý An Nhiên phải liên lạc nhờ cô

Bởi vì chuyện Niệm Sơ lúc trước nên hai người ít khi gặp mặt, lần này nhân tiện hai người ở thang máy, Quý Vi mở miệng trước

“Hình như đã lâu rồi mới được ăn cơm cùng cậu.”

Cô không gọi tên anh, chỉ bình tĩnh giống như đang nói chuyện phiếm

Lần đó lý An Nhiên đã hứa với Niệm Sơ cho nên hôm sau gặp Quý Vi ở công ti, cô cười gọi tên anh chào hỏi, Lý An Nhiên lập tức trả lời “Quý Vi, về sau cứ gọi tên tôi đầy đủ đi, bạn gái tôi không thích cùng người khác xưng hô như vậy.”

Từ đó về sau, Quý Vi chỉ gọi anh là Lý tổng

Lý An Nhiên nghe vậy tự nhiên trả lời: “Cũng không lâu lắm.”

Hàn huyên hai câu, không khí lại yên tĩnh. Tay Lý An Nhiên bấm số tầng, thang máy di chuyển

Đinh một tiếng, cửa thang máy mở ra. Hai người một trước một sau đi ra ngoài, xe của Lý An Nhiên cách đó không xa, anh lái xe lại đây chờ mấy người khác xuống

Quý Vi đang đứng ở trước cửa công ti chờ anh thấy thế đi tới, mở cửa xe ngồi ghế phụ

“Ba người họ đều là nam, tôi ngồi phía trước có được không?” Quý Vi nghiêng đầu cười hỏi, Lý An Nhiên gõ gõ tay lái, ngữ khí đạm nhiên

“Ừ, không sao.”

Sủi cảo trong tay Niệm Sơ đã trở nên lạnh lẽo, cô nhìn một màn trước mặt mà phát lạnh cả người. Bên ngoài gió rất lớn, thổi trúng má cô, khăn quàng cổ có dày đến mấy cũng không đủ chống chọi

Cô sợ nhất là trời lạnh, thời tiết như thế này chắc chắn sẽ không ra khỏi cửa nhưng vì muốn gặp Lý An Nhiên nên mạo hiểm gió lạnh thấu xương mà đi khắp thành phố. Kết quả là thấy bạn trai mình để người con gái khác ngồi ghế phụ bên cạnh

Đặc biệt là người này vẫn luôn là mối bận tâm lớn của Niệm Sơ

Máy sưởi từ bốn phương tám hướng tỏa ra, từ lỗ chân lông đến toàn thân, da thịt lạnh lăng dần ấm trở lại chỉ là trong lòng lạnh lẽo như cũ

Niệm Sơ thử tắm bằng nước ấm nhưng cũng không có hiệu quả

Chăn bông vừa ấm áp vừa mềm mại như là một đám mây ôm bọc Niệm Sơ, cô gắt gao đem thân mình chôn ở trong chăn, trong lòng mệt mỏi nên ngủ thiếp đi

Vì nặng nề nhắm mắt nên không chú ý đến điện thoại đang không ngừng thông báo

Ngủ một giấc, Niệm Sơ tỉnh dậy với suy nghĩ đã trở nên thanh minh, cô rời giường bình tĩnh đánh răng rửa mặt, ăn bữa sáng xong mới mở điện thoại

Từ Lý An Nhiên

[ Niệm Niệm, em nghe điện thoại đi. ]

[ Có phải em đến tìm anh không? ]

[ Anh họp từ chiều đến khuya nên cùng đồng nghiệp ăn cơm, mọi việc không như em nhìn thấy đâu. ]

Cuối cùng là một tin nhắn vào lúc hai giờ sáng

[ Em ngủ rồi sao? Tỉnh lại nhớ nhắn cho anh, anh rất lo cho em. ]

Niệm Sơ xem xong thì nhấn tắt màn hình

Dù cho có hiểu lầm cô cũng khó chịu

Ăn xong bữa sáng, Niệm Sơ bắt đầu đem chính mình nhốt trong phòng vẽ tranh. Ba tháng sau là đã bắt đầu giải Lưu huỳnh, năm trước cô để thua ở trận chung kết nên lần này muốn đạt giải

Điện thoại tắt máy đặt ở một bên, từ ngày đến tối Niệm Sơ chỉ ra ngoài ăn một bữa cơm, lúc cô vẽ tranh thường xuyên mất ngủ, không thể ngừng đắm chìm trong việc vẽ

Lý An Nhiên đã từng vì lo lắng cho cô mà cứ cách hai tiếng đồng hồ lại kiểm tra một lần, cho dù động tác rất nhỏ nhưng cũng khiến Niệm sơ mất tập trung. Lúc sau Niệm Sơ trực tiếp khóa cửa, bị Lý An Nhiên dạy dỗ một hồi

Còn bắt cô hứa không được khóa cửa, yêu cầu cô phải ăn ít nhất hai bữa một ngày. Niệm Sơ không chịu liền bị anh bắt nạt

Sở dĩ hai người cãi nhau cũng vì chuyện này, Niệm Sơ có thể nghe lời anh sửa sai thói quen sinh hoạt hằng ngày nhưng lại không thể chịu bị trói buộc khi vẽ tranh

Vẽ xong một bức thì trời đã gần khuya, Niệm Sơ tắm rửa liền mệt mỏi lên giường ngủ, điện thoại cả ngày cũng không mở

Vì buồn ngủ nên cô không còn nghĩ đến Lý An Nhiên

Ai mà ngờ ngày hôm sau trong phòng khách nhà mình lại xuất hiện một hình bóng quen thuộc, anh ngồi ở sô pha đang cùng Niệm Thanh chơi cờ

Anh mặc đồ đơn giản ở nhà, dáng người cao ráo, sườn mặt ôn hòa trắng nõn

Ánh mắt Niệm Sơ nhìn xuống bàn cờ, ngón tay thon dài cân xứng cầm một quân cờ chuyển động, đẹp như trong phim

Ký ức hôm ấy lại ùa về, ngày đó lạnh thấu xương, anh mặc vest đen bên ngoài là áo khoác nỉ, đĩnh bạc lại thẳng tắp, khí chất lỗi lạc

Toàn thân ngập tràn hơi thở nam tính hôm ấy khác xa với bộ dáng ở nhà của anh, nhưng lại làm người ta khó có thể rời mắt

Đẹp đến phạm quy

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.