Tiểu Thanh Mai

Chương 45



Editor: Thùy Linh

Lý An Nhiên nâng cằm Niệm Sơ hôn lên, hương vị bạc hà quấn quanh, đầu lưỡi anh quét vòng quanh hàm răng trơn bóng của cô một lúc sau mới rời đi

Lúc tách ra còn nhìn cô với vẻ mặt nghiêm trang

“Rất sạch sẽ”

Niệm Sơ: “……..”

Buổi tối, Lý An Nhiên ôm cô nằm trên giường. Hai người lẳng lặng dựa sát vào nhau, ánh đèn màu cam tỏa ra từ một góc phòng. Niệm Sơ không buồn ngủ, nghe anh lải nhải bên tai

Một bàn tay sờ đến hông cô

“Nơi này to.”

Đi xuống sờ vào cái bụng nhỏ

“Nơi này gọn”

Tiếp theo, bàn tay hướng lên trên, ở trước ngực cô xoa một cái

“Nơi này nhỏ.”

Niệm Sơ nhịn không được mà đá chân anh

Chỉ nghe Lý An Nhiên lại khe khẽ thở dài, ai oán phiền muộn

“Anh dưỡng nhiều năm như vậy vất vả lắm, vậy mà…”

Niệm Sơ không nghe nổi nữa, lập tức lôi tay anh ra, ngước mắt giận mắng: “Về phòng anh ngủ đi!”

“Không muốn”, Lý An Nhiên ôm chặt cô, đầu cọ ở cổ Niệm Sơ, uy hiếp: “Về sau mỗi tuần anh sẽ kiểm tra em, nếu em thức khuya sụt kí anh sẽ nhốt ở nhà không cho đi đâu nữa.”

Anh nói xong ngẩng đầu nhìn

“Anh nghiêm túc đấy.”

“Em biết rồi”, Niệm Sơ tránh mắt anh

Cô ậm ừ cho qua, cũng không dám làm trái lời. Nhưng càng lớn lá gan cô cũng lớn theo, vẫn mong muốn đạt được giải thưởng

Niệm Sơ như cũ mỗi ngày đều thức đêm vẽ tranh

Nhưng mà cho dù có thức khuya đến mấy thì cũng không cải thiện được bao nhiêu

Cô cau mày, xé bức tranh trước mặt. Bình thường, quá bình thường, cảm giác không có gì đặc biệt

Niệm Sơ cắn môi, ủ rũ ngồi một chỗ

Trước hạn một ngày, Niệm Sơ đem nộp tác phẩm.

Cảm giác mệt mỏi rã rời kéo đến

Cô lập tức gọi taxi đến nhà Lý An Nhiên. Lúc chạng vạng, hoàng hôn thoắt ẩn thoắt hiện, ánh sáng trong phòng có chút tối tăm, căn phòng im ắng bên trong không có một bóng người

Thời gian làm việc anh thường xuyên tăng ca, Niệm Sơ trực tiếp tắm rửa xong chui vào giường anh ngủ thiếp đi

Lúc Lý An Nhiên trở về thì trời đã khuya, một đôi giày vứt đó, anh tự hỏi vài giây rồi cất bước đi vào

Phòng khách không có người, thật im ắng. Lý An Nhiên trực tiếp đến phòng ngủ. Mở cửa ra, giữa giường là một khối, anh đi đến mép giường cúi xuống nhìn cô

Niệm Sơ đang ngủ ngon lành, hô hấp đều đều. Lông mi nồng đậm, hai má ửng hồng

Lý An Nhiên tay chân nhẹ nhàng lấy đồ ngủ đi vào phòng tắm

Nửa đêm, Niệm Sơ vì đói mà tỉnh. Mơ mơ màng màng đẩy người bên cạnh, Lý An Nhiên mở mắt ra đã nghe thấy người nọ trong lòng ngực mình kêu đói

Anh bật đèn lên, gãi đầu

“Để anh đi nấu gì đó cho em ăn.”

“Ừm…” Niệm Sơ nhắm mắt đáp lại, ôm chăn ngủ tiếp

Không khí trong phòng bếp ấm lên, dưới ánh đèn ấm áp, Lý An Nhiên cầm chiếc đũa gắp sợi mì trong nồi, đồng hồ trên tường chỉ đúng 1h sáng

Không còn buồn ngủ, sợi mì cũng đã mềm, Lý An Nhiên vớt lên bỏ vào nước lạnh, sau đó trở lại phòng ôm người đang nằm trên giường dậy

“Em còn muốn ăn không?”

Niệm Sơ nhắm mắt cọ cọ trong lòng ngực anh, lung tung gật đầu

“Vậy đi đánh răng rửa mặt.”

Lý An Nhiên trét kem đánh răng lên bàn chải, nhét vào miệng cô. Niệm Sơ cầm lấy, chậm rì súc miệng

Lý An Nhiên để cô ở đó, lại đi trở về phòng bếp

Anh rửa nồi, chiên trứng xào cà chua, lại nấu canh

Bên ngoài, Niệm Sơ rửa mặt xong đi đến bàn ăn, cầm ly nước sôi để nguội uống một hớp

Lý An Nhiên bưng chén để trước mặt cô, Niệm Sơ nhanh chóng cầm lấy đôi đũa

Cô gắp một sợi mì chậm rãi nhai nuốt, vừa ăn vừa gật đầu

“Ngon quá đi mất.”

“Sao hôm nay em lại tới đây?” Lý An Nhiên dựa ở cạnh cửa, lấy khăn bông lau tay

“Nhớ anh nên liền tới.” Niệm Sơ vừa ăn vừa trả lời, thanh âm ngọt ngào khó tưởng.

“Em nộp tranh rồi à?” Lý An Nhiên đi tới, cầm ly nước uống, tùy ý hỏi

Hôm nay là hạn chót nộp tranh, anh thấy Niệm Sơ là đoán ra được. Trong khoảng thời gian này chắc cô hồi hộp lắm

“Dạ”, Niệm Sơ gật đầu, cái miệng nhỏ vừa nhai vừa nói. Lý An Nhiên nhìn cô rồi đi qua xoa đầu cô

“Chỉ là một giải thưởng thôi mà, mấy năm sau em sẽ nhận ra đó chỉ là việc nhỏ, có cố gắng là được rồi.”

Niệm Sơ không nói gì chỉ gật đầu ăn trong im lặng

Lý An Nhiên chớp mắt, dấu đi sự lo lắng trong mình

Niệm Sơ ăn xong lại đi ngủ, nhưng lần này trằn trọc khó khăn

Lý An Nhiên cũng vì cô mà không ngủ được

Hai người vẫn luôn thao thức đến trời sáng. Niệm Sơ dần đi vào giấc ngủ, Lý An Nhiên chợp mắt được một lúc thì tiếng đồng hồ báo thức lại vang lên. Anh xoa đôi mắt, buông người trong lòng ngực ra rồi rời giường

Sau khi mua một ly cà phê dưới lầu công ti, gọi điện bảo Niệm Sơ ăn cơm, Lý An Nhiên mở máy tính, bắt đầu làm việc

Niệm Sơ bị tiếng đập cửa đánhthức, mở cửa phát hiện là cơm hộp Lý An Nhiên thường đặt mua

Ăn cơm xong, Lý Mẫn nhắn tin báo cho cô hôm nay giáo viên không điểm danh thì Niệm Sơ mới yên tâm thoải mái tiếp tục ở nhà

Chơi game rồi xem phim một hồi, trời cũng bắt đầu tối. Niệm Sơ nằm trên sô pha không nhúc nhích, ánh mắt mờ mịt nhìn phụ đề

Lý An Nhiên tan làm mua đồ ăn về nhà, mở cửa ra liền thấy Niệm Sơ, anh cúi đầu đổi dép, cùng cô chào hỏi

“Em đói không?”

“Em đói lắm..” Niệm Sơ không còn sức để nói

“Sao em không ăn lót dạ?”

“Em lười.”

“Sao em không lo cho bản thân thế này?” Lý An Nhiên nhướng mày

“Ai cha..”, Niệm Sơ thở dài

Tháng sáu ở thành phố B thời tiết rất đẹp, không nóng không lạnh, ánh mặt trời ấm áp. Công ty của Lý An Nhiên tổ chức đi du lịch vào giữa tháng, ba ngày bên bờ biển, thứ sáu và 2 ngày cuối tuần

Lý An Nhiên kêu Niệm Sơ nghỉ ngơi một ngày, vừa lúc mang cô đi ra ngoài giải sầu

Thứ năm anh đến đón Niệm Sơ, buổi tối xếp đồ, ngày hôm sau trực tiếp đến công ty xuất phát. Không ít người dẫn theo người nhà, trẻ con người già đều ngồi trên một chiếc xe buýt

Xe buýt có 2 chiếc, Niệm Sơ theo Lý An Nhiên đi xe thứ nhất, sau đó ở phía trước là Quý Vi

Cô mặc một chiếc vày Bohemian dài, bên ngoài là áo khoác vàng nhạt, tóc dài rất đẹp

Hai người tổng cộng chỉ có 1 hành lý, Lý An Nhiên sửa sang lại, toàn bộ là quần áo và đồ dùng sinh hoạt của Niệm Sơ. Anh đi ở phía trước, một tay kéo hành lý, tay kia nắm tay Niệm Sơ

Đến chỗ ngồi Lý An Nhiên mới dừng lại, anh nhét hành lý lên xe, Niệm Sơ ngồi gần cửa sổ, còn anh ngồi ở gần lối đi nhỏ

Hai người còn nghĩ là sớm, nhưng bên trong xe không còn chỗ. Vừa lên xe thì mọi người đều nhìn lại

Trong mắt là sự tò mò

Niệm Sơ tự cúi đầu xem mình, cô mặc quần jean áo thun rất đơn giản, giống hệt như Lý An Nhiên bên cạnh

Thật xứng đôi

Cô yên tâm thoải mái cúi đầu chơi điện thoại

Không bao lâu trong xe đã đầy người, phía trước có một cô gái cầm sổ điểm danh, hình như là người bên hành chính. Xác định mọi người đã đầy đủ, xe bắt đầu khởi động

Điều hòa mở ra từ hai bên, trong xe mát lên, Niệm Sơ ghé vào người Lý An Nhiên bắt đầu ngủ

Bên trong xe có người đang nói chuyện, âm thanh của trẻ con cũng ồn ào. Niệm Sơ ngủ không được ổn cho lắm, cục cựa hai lần, trong tai lại bị nhét tai nghe, nhạc chầm chậm phát ra

Cô không còn nhíu mày nữa, Lý An Nhiên nhìn cô yên tĩnh ngủ mà khẽ cười

Triệu Mẫn lúc điểm danh xong thì đi phát nước trò chuyện, thấy Lý An Nhiên như vậy thì ngừng nói, cầm lấy chai nước lắc lắc ý bảo đưa cho anh

Lý An Nhiên gật đầu mỉm cười tiếp nhận, ánh mắt lại dừng trên người Niệm sơ, vừa dịu dàng vừa lưu luyến

Động tác Triệu Mẫn chậm lại, nhanh chóng phát xong nước thì đi tới đằng trước. Cô dẫn đầu ngồi ở trước, bên cạnh là Quý Vi

“Không tin được!” Triệu Mẫn kích động vỗ ngực, sau đó lấy tay che mặt: “Bạn gái Lý tống thật ngọt ngào quá đi!!!”

“Làm sao vậy?” Quý Vi không rõ nhìn lại

“Tôi vừa mới đi phát nước thì thấy bạn gái Lý tổng dựa vào lòng ngực anh ấy ngủ, nhất định là tình cảm của bọn họ rất tốt.” Triệu Mẫn mặt đầy hâm mộ

“Loại tình cảm này chỉ cần nhìn một giây thôi là có thể cảm thấy như bọn họ cách xa nhau một giây thôi cũng không được.”

“Thật không?” Ánh mắt Quý Vi có chút trôi nổi, lầm bầm lầu bầu

“Đúng vậy! Tình cảm của bọn họ thật đẹp!” Triệu Mẫn như còn đang đắm chìm, kích động không kìm chế được

“Ồ.” Quý Vi nhàn nhạt lên tiếng, sau đó không nói gì

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.