Tiểu Thanh Mai

Chương 47



Editor: Thùy Linh

Lịch trình ngày hôm sau là đi tham quan. Đi dạo cả ngày nên tinh thần bị tổn thất, Niệm Sơ cơm chưa ăn đã vội vào phòng tắm rửa. Lý An Nhiên ở dưới lầu bàn luận với mọi người hoạt động tiếp theo

Nói xong, Lý An Nhiên chuẩn bị dọn đồ đi lên thì Quý Vi gọi lại

“Có việc gì à?” Anh kinh ngạc nhướng mày, hai người đã lâu rồi không nói chuyện

Trước kia Quý Vi là bạn bè cùng lớp nên cũng rất thân nhưng từ lúc Niệm Sơ bắt đầu để ý thì Lý An Nhiên ít khi gặp cô

“Tôi từ chức rồi”, Quý Vi cười khẽ mở miệng, hai người đứng ở một góc đường yên lặng, bên cạnh là cây xanh, mọi người khác đang ăn cơm

Lý An Nhiên kinh ngạc: “Khi nào?”

“Ngày hôm qua”, Quý Vi xoay đôi tay chống trước lan can, cố ra vẻ không sao nhún vai. Ánh mắt nhìn ra phong cảnh bên ngoài

“Sao lại đột nhiên như vậy?” Lý An Nhiên nhìn cô nói

Cô quay đầu bỗng nhiên cười thành tiếng, tự giễu: “Bởi vì trái tim tôi rốt cuộc cũng đã chết.”

Quý Vi nhìn Lý An Nhiên, đôi mắt đen nhìn không ra cảm xúc, cơ hồ là gằn từng chữ một mở miệng: “Hình như cậu không biết, tôi thích cậu từ lúc cấp hai rồi.”

Lý An Nhiên nghe vậy, trong mắt anh tỏ vẻ ngoài ý muốn. Lại nhớ đến mỗi lần người nọ cáu kỉnh đột nhiên cảm thấy ảo não mà đưa tay xoa thái dương

“Thật xin lỗi, tôi..” Anh còn chưa nói xong đã bị Quý Vi ngăn lại

“Tôi biết, cậu không cần phải nói gì cả. Tôi chỉ muốn nói với cậu một tiếng thôi, nhiều năm như vậy phải có công bằng cho chính mình.”

Lý An Nhiên vừa lên lầu vừa nhớ lại từ lúc quen Quý Vi cho đến bây giờ anh không có kỷ niệm gì với cô cả

Đại khái là lúc ăn liên hoan, Hoắc Cảnh sẽ dẫn theo cô, sau đó có nói chuyện vài câu, còn có mỗi lần thi biện luận cũng giúp đỡ lẫn nhau

Anh không hề có bạn là nữ, nhưng có thể nói Quý Vi là người anh tiếp xúc nhiều nhất, nhưng cũng có giới hạn trong công việc nên hai người thật ra rất ít khi nói chuyện với nhau

Huống hồ lúc trước anh có nghe Quý Vi có thích một người nhưng không ngờ rằng người đó chính là mình

Lý An Nhiên cầm theo đồ ăn lên lầu, Niệm Sơ mặc áo thun rộng quần đùi đang ngồi xếp bằng trên giường chơi điện thoại, hình như cô thấy cái gì đó rất thú vị nên nằm cười khanh khách không ngừng

Anh để hộp cơm trên bàn, đi qua ôm cô từ phía sau

“Anh làm sao vậy?” Niệm Sơ quay đầu lại nhìn anh

Lý An Nhiên không nói gì mà chỉ ôm chặt hơn, vòng eo gầy yếu trong cánh tay anh, vừa mềm mại vừa nhàn nhạt thơm

Anh không cầm lòng lại được mà ngửi một hơi, sau đó hôn xuống cần cổ trắng nõn

“Ha ha ha nhột…” Niệm Sơ lại nở nụ cười, ra sức vùng vẫy tránh anh. Lý An Nhiên xoay người đè cô xuống dưới, bắt đầu tìm lấy môi cô

Hôn một hồi lâu, Lý An Nhiên mới lẳng lặng ôm cô bình phục hơi thở

Hai người không nói chuyện, bên tai chỉ nghe tiếng thở của nhau

“Niệm Niệm…”

“Dạ?”

“Xin lỗi em.”

“Cái gì cơ? Anh lại làm gì có lỗi với em à?”

Niệm Sơ nghe vậy vọt dậy, xoay người đè anh dưới thân. Lý An Nhiên trở tay không kịp, ngửa đầu buồn cười

“Cái gì mà lại, trước đây anh có làm sai với em lúc nào đâu.”

“Vậy tại sao đột nhiên xin lỗi em?”

Niệm Sơ đầy hoài nghi nhìn anh với vẻ mặt cẩn thận. Lý An Nhiên cùng cô giằng co hai giây sau đó tay anh chống ở mặt sườn Niệm Sơ thấp giọng nói

“Chỉ là cảm thấy anh đối với em chưa đủ tốt.”

Giọng nói anh trầm khàn, ôm cô thật chặt

“Về sau sẽ không để em chịu tổn thương nữa.”

Đi du lịch về thời tiết càng thêm nóng bức, tháng bảy mặt trời lên cao nướng cháy cả mặt đất, mọi người như con kiến trong hộp, bị cái nóng vây quanh

Niệm Sơ cảm thấy nếu rời xa máy lạnh thì cô sẽ chết mất

Tháng bảy này cũng là lúc công bố danh sách trận chung kết giải Lưu huỳnh, Niệm Sơ khẩn trương kéo chuột xem

Không có

Cô không dám chắc nên xem lại một lần nữa

Vẫn là không có

Mặt trời chói chang nhô lên cao, trong nháy mắt như bị tạt một chậu nước lạnh, Niệm Sơ toàn thân lạnh lẽo đến tận tim can

Cô như vậy mà lần này không được vào chung kết

Tâm thái hoàn toàn bị đóng băng rồi

Mọi người ở phòng vẽ đã xem qua, ai cũng lại an ủi cô. Niệm Sơ sắc mặt tái nhợt, cố cười với đôi môi cứng đờ

Thành Giai gọi cô lên lầu

“Dạo gần đây trạng thái của em không tốt, vì ở nơi mới lạ không giống như hồi nhỏ được huấn luyện, với mọi người không giống nhau..”

“Nhưng không cần vội, trình độ của em lần này có sai sót nhưng tâm trí phải vững vàng lên..”

Thành Giai nói gì sau đó cô cũng không nghe, trong đầu toàn là câu nói về kỹ xảo mới lạ. Buổi tối, Niệm Sơ gọi điện cho Tề Minh

Thầy nói: “Nghỉ hè về đây nghỉ ngơi một chút”

Lúc Lý An Nhiên dùng chìa khóa dự phòng mở cửa phòng ra thì Niệm Sơ đã ngủ rồi, khóe mắt cô còn nước, đôi mắt sưng sưng, mũi đỏ bừng

Anh khẽ thở dài, lấy khan ướt giúp cô lau khô, sau đó đắp chăn lại rồi mới đi ra ngoài

Nghe thấy tiếng đóng cửa, người nọ trên giường mở bừng mắt

Niệm Sơ mờ mịt nhìn chằm chằm trần nhà, đầu óc khi thì trống rỗng, khi thì lộn xộn. Lúc sau, hốc mắt trở nên chua xót rồi đem mặt chôn mặt vào trong chăn

Cơm chiều là do Lý An Nhiên đem vào, Niệm Sơ không muốn ăn, anh ngồi ở mép giường đút cô từng muỗng. Miễn cưỡng cắn hai miếng sườn, Niệm Sơ liền đẩy chén cơm ra xa

“Em ăn no rồi.” Cô thấp giọng nói, Lý An Nhiên nghe vậy buông đũa, chui vào chăn xoa bụng cô

“Gạt người, bụng em còn chưa căng, lại ăn thêm nữa.”

“Em không đói bụng.”

“Không muốn ăn.”

Niệm Sơ nói xong lại chui vào trong chăn, nhắm mắt lại chuẩn bị ngủ. Lý An Nhiên bất lực, giây lát đứng dậy đi ra ngoài

Sa sút tinh thần trong ba ngày, cho đến một buổi sáng sớm Niệm Sơ bị anh ôm ra ngoài

“Anh làm gì!” Cô kêu to, Lý An Nhiên nắm lấy cằm cô: “Đừng nhúc nhích.”

Trong miệng bị nhét bàn chải đánh răng

“Lát nữa anh mang em ra ngoài.”

“Không đi”, Niệm Sơ chậm rãi đánh răng, nghe vậy cũng không ngẩng đầu lên

“Anh đã tốn thời gian chuẩn bị mà em không đi à?”

Niệm Sơ ngước mắt, nhìn gương mặt phía sau trong gương đang tràn ngập chờ mong

Lý An Nhiên duỗi tay ôm eo cô từ phía sau, nhẹ dỗ dành, “Niệm Niệm ngoan.”

Sáng mùa hè vẫn nóng như cũ, điều hòa trong xe nhẹ thổi. Niệm Sơ hỏi anh vài lần nhưng không nhận được câu trả lời nên nhắm mắt lại

Qua nửa giờ sau xe dừng lại, Lý An Nhiên lấy mũ và kính râm, đồng thời bắt đầu xoa kem chống nắng cho cô

Niệm Sơ: “….”

“Bây giờ em không muốn đi nữa.”

“Không được, xuống xe.”

Đi được mấy bước, phía trước xuất hiện một đồng cỏ xanh biếc, phía trên là trời xanh mây trắng hết sức đồ sộ

Bên phải có một hồ nước lớn, cách đó không xa là rừng cây nhỏ xanh um tươi tốt

Bốn phía không có đường cho xe chạy, chỉ có một con đường đá nhỏ, uốn quanh đi vào rừng cây

Niệm Sơ không nhìn tới cuối con đường, vì mặt trời chói chang như đang ở trong bếp lò làm cô muốn nhảy xuống hồ

“Chúng ta về được không?” Niệm Sơ ngửa đầu nói với Lý An Nhiên, anh không nói gì chỉ nắm tay cô, kiên quyết đi về phía trước

Lúc Niệm Sơ cảm giác mình sắp bị phơi khô thì phía trước xuất hiện một căn nhà màu trắng, sừng sững tại nơi vắng vẻ ngoại thành giống như một lâu đài trong cổ tích

“Chúng ta tới rồi hả?” Niệm Sơ nhanh bước chân, mừng rỡ hỏi Lý An Nhiên

“Ừ, tới rồi.”

Anh dẫn cô đi. Đẩy cánh cửa kia ra

Chỉ một thoáng, cảm giác lạnh từ điều hòa thổi đến, không còn cảm thấy khô nóng. Niệm Sơ cảm động hít mũi, ngay sau đó lại bị chấn động bởi cảnh trước mặt

Đây là một biệt thự hai tầng, trần nhà cao ngất có nhiều đèn thủy tinh pha lê, bốn phía là vách tường trắng, còn treo vài bức tranh

Đủ loại rực rỡ muôn màu

Niệm Sơ ngây ngốc nhìn, đẹp tới mức khó có thể dùng từ diễn tả, nhưng qua mỗi bức tranh cô có thể cảm nhận được linh hồn trong đó

Đây là thứ độc nhất vô nhị

Không giống như bức vẽ của cô, chỉ là những nét nghệch ngoạc

Hốc mắt Niệm Sơ đỏ lên

Lại thấy chữ ký quen thuộc kia

Cùng lúc đó. Tiếng chân người rất nhỏ bước vào, cùng giọng nói xa lạ

“Còn nhớ cảm giác lần đầu vẽ tranh không?”

“Mỗi một cảm giác là mỗi một bức tranh”

Niệm Sơ quay đầu lại

Nước chảy chảy xuống

Cô che miệng, khó tin kêu tên người kia

“Kim Ca.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.