Tiêu Thanh Nhập Nhĩ

Chương 11



Edit: Sakura Trang

Đường phố Kinh thành không giống nhau, tiếng rao hàng tiếng nói cười nhộn nhịp, đường phố rộng lớn hai bên là trà lâu tiệm rượu. Tụ tập thứ quý hiếm của bốn biển, tất cả đều có thể được giao dịch, món ăn độc đáo, không gì không có. Thích thú lạc vào trong đó chỉ muốn dạo chơi mãi không ngừng.

“Lão nhân gia, cho hai chén hoành thánh”

Tiêu Diễn dắt Mộ Sí ngồi xuống trước sạp hoành thánh, đi dạo đã lâu sợ Mộ Sí khổ cực nên nghỉ ngơi một chút, thuận tiện ăn một chút gì. Hoành thánh quán này lần đầu tiên Tiêu Diễn ăn đã nghĩ đến chuyện muốn dẫn y đến nếm thử một chút.

“Gia, hai chén hoành thánh của người, phu nhân thật là xinh đẹp.”

Lão nhân gia bán hoành thánh nhiều năm, ở trên đường cái gì hắn chưa thấy qua, công chúa dị vực tiến cống, hoa khôi ngàn vàng của hoa lâu, hắn không thể không thừa nhận Mộ Sí là người xinh đẹp nhất hắn từng gặp, khiêm khiêm quân tử dịu dàng như ngọc, vẻ đẹp Mộ Sí thắng được bốn mùa.

Mộ Sí mắc cỡ đỏ mặt, người không khỏi tránh tránh Tiêu Diễn.

Tiêu Diễn cưng chìu cười một tiếng, nói với lão nhân gia “Nội nhân lần đầu tiên ra cửa, có chút xấu hổ, không phải”

“Nơi nào nơi nào, gia nói đùa, kia gia ăn trước, có yêu cầu gì gọi ta, ta đi làm việc trước” Lão nhân gia nhìn hai người chỉ làm uyên ương không làm tiên này cảm khái vô hạn.

“Được”

“Tới, nếm thử một chút “

Tiêu Diễn cẩn thận thổi thổi hoành thánh nhỏ mới ra lò, cẩn thận đút Mộ Sí ăn, “Như thế nào, ăn ngon không?”

“Vâng, ăn ngon” Ngại Tiêu Diễn đút quá chậm, đồ ăn ngon như vậy, không nhịn được tự múc một muỗng canh hoành thánh đưa vào miệng “A... Nóng.... Nóng”

Tiêu Diễn vội vàng thả hoành thánh vừa mới thổi nguội trong tay xuống, đưa tay để tới bên miệng của Mộ Sí để cho y nhanh phun ra, ai ngờ Mộ Sí chậm rãi đặt đầu ở trên tay của hắn, trong con ngươi bởi vì nóng mà ngấn nước, không nhiều không đến nỗi rơi xuống nhưng càng làm bật sự ủy khuất đến đáng thương của Mộ Sí.

“Ngô... Đã nuốt mất “

Tiêu Diễn bị cử động này của Mộ Sí làm cho đầu tim run rẩy, giữa ban ngày sáng sủa Mộ Sí còn đang mang hài tử, thật muốn ăn y. Vì vậy Tiêu Diễn mím môi, nghiêng đầu sang một bên, thản nhiên ngồi cách Mộ Sí xa chút, dùng sức đè xuống dục vọng của nội tâm, tưởng về nhà sẽ thu thập ngươi.

Tiêu Diễn bị cử động này của Mộ Sí làm cho đầu tim run rẩy, giữa ban ngày ban mặt Mộ Sí còn hoài hài tử nữa, nhưng mà thật muốn ăn y. Vì vậy Tiêu Diễn mím môi, nghiêng đầu sang một bên, tỉnh bơ ngồi cách Mộ Sí xa chút, dùng sức đè xuống dục vọng trong lòng, nghĩ về nhà sẽ trừng trị người.

Mộ Sí nhìn hành động khác lạ của hắn thấy khó hiểu, nhưng không để ý tới hắn, bởi vì một giá kẹo hồ lô đã hấp dẫn sự chú ý của y. Một nam tử anh tuấn thân hình cao lớn mua hai xâu kẹo hồ lô một lớn một nhỏ, xâu lớn kia cho một vị nam tử gương mặt thanh tú bên cạnh, xâu nhỏ kia đưa cho tiểu oa oa bên cạnh nam tử, tiểu oa oa lấy được kẹo hồ lô vô cùng vui vẻ không keo kiệt hôn một cái nam tử cho hắn kẹo hồ lô, nam tử kia nhẹ nhàng bóp một cái gương mặt cảu tiểu oa oa, ngay sau đó đem hắn giơ qua đỉnh đầu ngồi ở trên vai rộng lớn, nắm nam tử thanh tú bên cạnh khẽ mỉm cười với hắn, nam tử xấu hổ nghiêng mặt sang một bên mặc hắn dắt tay đi về phía phố xá náo nhiệt.

Tiêu Diễn nhìn theo ánh mắt ngẩn ngơ của y, trong lòng hiểu rõ, chỉ chốc lát trong tay Mộ Sí là hai xâu kẹo hồ lô “Khổng Dư và hài nhi một người một xâu”

Mộ Sí cảm động nhìn về phía hắn, hơi gật đầu, Tiêu ca của y vĩnh viễn biết y đang suy nghĩ gì.

Tiêu Diễn lại xoay người ngồi cách Mộ Sí xa hơn, trong lòng không ngừng nhắc nhở; Mắt nhìn mũi, mũi nhìn miệng, miệng nhìn tâm, không thể ăn không thể ăn...

Mặt trời ngã về tây, nên trở về phủ.

Tiêu Diễn ôm Mộ Sí, giúp y xoa eo cứng ngắc, lắng hỏi “Như thế nào, có mệt hay không?”

“Không mệt, hôm nay ta rất vui vẻ, cám ơn ngươi!” Mộ Sí ở Tiêu Diễn nâng đỡ đi dạo.

“Khổng Dư vĩnh viễn không nên nói cảm ơn với ta, những thứ này đều là phu quân phải làm”

“Kia... Khổng Dư đưa phu quân một món lễ vật” Mộ Sí nói, khuôn mặt nhỏ nhắn ửng đỏ, kéo tay đặt ở bên hông của Tiêu Diễn dời tới bụng đang nhô ra, bụng khẽ nhúc nhích, giống như con cá lội qua vậy mềm mại cực kỳ, nhưng lại đánh ở trong lòng của Tiêu Diễn kích thích một đợt sóng.

Tiêu Diễn kinh ngạc với sinh mạng thần kỳ, từ từ quỳ một chân xuống, tay phủ bụng một tay biến thành hai tay, giống như vuốt ve chí bảo thế gian vậy, đầu dán bụng, trong mắt tràn đầy trìu mến “Tiểu tử, ta là phụ vương” trong bụng lại là một trận khẽ nhúc nhích, Tiêu Diễn cảm động, ngẩng đầu nhìn về phía Mộ Sí lo lắng nói “Có khó chịu không?”

Mộ Sí lắc đầu “Không khó chịu” Đưa tay đặt lên tay đang đang phủ trên bụng của Tiêu Diễn “Ta như ăn mật”

“Ngươi mau dậy đi, đang trên đường chính còn ra gì nữa” Nhìn Tiêu Diễn không có ý đứng dậy, da mặt Mộ Sí mỏng thật sự ngại ngùng, Tiêu Diễn cũng có chút ngượng ngùng, đối với Mộ Sí hắn càng ngày càng không có sức đề kháng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.