Tiếng chuông một tiếng tiếp một tiếng vang lên, thiên tử băng hà, hưởng ba mươi sáu tuổi.
“Phụng thiên thừa vận, hoàng đế chiếu viết, kim tiên đế băng hà, quy về ngũ hành, trẫm thừa hoàng thiên chi mệnh kế vị, theo di mệnh của tiên đế, chế hoành đồ thịnh thế, một lòng kế thừa tổ tiên, yêu mến con dân, chấn sóc triều cương, tuân thủ nghiêm ngặt làm theo, tri hiền thiện dụng, sớm chiều kính dịch, kim đại xá thiên hạ, vân vân cung đọc trước hướng chi chữa, lấy quang hồng nghiệp, bố cáo thiên hạ, hàm sử văn chi.”
“Khổng Dư, từ hôm nay trở đi ngươi chính là quân hậu của Ngã triều.”
Tần hề tần hề, kỳ chi phượng dã.
Phát như vân, ngọc chi thiến dã.
Tử chi thanh dương, dương thả chi nhan dã.
Triển như chi nhân hề, bang chi viện dã!
“… Bệ hạ” Một triều thay đổi, Mộ Sí cũng không biết đối mặt Tiêu ca ca của y như thế nào.
“Kêu ta Tử Chước, ta không muốn xưng trẫm ở trước mặt ngươi, ngươi cũng không cần kêu ta bệ hạ có được hay không…” Một tiếng bệ hạ của Mộ Sí lđể cho hắn không biết lấy được ngôi vị hoàng đế là đúng hay sai.
“Được…. Ách” Hài tử đã sáu tháng càng ngày càng lớn, đá lên người cũng hơi đau chút.
“Đến, ngồi xuống nghỉ ngơi một chút.” Tiêu Diễn cẩn thận đỡ y ngồi ở trên tháp mềm đặc chế, tay nhẹ nhàng đặt lên, xoa một vòng lại một vòng, “Lớn thật nhanh a”
“Vâng…” Hoàng đế, tồn tại thật đáng buồn a, thành tường cao lâu, gạch ngói đỏ xanh, cả đời cuối cùng cũng không cách nào thoát khỏi.
Lẫn nhau không nói, Tiêu Diễn biết Mộ Sí cần thời gian tới thích ứng thân phận, hắn nên cho y thời gian “Còn có chút chính sự không xử lý, kia… Ta đi xử lý xong chính sự, lát nữa đến dùng bữa với Khổng Dư”
“Bệ hạ cứ…” Mộ Sí gần như là điều kiện phản xạ bật thốt lên, lời còn chưa dứt y cũng sửng sốt một chút.
Tiêu Diễn đi vội, hắn không ở lại nổi nữa, hắn không cách nào tỉnh táo nhìn Khổng Dư của hắn một tiếng lại một tiếng gọi hắn bệ hạ, tại sao có thể như vậy, hoàng đế chỉ là một thân phận để bảo vệ ngươi mà thôi, ta vẫn là Tiêu ca ca của ngươi mà.
Tiêu Diễn xử lý xong chính vụ đã đến đêm khuya, không phải hắn quên ước định dùng bữa với Mộ Sí, chẳng qua là hắn không dám đi thậm chí không dám bước một bước vào Trường Thanh điện, không dám nhìn đến ánh mắt của y. Nghĩ bây giờ Mộ Sí hẳn là ngủ rồi, nhẹ chân nhẹ tay như mèo đi vào Trường Thanh điện, trong phòng vẫn sáng, Mộ Sí vẫn chưa ngủ sao?
Thức ăn trên bàn đều đã lạnh, Mộ Sí đỡ bụng ngồi ở bên cạnh, ánh mắt hồng hồng hiển nhiên đã khóc qua.
Y… Chờ tới bây giờ sao?
“Khổng Dư, ta…”
“Dùng bữa đi”Giọng Mộ Sí lạnh lùng mang theo chút nức nở, vừa nói vừa dùng đũa kẹp miếng thịt cá bỏ vào trong miệng.
Tiêu Diễn vội vàng ôm lấy y, ngăn lại động tác của y, giọng vô hạn tự trách và hối hận “Đã lạnh, đã lạnh, chúng ta hâm lại rồi ăn được hay không, hâm lại rồi ăn đi.”
Nhưng vẫn chậm một bước, thịt cá vào trong miệng, cá lạnh mùi càng tanh hơn, gợi nên cảm giác buồn nôn của Mộ Sí “Ụa… Ụa…”
“Mộ Sí!” Cũng đã sáu tháng, sao lại còn nôn, đều do mình…
“Bệ hạ tự ăn đi, ta không đói bụng” nói xong đỡ eo rời đi.
Ban đêm ánh nến tắt, Tiêu Diễn nhẹ chân nhẹ tay bò lên giường, tìm đến eo đã nhô cao của y vòng ôm lấy, thân thể Mộ Sí cứng một chút nhưng cũng không cựa ra, chỉ đành ngủ một đêm như vậy. Buổi sáng tỉnh lại cực kỳ đau thắt lưng, thức ăn đêm qua đã được thu dọn, trong lòng có chút không biết là cảm giác gì, hài tử cảm nhận được tâm trạng của y cũng không ngừng bất an động đậy.