Tiêu Thanh Nhập Nhĩ

Chương 24



Edit: Sakura Trang

“Ngô…” Mộ Sí chậm rãi mở ánh mắt nặng nề, hôm nay bên ngoài ánh nắng tươi sáng, xuyên thấu qua cửa sổ gỗ điêu khắc tinh tế vẩy vào trong phòng, năm tháng thật tốt, khiến thân thể lạnh như băng của Mộ Sí cũng ấm lên.

Tiêu Diễn mới vừa bãi triều nghe Thường công công báo quân hậu tỉnh, vội vàng đi tới Trường Thanh điện.

Mộ Sí đang trêu chọc Tiêu Xước, tiểu đoàn tử rất thích mùi của thân sinh, từ lúc khóc được ôm đến bây giờ bị Mộ Sí chọc cho cười không khép miệng.

“Tử Chước, hắn thật là nhỏ”

“Tuy nhỏ, còn không phải lúc sinh sản để cho ngươi chịu tội rất lớn hay sao” Tiêu Diễn trừng mắt một cái tiểu Tiêu Xước vẫn không biết mình bị phụ hoàng chê, chuyển mắt ôn nhu nói với Mộ Sí “Tốt lắm, ngươi mới tỉnh thân thể còn yếu, đừng đùa quá lâu, kêu bà vú ôm đi xuống đi” vừa nói vừa vung tay lên, thì có người ôm Tiêu Xước đi xuống.

Mộ Sí nhìn chằm chằm đứa nhỏ bị đưa đi mặt đầy lưu luyến, thì ra tiểu tử làm y ói không ăn được đồ, ở trong bụng y nhẹ nhàng đá đạp cuối cùng lại đáng yêu như vậy.

“Tử Chước, đã nghĩ ra tên rồi sao?”

Tiêu Diễn khẽ mỉm cười, ngồi gần nhẹ nhàng xoa bụng bằng phẳng của Mộ Sí, mở miệng nói “Dĩ nhiên, hắn còn ở trong bụng ngươi thì ta liền nghĩ xong”

“Tên một chữ Xước”

“Hữu phỉ quân tử, khoan hề xước hề, ngươi là hy vọng tương lai hắn có lòng khoan dung mang thiên hạ?”

“Người hiểu ta, không ai ngoài Khổng Dư”

Chi tử vu quy, nghi thất nghi gia.

Đương kim bệ hạ có Thái tử, thiên hạ mừng vui khắp nơi, hạ lệnh giảm thuế một năm chung vui với dân, trăm họ vui vẻ vì gánh nặng giảm bớt, tất cả chúc mừng bệ hạ có long tự, chúc mừng Hoàng thượng quân hậu phu phu đồng tâm, bách niên hoan hảo.

Chợ đêm kinh thành sầm uất, cái gì quạt lông mũ nón, tàm ti vải bố, hoa cỏ cá chim, chọi dế đá gà, cái gì đồ ăn vặt bánh ngọt, dưa ngọt táo mật, tất cả cái gì cần có đều có, chỉ có ngươi chưa từng thấy qua, không có thứ trong chợ đêm không có. Giống như dưới ngòi bút của văn nhân mặc khách: “Tiêu kim tiểu tán yết cao tiêu, giang tạ thanh mai mãn đam thiêu, y cựu thừa bình phong cảnh tại, nhai đầu xuy triệt mại tràng tiêu.”

Kinh thành sầm uất, chỉ có tự mình cảm thụ mới có thể biết được, nếu không thế nào sẽ có “Yên lung hàn thủy nguyệt lung sa, dạ bạc tần hoài cận tửu gia. Thương nữ bất tri vong quốc hận, cách giang do xướng hậu đình hoa!” [Bạc Tần Hoài – Đỗ Mục] chỉ say mê vàng son, lại như thế nào có “Dạ thị thiên đăng chiếu bích vân, cao lâu hồng tụ khách phân phân.” lưu luyến quên về.

Chỉ bất quá chỉ là ngắn ngủi chút, chẳng qua thiên tử đặc biệt hạ lệnh hôm nay giải trừ giới nghiêm, có thể để cho lão bản các cửa hàng lớn, quán rượu, quán trà, các chủ tử của hồng lâu cao phường cười miệng toe toét, suy nghĩ hôm nay như thế nào kiếm tiền đầy chậu, chỉ chẳng qua ít đi mấy vị kim chủ lớn trong ngày thường, bởi vì hắn lúc này đang ở trong cung điện nguy nga lộng lẫy nhất kinh thành uống rượu chúc mừng, cùng quân vui vẻ.

“Hôm nay trong cung thiết yến, mừng trẫm được Thái tử, chư vị ái khanh không cần câu nệ, Thiên Tử Tiếu này chúng ta cùng hưởng”

Thiên Tử Tiếu ủ trăm năm, tinh hoa ngàn năm, dù là đạt quan quý nhân, tôn quý chư hầu cũng không nhất định có thể nếm được, hôm nay rượu ngon trên bàn, mỹ nhân ca múa, dù là lão thần cổ hủ cũng không tránh được nâng chén chung vui.

Mộ Sí ôm tiểu Tiêu Xước an tĩnh ngồi ở bên trái Tiêu Diễn, mỉm cười nhìn cử động có chút phóng túng của Tiêu Diễn. Tiêu Diễn ẩn nhẫn lâu, hôm nay ở trước mặt mọi người cười to như vậy vẫn là lần đầu.

Rượu cũng uống, múa cũng nhìn, sức lực chúc mừng tiêu xong hết rồi, thân thể của Mộ Sí dưỡng xong rồi, nên làm chuyện quan trọng.

“Nhất định phải ngâm sao? Uống thuốc không được sao?” Nghĩ đến chuyện ban đầu bị Tiêu Thức lừa dối ở trong ao thuốc của vu y ngâm ba ngày ba đêm, tuy đau đớn trong trí nhớ theo ngày tháng Mộ Sí dần dần giảm bớt, nhưng biết muốn ngâm thuốc vẫn khiến cho Mộ Sí run sợ.

“Trương thái y nói, ngâm tắm thuốc mới hết hoàn toàn, bên trong cơ thể ngươi hiện tại chỉ còn chút dư độc, cho nên chúng ta không cần ngâm quá lâu, hai giờ là đủ” Tiêu Diễn cưng chìu dụ dỗ nói “Ta ngâm cùng ngươi, có được hay không, hử?”

“…” Không biết vì sao cảm giác có Tiêu Diễn ngâm cùng hắn còn nguy hiểm hơn.

Bên trong ao nghê thường, hơi nước lượn lờ, một cảnh tượng hòa hợp…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.