Tiêu Thức từ trong mộng thức tỉnh, thời tiết bên ngoài cửa sổ thật tốt, bên trong nhà lại nồng nặc mùi dược thảo, hắn nhìn xuống dưới, bụng còn nhô lên, thật may, thật may…
Đau đớn trong lòng giảm bớt, trong dạ dày lại đột nhiên cuộn trào, Tiêu Thức vén tóc sang một bên, cúi người xuống nôn ra, mức độ kia, giống như muốn nôn đến mất mạng luôn vậy.
“Này này, chậm một chút, chậm một chút, coi chừng cháu ta.” Ngoài cửa một người bước vào, bưng chén thuốc, hơi thuốc nồng nặc bay trong không khí, khiến Tiêu Thức vốn sắp hết buồn lại ùa lên.
“Ụa — ách… Cầm xa một chút “
“Vậy cũng không được, trong này đều là dược liệu trân quý, nếu không phải trong bụng ngươi có cháu ta, ta còn không nỡ cho ngươi uống đâu, biết ta cầu xin Bạch Hạo bao lâu không?”
Mắt Tiêu Thức hơi đỏ nghi ngờ nhìn hắn, trong cổ họng cố nén, rất sợ thở mạnh một cái là cơn buồn nôn lại ùa lên.
“Uống đi, tốt cho hài tử”
Khi Lạc Hi cầm chén thuốc đưa về phía hắn thì, hắn theo bản năng lùi về sau, vung tay áo bịt mũi.
Lạc Hi thấy bộ dạng sợ hãi của hắn, không khỏi cười một tiếng, “Không uống cũng được, bào thai không ổn, ta xem hai tên tiểu tử trong bụng có thể chống đến khi nào”
Lời này vừa nói ra, Tiêu Thức không biết ở đâu ra sức lực đột nhiên đoạt lấy chén uống một hơi cạn sạch, uống xong chống người cúi ở bên giường, vẻ mặt kìm nén, tay phải vuốt ngực.
“Chịu đựng… Đừng để nôn ra, ngươi hôn mê đút cho ngươi bao nhiêu ngươi cũng nôn ra, lần này mà nôn thì không còn nữa đâu”
Tiêu Thức cúi người chị đựng một lúc, ngực đã không có cảm giác buồn nôn như vừa rồi, liền che bụng nghiêng người nằm xuống, chầm chậm hỏi “Tiền bối là?”
“Vật nhỏ không có lương tâm nhà con, nhanh như vậy liền quên cha Lạc Hi?”
Tiêu Thức từ nhỏ lớn lên ở Hồng Nguyệt giáo, thường thường đi theo Lạc Xi kêu cha Lạc Hi, lâu ngày cũng đã thành thói quen.
“Ngô… Cha, ta…” Tiêu Thức thấy Lạc Hi có chút kích động, nghĩ đến mình đâm trúng Lạc Xi một kiếm kia, ngồi dậy không khỏi kéo theo bụng, bọn tiểu tử mới chỉ lớn bằng mầm đầu kia vậy mà đã bắt đầu cáu kỉnh.
Lạc Hi thấy vậy vội vàng đỡ hắn, xoa xoa cho hắn, lại nhân cơ hội trộm sờ bụng của Tiêu Thức một cái, cảm xúc thật là tốt, so với lúc mang Lạc Xi sờ còn thích hơn, hơi nhô lên, cũng không biết là nam hài hay là nữ hài.
“Lạc Xi hắn… Thế nào?” Tiêu Thức đưa tay chuyển qua cạnh bụng, để lộ cả bụng ra, cho Lạc Hi có thể sờ được cả bụng của hắn, mà hắn tựa đầu nghiêng về một bên, trán có mấy sợi tóc che lại sự lo lắng trong mắt, nhưng thai bụng phập phồng không yên lại bại bộ sự rối loạn của hắn.
Nhắc tới chuyện này Lạc Hi rút tay lại, nói rõ ràng “Nó chết, không phải con tự ra tay sao?”
Lông mi khẽ run, hạt châu trong suốt tràn đầy viền mắt, rung động chập chờn, cuối cùng không nén được đau xót, một viên, hai viên, tựa như chân châu bị đứt, vẩy vào trên hồ nhỏ mượt mà, như cá bơi qua không ngừng để lại vết nước loang lổ, nhưng Tiêu Thức không lòng dạ nào để ý.
Khứ niên tế vũ phong tình, nhất triêu thác ý, bách tương tư, thiên hệ niệm
“Được rồi, bay giờ hắn đang mang thai, đừng trêu chọc hắn, ngươi không cần cháu trai nữa hả?”
“Bạch Hạo, ngươi có thể đừng cắt ngang ta được không, ta đang khảo nghiệm lòng của tiểu tử này, nếu như hắn coi là thật nhẫn tâm đến vậy, hắn cũng không xứng sinh hạ hài tử của Xi nhi, chúng ta cứ sắc một bát thuốc đưa qua.”
Nghe đến chỗ này, Tiêu Thức theo phản xạ che bụng, quay đầu nhìn về Lạc Hi, lại nhìn một chút Bạch Hạo, thân thể hơi thút thít, nhìn vừa tủi thân vừa đáng thương.
Bước chân phong độ nhẹ nhàng đi vào bị Lạc Hi gọi Bạch Hạo, là phụ thân của Lạc Xi, Bạch Hạo mở miệng nói: “Nó không có sao, đến điện Diêm vương ta cũng có thể kéo nó về”
Tiêu Thức xoay người xuống giường, quỳ xuống đất, mắt thấy sắp dập đầu làm đại lễ, bị Lạc Hi kéo dậy, cúi người ở bên tai hắn cười nói “Đừng để ý tới hắn, đó là hắn nên làm, không cứu lại được hắn vội hơn ai hết!”
Bạch Hạo không nghe được hai người ở nói cái gì, thấy bộ dáng cười cợt của Lạc Hi liền biết không phải là lời tốt lành gì, vì sự uy nghiêm của mình hắn chỉ có thể giả ho khan một tiếng nói “Hai người các ngươi đúng là làm liều, lấy thân thể làm trò chơi vui vẻ lắm hay sao?”
Cả một buổi tối, mắt nhìn sắp tắt thở, Bạch Hạo gần như muốn lật cả Thần Y cốc lên trời, mình vốn là bỏ lỡ tuổi thơ của Lạc Xi, Lạc Xi lớn lên cũng không phải là người dễ thân cận, tiểu nhi tử này của mình, vừa khiến hắn thương xót lại không dám thân cận.
“Cha, ta, lúc nào ta có thể đi nhìn hắn?”
“Này…”
Lạc Hi tránh né ánh mắt nóng bỏng của hắn, có chút hơi khó xử, đêm qua Lạc Xi ăn vào Thất Linh tán liền tỉnh lại, nhưng chẳng qua một chung trà, lời nói ra lại đau đớn từng khúc ruột:
“Thập niên mang mang vô tuyệt kỳ, thử sinh vô ý, mạc yếu tương cầu, nãi tùy chi khứ, vĩnh bất tương kiến, nguyện dĩ kỳ mỹ hảo dã;
Kỳ thân bất đồng, thị ngô chi tư, vọng lưu ám châu, như kim khứ lưu tùy tha, thiết niệm cập nhữ chi thân dã;
Nhi tử bất hiếu, thân tâm giai phó dĩ chư nhân, độc lưu tàn bại, bất năng phụng hiếu, trí dĩ mao cái già phong khả;
Tư tố tình dĩ trần từ, vô hữu tha tưởng…”
Dịch: “Mười năm mong chờ trong mờ mịt, người vốn vô tình, không nên cưỡng ép, người đi, từ giờ sẽ không bao giờ gặp lại, chỉ còn lại những hồi ức tốt đẹp;
Người không muốn, là ta tự đa tình, cuồng vọng muốn hắn mang thai, nay tuỳ hắn đi hay ở, chặt đứt niệm tưởng;
Nhi tử bất hiếu, thân tâm đưa cho người khác, chỉ còn lại đổ nát, không thể phụng hiếu, chỉ cần một gian nhà tranh là được;