Tiểu Thất Bên Cố Đại Nhân

Chương 22: Thế tử tặng cao



EDITOR: 1900

“Phụ nhân trong nhà hồ đồ, hạ quan đành phải tới tạ tội, quấy nhiễu thanh tịnh của thế tử, hạ thần hổ thẹn.”

Khương Cùng quỳ gối ngoài hành lang, Chu Chuẩn tay nắm thương đang múa may trong đình, một bộ công phu kia thật khiến người ta hoa mắt. Kình lực mạnh mẽ, rung động tâm can, cành liễu xa xa cũng lay động theo.

Cố Diễn đứng trước cửa thư phòng, áo gấm màu đen phẳng phiu, bên hông treo ngọc bội, cả người thanh nhã phong lưu. Dù đang xem Chu Chuẩn tập võ, cũng vẫn cứ trầm mặc, hỉ nộ đều không hiện.

“Phạt nàng thế nào?”

Khương Cùng cả kinh, chưa từng nghĩ tới, thế tử nghe hắn thỉnh tội, vừa mở miệng lại hỏi hắn phạt thất cô nương như nào.

“Này….” Cũng không biết thế tử cảm thấy phạt vậy là nặng hay nhẹ. Khương Cùng cúi đầu bái một cái, không dám giấu giếm. “ Phạt quỳ Phật đường ba ngày thưa thế tử.”

Cũng may hắn đã bẩm báo thực tế, nghĩ tới A Viện là vì chu toàn mặt mũi cho Quốc công phủ và Khương thị, như vậy đã là ủy khuất nàng, hẳn sẽ không bị thế tử giáng tội nữa.

Quả nhiên, một lát sau, Khương Cùng chỉ nghe thấy thế tử nhàn nhạt ‘ừm’ một tiếng.

Lại ngoài dự kiến, trầm ngâm một lúc, người nọ lên tiếng.

“Nếu vậy, nhiều thêm hai ngày nữa đi.” Mặt ngọc vẫn cứ thanh lãnh như trước, nửa gương mặt được ánh sáng chiếu tới, càng thêm tuấn dật, cao không thể với.

Quận thủ đại nhân bước ra khỏi hành quán trong khó hiểu. Hôm nay, hắn vì Khương gia mà tới thỉnh tội, thế tử đối với việc này dường như không để ý, lại có vẻ để tâm chuyện Khương Viện bị phạt nhỉ?

Cổ quái, chính là câu cuối cùng kia, ‘tiểu trừng đại giới’. Câu này, không chỉ có nghĩa là không được để nàng chịu khổ, mà còn để nhắc nhở hắn, chớ có vì lấy lòng phủ Quốc công mà phạt nặng thất cô nương.

Mâu thuẫn trước sau, đã muốn nàng bị phạt thêm mấy ngày, lại không thể phạt nàng quá mức. Đây dốt cuộc là vì sao?

Quản Húc cũng thật buồn bực mà, thế tử thực mâu thuẫn!

Mãi cho tới lúc thế tử gọi Chu Chuẩn vào thư phòng, lệnh hắn đi làm một việc, Quản đại nhân mới vỗ trán một cái, bừng tỉnh hiểu ra.

Thế tử mệnh Chu Chuẩn vào trong cung, xin ‘bạch ngọc cao’ của quý nhân, hẳn là để cho thất cô nương dùng.

Chuyện này thật là hiếm lạ! Ngoại trừ chính sự, có khi nào thế tử phân chút tâm tư cho việc khác, lại còn là quan tâm một người dưng như vậy! Dù cho người chí thân trong Quốc công phủ cũng hiếm khi được vị này quan tâm lắm nhé.

Cứ như vậy, lại bị phạt thêm hai ngày kia, dựa vào cách hành sự trước giờ của thế tử… Chẳng lẽ, vị này muốn thất cô nương an an tĩnh tĩnh, hảo hảo mà dưỡng thương ư?

Quản Húc sờ sờ cằm, càng nghĩ càng thấy hợp lý.

“Chủ tử, ngài lo lắng thương thế của thất cô nương không kịp thời khỏi hẳn, sẽ làm trì hoãn thời gian về kinh? Vậy sao không cấm túc nàng trong viện để điều dưỡng thân mình? Có vú già hầu hạ, chẳng phải thất cô nương mới mau khỏe hơn.”

Tự nhận là hiểu rõ dụng ý của thế tử, Quản đại nhân lập tức nói ra.

Cố Diễn nghiêng đầu nhìn hắn một cái, cái liếc mắt sâu thẳm làm Quản Húc dần dần thu liễm.

“Để nàng ở Phật đường, tự nhiên vì khiển trách. Nếu cấm túc trong viện, chẳng phải liền thay đổi mục đích ban đầu hay sao.”

Phạt thêm hai ngày, lại ban cho nàng Bạch ngọc cao, tuy là có ý muốn nàng không bị người ta quấy rầy. Nhưng càng nhiều, là muốn nàng thành thật, biết quy củ, in rõ chuyện này vào đầu.

Trong phủ Quận thủ, ngoài Khương Cùng, còn có Khương Nam, Khương Dục, khi nào tới phiên một cô nương nơi nội trạch như nàng xuất đầu gánh vác chuyện này?

Trước mắt như hiện nên cảnh tượng trong sương phòng ngày đó, một đôi tay nhỏ túm chặt ngọc bội bên hông hắn. một đôi tay đẹp như vậy, lại bị vài vết thương máu chảy đầm đìa… Cố Diễn nhắm mắt, không khỏi âm trầm.

“Còn phạt thêm hai ngày?” Sau khi tin tức tới nơi này của Khương Viện, trời cũng đã tối đen.

Buổi tối mùa xuân còn lạnh lẽo, thất cô nương lẻ loi súc trên giường. Thân mình ấm áp trong chăn mới được phơi nắng, thất cô nương khó nghĩ, vì sao người nọ lại chặn ngang một tay, cũng muốn nhảy vào phạt nàng?

Khuôn mặt nhỏ trầm tư suy nghĩ, xuất thần nhìn ánh nền chằm chằm, nghe thấy tiếng gõ cửa nhẹ bên ngoài mới giật mình.

Giờ này, đã qua thời điểm dùng bữa, Xuân anh sẽ không tới. Đứng dậy kiểm tra quần áo một phen, thất cô nương mới chậm rãi kéo then cửa, tới khi thấy người, lại nhịn không được kinh hãi.

“Đại, đại nhân?” Làm sao người này lại tới đây nữa thế? Tình hình như này, là thế tử chờ không kịp, muốn bắt cóc nàng sao?

Chu Chuẩn cau mày, nhìn nữ hài trước mắt, khuôn mặt nhỏ đối diện đang kinh nghi nhìn hắn.

Hừ lạnh một tiếng, lời nói nhẹ mang theo trào phúng, “Ngươi cho rằng thế tử giống ngươi? Thế tử phủ Triệu quốc công trước giờ đường đường chính chính, đã nói là làm. Phẩm hạnh cực quý, thiên hạ đều biết. Thất cô nương chớ miên man suy nghĩ.”

Khiếp sợ ban đầu qua đi, lại nghe hắn nói vậy, Khương Viện hoàn toàn yên tâm. Gật đầu một cái, trong tối ngoài sáng hắn chế nhạo cũng không làm nàng để ý chút nào. Lại cảm thấy cái ‘tâm tiểu nhân’ của mình cũng thiệt là, mặt cũng hơi hơi đỏ.

Cẩn thận nghĩ tới, người nọ cũng không cần bội ước với một tiểu cô nương như nàng.

“Đại nhân tới, thế tử có mệnh lệnh gì sao? Đôi mắt nữ tử nhìn thẳng, tự nhiên lại hào phóng. trên mặt có chút đỏ ửng do hổ thẹn, thực mau liền trấn định.

Thấy nàng như thế, Chu Chuẩn thả lỏng, lấy thuốc mỡ trong tay, cường thế không để nàng cự tuyệt, vứt vào tay nàng, người cũng đã trên mái hiên.

“Thế tử có mệnh, thất cô nương cần tự xét lại bản thân.” Lưu lại một câu, trong viện đã không còn thân ảnh người nào nữa. Khương Viện dụi dụi mắt, kinh ngạc không thôi, công phu thật tốt!

Khép lại cửa, trở lại giường, lúc này mới nhìn rõ vật vừa cầm, đây là một bình nhỏ men sứ xanh, chỉ lớn bằng nửa bàn tay nàng. Chất men tốt, điêu khắc tinh tế, chỉ riêng chiếc bình này cũng có thể bán được chút tiền bạc.

Rút nhẹ nút bình liền có một cổ hương khí cỏ cây nhàn nhạt truyền tới chóp mũi. Lắc lắc, liền có chút dịch trong suốt màu xanh biếc chậm rãi chảy vào lòng bàn tay, Khương Viện để sát vào ngửi, liền cảm thấy thần thanh khí sảng, cả người thoải mái.

Thuốc tốt như vậy, há có thể là người bình thường dùng được? Quả nhiên là Quốc công phủ, nội tình thâm hậu, tùy tiện lấy ra một cái đồ vật cũng đã là thế gian hiếm có.

Nhưng sao lại muốn ban thưởng đồ này cho nàng? Là sợ thương thế nàng không tốt, không thể chẩn trị cho hắn? không thể không nói, trên điểm này, thất cô nương và Quản đại nhân quả là tâm hữu linh tê, không mưu mà hợp.

Bôi lên quả nhiên hiệu quả, chỉ một lát sau đã không còn nóng rát đau đớn. Mu bàn tay mát lạnh rất thoải mái. Hai mắt Khương Viện híp híp như mèo vậy, hài lòng cất bình dược vào lòng, lúc này mới nhớ tới, người nọ bảo nàng ‘tự xét’ lại bản thân?

Lười biếng cuộn mình ngáp một cái, Khương Viện nỗ lực lấy lại tinh thần, nề hà, một ngày này đều mệt mỏi, cứ vậy mơ màng mà ngủ mất.

Chờ tới ngày thứ hai, Chu Chuẩn lại xuất hiện ngoài cửa, thất cô nương há hốc mồm nhìn chằm chằm người này, trong tai truyền tới đại não, “Thất cô nương đã rõ lần này ngươi sai ở chỗ nào chưa?”

Cả người thẳng tắp ôm trường kiếm, đôi mắt nhếch cao, bộ dáng không để nàng vào mắt.

Khương Viện có chút khó khăn rồi. Thế tử phạt nàng, lại ban thưởng dược cao, bây giờ còn yêu cầu nàng phải trả bài ‘tự xét lỗi’ ra sao nữa. Cố tình, nàng đã vứt chuyện này ra sau đầu, giờ phút này biết đáp lai sao.

“cô nương là không nghĩ tới?” Bộ dáng trợn mắt há mốm này, ngoài ý muốn làm khóe miệng Chu Chuẩn nhếch lên, “Tại hạ khuyên cô nương, cẩn thận chút mới thỏa đáng. Cần phải hiểu, thế tứ không nhiều lời, nhưng chỉ cần xuất khuẩn, tuyệt đối không phải trò đùa.”

Bị dọa kinh sợ một hồi, buổi tối này thất cô nương vô cùng nghiêm túc suy tư, bộ dáng biết sai có thể sửa, thật ra, trong đầu lúc này: Thế gian này, trừ bỏ nhị gia Khương Dục luôn thân cận với nàng, nếu không cũng phải là kẻ nào đó yêu nghiệt vô cùng, mới có thể liếc mắt liền rõ ràng tâm tư cẩn thận của nàng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.