Tiểu Thất, Chậm Đã!

Chương 16



Khi Tống Lương Trác bắt thành công con cá thứ ba, phía trước đã đầy người. Cá bên này cũng ít đi rất nhiều, ngay từ đầu rất dễ thấy một luồng cá màu đen nhưng giờ thì khó lắm mới thấy được một con. Dường như Tiền Tiểu Thất thấy một con cá nhỏ, liền kéo cao quần thụng rồi bước xuống nước.

Tống Lương Trác thấy Tiểu Thất để lộ ra bắp chân, không đồng ý nhíu mày. Nhưng thấy nông gia nam tử cũng cố ý tránh đoạn sông này, lại thêm bộ dạng vui mừng của Tiểu Thất, nhẫn nại không nói thêm gì. Vương thúc đi lên, đem đấu lạp cho Tiểu Thất để nàng bắt cá.

Tiểu Thất lắc mông xem xét hồi lâu, đợi hồi lâu thấy được bóng lưng của cá, mân môi chậm rãi đi qua, tiểu tâm dực dực(*) đem đấu lạp để xuống dưới.

(*) tiểu tâm dực dực: thật cẩn thận.nhẹ nhàng

Tống Lương Trác che miệng cười, nhìn động tác của nàng, chờ đến khi nàng vui mừng giơ đấu lạp lên, nước sông chảy xuống, quả nhiên, không có gì cả.

Nụ cười trên mặt Tiểu Thất biến thành nghi hoặc, đảo mắt thấy Tống Lương Trác đang nhìn nàng cười thỏa mãn, hung hăng trừng một cái, lại nảy sinh ý xấu, đem đấu lạp tát nước về phía hắn.

Tống Lương Trác cũng không giận, nâng tay lau đi nước bùn trên mặt, cười nói: “Nơi này bắt cá phải nhanh, cá vốn rất nhanh nhạy, nàng lại chậm như rùa, có bao nhiêu cá cũng đều bơi đi mất cả rồi.”

Tiểu Thất hừ nhẹ, thầm thì: “Làm như ngươi hiểu lắm, không phải ngươi cũng bắt hụt mấy con như vậy sao?”

Tống Lương Trác đi qua, cầm lấy đấu lạp trên tay nàng khom lưng rất nhanh múc phía bên cạnh một cái. Cá nhảy mạnh hai cái rồi quẫy một cái nữa vào trong nước.

Tiểu Thất vẻ mặt xấu hổ nói: “Tống tri huyện cũng nói sai rồi, không thể quá chậm cũng không thể quá nhanh, hắc hắc, cái này gọi là tốt quá hóa dở.”

“Tiểu Thất nói cũng đúng, chỉ là không biết thế nào mới là vừa đúng?”

Tiểu Thất nghiêng đầu nói: “Vừa đúng a, bắt được cá thì xem như là đúng, đừng quản quá trình thế nào, bắt được cá mới là trọng điểm.”

Tiểu Thất lại khom lưng thử một lần nữa, lần này cá không lớn, nhảy khỏi nước cũng rất nhanh, Tiểu Thất vội vàng dùng đấu lạp ném lên bờ, Tiểu Thất đắc chí chỉ vào cá đang quẫy đạp trên bờ nói: “Thế nào? Vừa đúng đi!”

Tống Lương Trác giật giật khóe miệng, thấy Ôn Minh Hiên dẫn Lưu Hằng Chi cùng Ôn Nhược Thủy đi đến, nhanh chóng kéo Tiểu Thất ra khỏi nước, khom lưng buông ống quần của nàng xuống, thuận tay lại kéo quần lụa mỏng giắt trên lưng của nàng xuống.

Động tác của Tống Lương Trác diễn ra liên tục, đợi đến khi quần lụa mỏng của nàng quét qua mới tựa hồ thấy như vậy có chút không ổn.

Tiểu Thất thấy hắn khom lưng kéo ống quần của mình xuống đã ngây người, thấy Tống Lương Trác đứng thẳng dậy nhìn qua, vội nâng tay phẩy phẩy gió, ha ha hai tiếng nói: “Nơi này, ách, thực mát mẻ.”

Tống Lương Trác liếc thấy vành tai nàng hồng lên, cũng không chọc phá, dịu dàng nói: “Minh Hiên huynh bọn họ tới, mang hài vào.”

“Ừ!” Tiểu Thất vừa bước đi hai ba bước, cầm lấy hài rồi lại chạy về, ngập ngừng nói: “Chân bẩn thì mang thế nào?”

Tống Lương Trác thở dài trong lòng, nhìn hướng Ôn Minh Hiên ước lượng rồi kéo Tiền Tiểu Thất đến bờ sông, ngồi xổm xuống, đưa chân nàng đến một chỗ nước trong rửa sạch, rồi dùng vạt áo lau khô, mang hài vào cho nàng. Đợi nàng đứng vững thì kéo chân bên kia rửa sạch.

Tiền Tiểu Thất cảm thấy ngại ngùng, cũng không biết làm thế nào, nhìn đỉnh đầu của Tống Lương Trác, đáy lòng cảm thấy rạo rực, tựa như có một cỗ ấm áp đang chảy vào, tràn đầy vui sướng như đã cầm được thứ gì đã mong chờ từ lâu.

Tống Lương Trác lấy tay vốc nước rửa chân cho nàng, động tác phảng phất như vô cùng chậm rãi, Tiểu Thất cảm thấy có chút mê muội. Nàng nhớ có người nào đó nói cho nàng, nam tử mà rửa chân cho nữ tử, chính là thật tâm sở biểu, chính là cả đời cầm tay nhau.

Tiểu Thất ngơ ngác nhìn Tống Lương Trác, đợi hắn rửa tay đứng dậy cũng chưa lấy lại tinh thần.

Tống Lương Trác cũng không hỏi nhiều, kéo nhanh tay nàng bước ra khỏi bờ sông. Tiểu Thất đi theo Tống Lương Trác ra ngoài vài bước mới si ngốc hỏi: “Tống tri huyện, có phải ta trước đây rất thích ngươi?”

Tống Lương Trác dừng bước, cúi đầu nói: “Vốn là vậy.”

“Có phải ngươi không thích ta?”

Tiểu Thất thấy hai tay hắn nắm lại, không biết vì sao cảm thấy thương cảm, hạnh phúc nhỏ nhoi ở đáy lòng như bị chạm mạnh vào, ‘Vù’ một tiếng rồi biến mất nơi chân trời.

Tống Lương Trác không biết trả lời thế nào, hắn không chán ghét nàng, cũng không thể nói là thích. Hắn không có ý định lấy thê tử, cho dù đó là người nhìn thấy hắn thì hai mắt phát sáng, lại còn là một cô nương xinh đẹp mang theo một lòng si tình.

Có lẽ hắn cũng có chút thích đi, nếu không ngay từ đầu đã không nghĩ đến Tiền gia mượn bạc, cũng có lẽ, hắn chỉ là, chỉ là không muốn nhìn thấy một thân ảnh nhỏ nhắn đứng trước cổng nha môn, mang theo hai phần sợ hãi, thẹn thùng cùng ba phần ái mộ nhìn hắn.

Tống Lương Trác khó xử mở miệng, Tiểu Thất ngay lúc hắn lên tiếng đã buông tay ra. Tiểu Thất nhún nhảy bước đi, nâng cằm nói: “Ngươi cứ xem như ta chưa từng hỏi nha, ta cũng không biết vì sao lại hỏi vậy.”

Tiểu Thất ảo não lắc lắc đầu nói: “Cái đó là do ta không suy nghĩ mà hỏi, ta không thích ngươi, ta còn muốn quay về làm Tiền gia tam tiểu thư nha!”

Tống Lương Trác cúi đầu nhìn bàn tay trống rỗng của mình, mơ hồ có một tia mất mát.

Tiểu Thất vỗ vỗ tay, đảo mắt thấy Ôn Nhược Thủy cầm đấu lạp cùng hai người nàng không muốn thấy đang đứng ngoài bờ cát, vì thế cười nói nhìn Tống Lương Trác: “Nhược Thủy muội muội của ngươi tới rồi, ha ha, ngươi đi cùng nàng đi!”

Tống Lương Trác nhìn gương mặt tươi cười của nàng, hơi nhíu mày. Tiểu Thất xoay người đi ra ngoài, không biết vì sao ngực có chút buồn bực. Tiểu Thất vỗ vỗ ngực, vừa thở dài một hơi thì bị Ổn Nhược Thủy xoay vai lại.

“Tiểu Thất không có nghĩa khí, thế nào lại cùng Trác ca ca hai người đi trước?” Giọng nói the thé vì tức giận của Nhược Thủy vang lên.

Tiểu Thất chu chu miệng, “Ai là người dậy trễ? Chúng ta cũng không phải là lén đi!”

Nhược Thủy thấy không truy cứu được, túm lấy ống tay áo của nàng nói: “Tại sao nhiều người vậy?”

“Bắt cá đấy.”

Nhược Thủy thấy Tống Lương Trác đi tới, liền vội vã bước qua, kéo cánh tay hắn, cười nói: “Trác ca ca bắt cá rồi? Được bao nhiêu?”

Tiểu Thất bĩu môi nhìn hai người một cái, nhanh nhẹn hất tóc bước qua xe ngựa. Lưu Hằng Chi nhìn Tiền Tiểu Thất chu miệng về phía Tống Lương Trác, cười quái dị hai tiếng nói: “Nhược Thủy, đi, ta mang nàng đi bắt cá.”

“Mới không cần.” Nhược Thủy lắc lắc cánh tay Tống Lương Trác nói: “Trác ca ca mang muội đi bắt cá nha!”

Tống Lương Trác nhẹ nhàng đẩy tay nàng ra, nói: “Ta cùng Minh Hiên huynh có việc cần nói, Nhược Thủy cùng Hằng Chi chơi đi.”

Nhược Thủy có ý không vui chu miệng, Lưu Hằng Chi vui vẻ đi qua, nắm tay nàng chỉ về phía trước nói: “Nhược Thủy xem một chút, người bên kia đang làm cái gì vậy? A a, lại thêm một con!”

Nhược Thủy nhịn không được quay sang xem, vừa quay đầu lại, Tống Lương Trác đã mang giày cùng Ôn Minh Hiên đi được một đoạn. Ôn Nhược Thủy hầm hừ dậm chân, cao giọng nói: “Lưu Hằng Chi, ngươi đừng đi theo ta!”

“Ta không theo, ta đi trước xem người ta bắt cá.” Lưu Hằng Chi nói rồi bỏ đi trước một đoạn, lại dừng lại nhìn Nhược Thủy nói: “Nhược Thủy không đến xem, bắt cá rồi tối có thể nướng ăn.”

Nhược Thủy mím môi nhìn bóng lưng đã đi xa của Tống Lương Trác cùng Ôn Minh Hiên, lại quét mắt qua thân ảnh đội nón lụa trắng ngồi một bên xe ngựa của Tiển Tiểu Thất, buồn chán quyệt miệng.

Lưu Hằng Chi cố ý kêu to xuống nước, chỉ chốc lát lại cầm một con cá lớn, khoa trương hô to. Nhược Thủy trong lòng khó chịu, không nhịn được cũng chạy nhanh xuống.

Tiểu Thất nhìn bộ dáng khoa trương của Lưu Hằng Chi, hừ mũi một tiếng, cúi đầu nhìn chăm chú vào bàn tay bị Tống Lương Trác cầm vào.

Tiểu Thất rầu rĩ sờ cằm, thầm nghĩ, nguy hiểm thật, suýt chút nữa đã bị tiểu bạch kiểm lừa.

Ôn Minh Hiên hướng mắt nhìn chỗ bóng râm Tiểu Thất đang ngồi, mang theo ý cười mở miệng nói: “Lương Trác rốt cuộc cũng cưới vợ, ta còn tưởng rằng huynh sẽ mãi độc thân.”

Tống Lương Trác cười khổ lắc đầu, “Nếu vẫn không thành thân, không nói song thân ở nhà, ngay cả ánh mắt người ngoài nhìn ta cũng sẽ rất quái dị.”

“Đúng vậy, Hằng Chi đã từng phỏng đoán huynh có đoạn tay áo phi chích(*).”

(*)đoạn tay áo phi chích: gay

Tống Lương Trác tự giễu cười nói: “Đó chính là bản tính của hắn.”

Ôn Minh Hiên quay đầu nhìn Lưu Hằng Chi vui vẻ cùng chơi đùa với Ôn Nhược Thủy, thở dài nói: “Nhược Thủy có tâm ý với huynh, cũng biết huynh có thái độ với muội ấy. Nhưng cũng đã là quá khứ, Lương Trác huynh đã thành thân, trước khi có thêm chuyện như hôm qua, cũng nên buông xuống thôi.”

Tống Lương Trác nhíu mày, “Minh Hiên huynh cần gì phải nói ra lời ấy? Ta không phải là người không biết chừng mực, năm đó mặc kệ Tử Tiêu có tình nguyện hay không, nàng cũng đã tiến cung, chúng ta lại càng không thể quay lại.”

Ôn Minh Hiên gật đầu, đi một đoạn mới khẽ thở dài, “Tháng trước ta cùng phụ thân đã vào cung một chuyến, hỏi thăm nhiều nơi, mới biết Tử Tiêu cô nương đã được Hoàng thượng ban cho Hạo Vương gia. Chỉ là..” Ôn Minh Hiên nhìn Tống Lương Trác rồi tiếp tục nói: “Cũng không nghe nói Hạo Vương gia phủ có sườn phi hay sủng phi nào là Tử Tiêu, cũng có lẽ, Tử Tiêu cô nương đã sớm đổi tên họ rồi không chừng.”

Tống Lương Trác mím môi không nói.

Ôn Minh Hiên nhìn kỹ bốn phía, hạ giọng nói: “Không có gia thế bối cảnh, nhưng lại tham luyến, muốn một người đắc đạo, gà chó thăng thiên, chỉ như trứng chọi đá.”

Tống Lương Trác lắc đầu cười khổ, nói: “Mặc kệ là hoàng cung hay vương gia phủ, ở nơi đó, nàng sao có thể quay lại?”

Ôn Minh Hiên thở dài, “Mỗi người đều có nhân duyên của riêng mình. Chỉ là nói đi nói lại, huynh thành thân cũng quá vội vàng, sao thành thân rồi mới báo tin về Nhữ Châu?”

“Cái này là do trên đường đi bị trì hoãn, vốn là phải đến từ sớm.”

Ôn Minh Hiên giật giật khóe miệng nói: “Tống bá nói thế nào?”

“Ha ha, có thể nói thế nào? Nhưng là lời nói có vẻ không vui.”

Ôn Minh Hiên nhìn Hoàng Hà trải dài vô tận, thấp giọng nói: “Trị thủy, cũng không phải chuyện một hai năm, Lương Trác hay là suy nghĩ lại đi.”

“Ta đã nghĩ kỹ, hai năm sau ta sẽ quay về.”

Cá trong bao bố như đang hấp hối, Tiểu Thất nhìn rồi hé miệng bao ra một chút, trái tim cũng thấp thỏm theo. Nàng vốn thích ăn cá, nhưng nhìn thấy chúng nó đang hấp hối, có chút, ách, không đành lòng nha.

Tiểu Thất chạm nhẹ vào đầu cá, quay đầu nhìn Vương thúc đang ngủ gật dưới tàn cây nói: “Vương thúc, con cá này muốn chết rồi, làm sao bây giờ?”

“Ha ha, phu nhân à, chúng ta không có hồ nước, cũng chỉ có thể để vậy.”

Tiểu Thất rầu rĩ gật đầu, thấy Tống Lương Trác quay lưng đứng cách đó không xa, có cảm giác hơi xuất thần. Tiểu Thất không thích nhìn hắn như vậy, giống như khoảng cách nhân gian khói lửa và tiên nhân. Tuy nói nàng muốn quay về làm Tiền gia Tam tiểu thư, nhưng mấy ngày nay, thân là Tri huyện phu nhân cũng không thể để phí năng lực như vậy, nếu hắn xuất gia chẳng phải người khác sẽ nói nàng quản giáo vô phương?

Tiền Tiểu Thất gật gật đầu, vỗ vỗ tay đứng dậy, hướng về phía Tống Lương Trác hô: “Tống tri huyện, nên trở về nhà rồi!”

Tống Lương Trác đang cảm thán nhìn bãi cát Hoàng Hà như vô tận suy nghĩ, bị Tiền Tiểu Thất kêu lên một tiếng, khóe miệng câu lên, ưu tư trong nháy mắt như hóa thành cát vàng trên tay chảy xuống. Khóe miệng Tống Lương Trác không tự giác cong lên, quay đầu nhìn Ôn Minh Hiên nói: “Minh Hiên huynh, có trở về không?”

Ôn Minh Hiên lơ đãng thấy một tia dịu dàng toát ra từ Tống Lương Trác, cười nói: “Huynh về trước, không cần tiếp đón Nhược Thủy, ta sẽ dẫn bọn hắn đi.”

Tống Lương Trác gật đầu, nhìn bãi cát một lần rồi chậm rãi hướng xe ngựa đi qua.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.