Không phải do Tống Lương Trác ác ý hay buồn bực, nhưng ngày hôm sau, Lục Liễu vừa nghe Tiểu Thất nói xong, quả nhiên đã đi tìm Lục Lực Thừa.
Tống Lương Trác đi huyện nha an bài một vài chuyện sau cùng, chuẩn bị nghênh đón tri huyện đến nhậm chức, Tiểu Thất thì ngoan ngoãn ở nhà thu dọn đồ đạc.
Sau khi làm nũng với Tống Lương Trác một hồi, Tiểu Thất cũng suy nghĩ cẩn thận. Đã làm vợ người ta thì cũng thể không quay về nhà người ta sống, cũng giống như nương mỹ nhân ở nhà kia, cũng đã sống tại Thông Hứa mấy chục năm rồi.
Tiểu Thất nghĩ, theo Tống Lương Trác về nhà, sau đó xem bà bà giống như nương mỹ nhân, đều thương yêu mình là được rồi. Nhưng là để đạt được mục tiêu đó thì rất khó nha!
Lúc Tiểu Thất đang cau mày xếp quần áo mùa đông cho Tống Lương Trác thì Lục Liễu trở về, trên mặt tràn đầy sức sống.
Lục Liễu đứng trước cửa, vỗ vỗ hai má vẫn còn ửng hồng, điều chỉnh lại các loại cảm xúc trong lòng rồi mới tiến vào phòng.
“Tiểu thư.” Giọng nói của Lục Liễu thật nghiêm túc.
“Đã về rồi? Lục đại ca nói thế nào?” Tiểu Thất hân hoan chạy đến bên bàn, rót trà cho Lục Liễu.
“Tiểu thư!” Lục Liễu cắn cắn môi.
Tiểu Thất nhíu mày, “Sao?”
“Oa, tiểu thư!” Lục Liễu che mặt khóc òa.
Hai chân mày của Tiểu Thất càng lúc càng nhíu nhặt, nhưng chớp mắt liền thay đổi, cười nói: “Vậy cũng tốt, Lục Liễu theo chúng ta đến Nhữ Châu đi, Tống tri huyện nói, nơi đó có rất nhiều thứ để chơi.”
Lục Liễu che mặt, lắc đầu.
“Lục Liễu đừng thương tâm, nếu không, nếu không chúng ta cùng sang đó xem sao. Nhanh lên, Lục đại ca vẫn còn là sư gia, phải ở trong huyện nha đúng không? Ngươi mang bánh quẩy đến cửa là được rồi. Sao?” Tiểu Thất gãi đầu, “Mang bánh quẩy cùng sữa đậu nành.”
Lục Liễu le lưỡi, ngẩng đầu lên, gương mặt đầy đau khổ, mày nhíu chặt, trong chớp mắt liền thay đổi, nhảy lên, cười ha ha nói: “Em sẽ làm phu nhân sư gia nha!”
Tiểu Thất sửng sốt chớp chớp mắt.
Lục Liễu cầm chén trà Tiểu Thất đưa, uống một ngụm, ngẩng mặt nói: “Biện pháp của tiểu thư quá ngốc, Lục Liễu không cần đâu.”
Tiểu Thất cúi người xuống, cũng nâng cằm, trừng mắt nhìn Lục Liễu nói: “Mới không ngốc, Tống tri huyện đối với ta rất tốt đây.”
Tuy nói như vậy nhưng Tiểu Thất vẫn có chút ghen tỵ.
Tiểu Thất nhăn mặt ngồi xuống bên cạnh, một lát sau lại nhăn nhó mặt mày. Tiểu Thất thấy Lục Liễu chỉ lo cầm chén trà cười, nhịn không được chu miệng nói: “Không công bằng.”
Lục Liễu cười hắc hắc nhưng không nói gì cả.
“Hừ, một chút cũng không công bằng.” Tiểu Thất nhìn Lục Liễu, lại hừ nói: “Ngươi biết rõ chuyện của ta và Tống tri huyện, nhưng lại không nói cho ta biết chuyện của ngươi, một chút cũng không công bằng. Hừ, nếu biết thế thì sáng nay ta đã đi cùng ngươi.”
Lục Liễu nhếch miệng cười, tiến lại gần, thấp giọng nói: “Em à, chỉ nói cho biết chuyện này, ha ha, sau đó nói em quyết định ở lại.”
“Lục đại ca đáp ứng rồi?” Tiểu Thất trừng to mắt.
Lục Liễu lắc lắc đầu, “Cũng không hẳn như vậy, nhưng là, ha ha, khẳng định không để hắn chạy thoát, em phải ở đây giữ hắn a.”
Nếu nỗi lòng của nữ hài tử có chuyện gì đạt thành thì luôn muốn tìm người chia sẻ. Quả nhiên Lục Liễu chưa nói xong, kéo ghế đến gần rồi thần thần bí bí chớp chớp mắt. Tiểu Thất bước nhanh qua, nghiêng người để nghe Lục Liễu nói cái bí mật nhỏ này cho mình nghe.
Lục Liễu phì cười. Tiểu Thất nổi giận, trên mặt cũng hiện rõ vẻ cáu gắt. Lục Liễu khoát tay nói: “Tiểu thư đừng giận, em nói, khẳng định là một câu cũng không giấu diếm.”
Tiểu Thất cong môi, “Ta không nghe, lát nữa ta sẽ đi tìm Lục đại ca.”
“Đừng nha.” Lục Liễu nén cười, trên mặt từ từ ửng hồng.
“Ta không nên đi tìm Lục sư gia sao? Hôm nay hắn không đi nha môn, ta đem thuốc tốt cho hắn, chờ hắn uống xong sẽ nói....”
Tiểu Thất nhìn Lục Liễu, rất có khí phách mà không mở miệng truy hỏi.
Lục Liễu chờ mãi không thấy Tiểu Thất nói thêm, mếu máo nói: “Em nói với Lục sư gia, vài ngày nữa tiểu thư sẽ cùng cô gia quay về Nhữ Châu.”
Lời mở đầu! Tiểu Thất mím môi nghĩ.
“Lục sư gia nói đã biết. Em vốn muốn chờ hắn hỏi em có đi theo hay không, nhưng hắn không hỏi, em đành phải tự mình nói tiếp.”
Lục Liễu sờ sờ mũi, “Em đã nói, Lục sư gia, ta là nha hoàn bên người tiểu thư, tuy là nha hoàn nhưng cũng không giống nha hoàn bình thường. Ta biết rất nhiều thứ, trước đây còn theo tiểu thư đọc sách, tuy rằng không thể nói là chữ nghĩa đầy người, nhưng cũng có chút học vấn.”
Giọng nói của Lục Liễu rất nhẹ, giống như không tự tin, lại giống như tùy ý kể lại.
Lục Liễu đưa mắt nhìn, nâng cằm nói: “Tiểu thư xem, dùng cái từ ‘chữ nghĩa đầy mình’là được rồi, vừa đủ để nói em là người có văn hóa a.”
Tiểu Thất gật gật đầu, đây cũng chỉ là lời đệm thôi.
Lục Liễu ngồi thẳng lưng lên, cau mày nói tiếp: “Em còn biết rất nhiều thứ mà tiểu thư không biết đó. Khâu vá không tệ, còn có thể nấu cơm, giặt giũ, em còn có thể giúp đỡ Lục sư gia làm việc.”
Tiểu Thất nhíu mày, “Vì sao lại so với ta?”
“Tự nhiên so với tiểu thư thôi!” Lục Liễu đảo mắt nhìn Tiểu Thất, nói: “So với tiểu thư thì Lục Liễu càng có vẻ hiểu chuyện!”
Vẻ mặt kia lại nói là không phải nói như vậy! Tiểu Thất oán thầm.
Lục Liễu đứng dậy, xoay lưng về phía Tiểu Thất, vẻ mặt còn mang chút u buồn, chẳng qua chỉ xuất hiện chốc lát, lại cười một trận đến run cả người rồi ngồi xuống nói tiếp: “Lục sư gia hỏi em nói nhiều thế để làm gì.”
Tiểu Thất gật đầu, “Đúng vậy, nói chuyện này để làm gì?”
“A, cái này tiểu thư không hiểu rồi, đây là lời mở đầu nha. Lục Liễu muốn dẫn cho Lục sư gia chủ động mở miệng, hắn mở miệng thì Lục Liễu mới có thể ra vẻ rụt rè chứ.”
Tiểu Thất bĩu môi.
Đôi mắt Lục Liễu chợt hiện lên vẻ mất mát, cúi mi mắt, cong miệng nói: “Lục Liễu đã nói, nếu là Lục Liễu theo đuổi hắn, hắn có thể để Lục Liễu chờ hai năm hay không?”
Tiểu Thất lắc đầu, “Lục đại ca sẽ không, Lục đại ca đối xử với mọi người rất tốt.”
Lục Liễu chu miệng, “Chỉ là muốn so với ngươi nào thôi mà.”
“Đúng à, trước kia ngươi còn tác hợp cho Lục sư gia cùng Thải Vân cô nương ở cùng một chỗ, khẳng định là Lục đại ca biết.” Tiểu Thất lo lắng.
Không phải là vì tốt cho tiểu thư sao! Lục Liễu nói thầm.
“Lục đại ca nói thế nào?” Tiểu Thất truy hỏi.
Lục Liễu trừng mắt to nhìn vẻ mặt đơn thuần của Tiểu Thất, lại cảm thấy khó mà mở miệng, đành đứng dậy đi đến bên giường xếp quần áo. Tiểu Thất mím môi, bực mình hừ một tiếng.
Tiểu Thất lại suy nghĩ kỹ lại, có lẽ Lục đại ca đã thật sự cự tuyệt, nhìn Lục Liễu cũng không giống như thật sự vui vẻ.
Tiểu Thất đang vắt hết óc để nghĩ xem nên làm thế nào để Lục Liễu vui vẻ, tiếng nói yếu ớt của Lục Liễu lại vang lên: “Lục sư gia nói, thân thể hắn không khỏe, cũng không nghĩ đến cưới vợ. Em nói, mặc kệ như thế nào, em cũng sẽ vì chính mình mà đợi hai năm, không phải chỉ có một người hiểu được việc ngu ngốc chờ đợi.”
Tiểu Thất không hiểu rõ, nhưng nghe giọng nói của Lục Liễu không nhẹ nhàng như bình thường, cảm xúc cũng suy giảm trong chốc lát.
“Lục sư gia nói, chờ hai năm, nhưng có lẽ hắn không thể cho em một cái cam đoan. Hắn nói, cám ơn em đã chăm sóc hắn hai tháng này, biết em là một cô nương lương thiện.”
Tiểu Thất cũng không dám thúc giục nữa, im lặng nhìn bóng dáng Lục Liễu, nắm tay không tự giác mà xiết chặt lại.
Lục Liễu thở dài thật khẽ, “Em nói, em không cần cám ơn của hắn. Lúc trước em cảm thấy thân phận của mình thật thấp hèn, cũng không dám mơ tưởng gì, nhưng là lòng em đã không chịu khống chế của mình, hắn không thể chiếm lấy trái tim của em rồi khoát tay đi thoải mái như vậy. Mặc kệ hắn có khỏe hay không, em đều muốn đi cùng hắn.”
“Tiểu thư, em cũng sẽ chờ, thời gian đối với em không là gì cả. Cùng lắm thì hai năm sau, em sẽ tìm một nơi ổn định mà gả, Lục Liễu em cũng là một người xinh đẹp đây. Lúc trước phu nhân cũng đã khen em, nếu so với với người khác, em không hề thua kém. Cho dù không có kết quả đi nữa, ít nhất em cũng đã cố gắng, sau này cũng sẽ không cảm thấy tiếc nuối mỗi khi nhớ lại.”
Không biết vì sao nhưng mũi Tiểu Thất có chút cay cay.
“Cũng không phải mọi người đều lấy yêu mà sống, em cũng phải lo kiếm sống mà. Em cũng chỉ có thể chờ hai năm, nếu lâu hơn nữa. Ha ha, em chỉ sợ qua hai mươi thì không thể gả đi nữa. Tiểu thư không cần cười em, em cũng chỉ dùng hai năm để làm một việc tốt thôi, coi như là tự cho mình một cái công đạo đi.”
Tiểu Thất cũng không biết nên mở miệng như thế nào cả, thậm chí nàng còn cảm thấy, ngay cả thân hình của Lục Liễu cũng lộ ra vẻ mỏng manh, thương cảm.
“Tiểu thư.” Giọng nói của Lục Liễu lại vang lên, “Lúc em muốn rời đi, Lục sư gia, hắn cũng không phải kẻ làm khó người, nếu hắn còn sống tốt như lời đã nói.”
Lục Liễu quay đầu cười, “Tiểu thư hiểu ý của hắn không? Ha ha, vị trí phu nhân sư gia này tám, chín phần mười là em rồi.”
“Đúng vậy, thật tốt.” Lục Liễu hít một hơi thật sâu, thầm nghĩ, bọn họ nói cũng không chỉ có bấy nhiêu thôi.
Nàng còn nói, người như tiểu thư chỉ có một, nếu hắn đã không muốn miễn cưỡng, thì tiểu thư cũng như mặt trời sau đám mây mà thôi, hắn nên chuyển tầm mắt nhìn sang nơi khác. Cho dù không nhìn đến Lục Liễu nàng, cũng nên nhìn đến những nữ hài tử tốt đẹp khác.
Thực rung động a, Lục Liễu cười giễu.
Có phải đáy lòng mỗi người đều như vậy, mang theo u buồn lãnh đạm, lộ ra như vậy lại có điểm giống tiểu thư khuê các. Lục Liễu bĩu môi nghĩ, không biết nhóm khuê tú u buồn này đều là do cõi lòng đầy sầu muộn mà khiến cho mọi người thương yêu, luyến tiếc, có lẽ là làm khác người đi.
Cuộc sống vốn là nên cười cười nháo nháo vui vẻ mà trôi qua, làm sau lại có nhiều sầu khổ như vậy a, cũng chỉ là không ốm mà rên thôi. Lục Liễu khẽ gật đầu.
Lục Liễu xếp xong hai ba bộ quần áo mùa đông, vỗ tay cười nói: “Lục Liễu sẽ không đi theo tiểu thư, chờ khi nào nhớ sẽ viết thư cho tiểu thư. Tiểu thư muốn ăn cái gì, cứ gửi thư cho Lục Liễu, Lục Liễu sẽ giúp tiểu thư tìm.”
Tiểu Thất gật gật đầu, không biết có phải là vừa bị cảm giác thương cảm tản ra trên người Lục Liễu ảnh hưởng hay không, nhưng nhìn Lục Liễu cười lại cảm thấy nụ cười này không hề sung sướng như lúc trước.
Tâm tình Tiểu Thất cứ lăn tăn cho đến buổi tối, khi Tống Lương Trác trở về, Lục Liễu để hai người ăn cơm riêng trong cơm chiều, còn mình thì quay về phòng ổn định lại nỗi lòng quay cuồng cả một ngày.
Rõ ràng Tiểu Thất cứ ngây ngốc, ăn cơm cứ hai đũa là ngừng lại, Tống Lương Trác thấy thế cũng ăn chậm theo.
“Tống tri huyện.” Tiểu Thất hoang mang nhíu mày, “Lục Liễu nói, Lục đại ca đáp ứng nàng, nhưng sao ta cảm thấy nàng không vui?”
Đũa của Tống Lương Trác hơi dừng lại, nhẹ giọng nói: “Tiểu Thất nghĩ nhiều rồi.”
Tiểu Thất nhíu mày, cắn đũa, Tống Lương Trác liếc mắt nhìn qua, “Ngày mai về Tiền phủ đi, đã ở mấy ngày, chúng ta cũng nên lên đường thôi.”
Tiểu Thất đặt đũa xuống, cau mày nhìn Tống Lương Trác, nửa ngày sau mới cong môi nũng nịu nói: “Tống tri huyện, ta đã nghĩ rồi, ta trở về làm con dâu hiền, nhưng Tống tri huyện phải đối xử tốt với ta. Nếu Tống tri huyện không tốt với ta, hừ hừ, ta sẽ trở lại. Một mình ta cũng có thể quay về, đến lúc đó đừng mong lừa gạt ta theo chàng nữa nha.”
“Là chính mình là được rồi, còn có, nàng là thê tử của ta.”
Tiểu Thất mím môi cười, “Nghe thật tốt nha, ‘Thê’ cùng ‘Thất’ đồng âm. Tống tri huyện, vậy là chàng kêu ta là ‘Tiểu Thất’ hay là ‘Tiểu Thê’?”
Tống Lương Trác không trả lời, dường như Tiểu Thất cũng không có ý đợi hắn trả lời, cười cười, cảm giác đã tốt hơn nên tiếp tục ăn cơm.
Hai tháng sau khi trải qua ôn dịch, Tiểu Thất đối mặt với Tống Lương Trác đã không còn cảm giác sợ hãi nữa. Lúc Tống Lương Trác tức giận thì nàng có thể sợ hãi, nhưng đã lâu nàng không thấy hắn nổi nóng với mình.
Có thể thấy sau khi trải qua nguy khốn, phúc lợi của Tiểu Thất rõ ràng đã tăng lên. Giống như hiện tại.
Tiểu Thất rửa mặt xong cũng không đi thẳng lên giường, đứng ở một bên nhìn Tống Lương Trác rửa mặt. Đợi hắn làm xong hết, Tiểu Thất đưa tay ra, nhìn chằm chằm vào Tống Lương Trác.
Tống Lương Trác đứng im, Tiểu Thất cứ quơ quơ cánh tay trước mặt hắn.
Tống Lương Trác còn chưa mở miệng nói gì, Tiểu Thất đã chu miệng, “Chân ta đau.”
Mỹ phụ nhân đã nói, phải tập làm nũng.
Kỳ thật khả năng làm nũng của Tiểu Thất cũng không cần học, lúc còn ở Tiền phủ, cả ngày nàng cứ lẩm bẩm làm nũng, muốn có cái gì, muốn chơi cái gì, muốn ăn cái gì, muốn tính kế ai, cứ đến bên người béo lão nhân nói một tiếng là được ngay.
Có một lần Tiểu Thất thấy một tập tranh, thực ra nàng cũng xem không hiểu sách đó là gì, bên trong vẽ các viện, lầu, các này nọ, Mạnh Vân Phi lại thích thú, hai ba lần nói Phán Đệ lấy từ chỗ nàng, Tiểu Thất cố ý để tập tranh ở thư phòng, sau đó liền trốn trong phòng nhìn Mạnh Vân Phi cúi lưng trộm sách đi, sau đó hi hi ha ha chạy đến cáo trạng với béo lão nhân.
Tiểu Thất nói một tiếng, béo lão nhân liền phạt Mạnh Vân Phi không được ăn mặn một tháng, trong một tháng kia, Tiểu Thất theo đuổi Tống Lương Trác lại không thuận lợi, xem như là hợp ý. Sách kia cũng theo ý Mạnh Vân Phi mà thuộc về hắn. Những việc này tất nhiên Tiểu Thất cũng không nhớ được, nhưng bản tính cũng không vì mất trí nhớ mà thay đổi. Lúc trước bị Tống Lương Trác đánh, chỉ là vì sợ quá mà thu bản tính lại, qua nhiều ngày thì lại càng lộ ra bản tính thật.
Tống Lương Trác có chút ngây ngốc, Tiểu Thất dẩu dẩu môi lết từng bước về phía trước.
Trên mặt Tống Lương Trác hơi nóng lên, đi lên ôm lấy thắt lưng Tiểu Thất, vỗ vỗ nhẹ, Tiểu Thất cũng ôm cổ hắn, nâng người lên.
Tống Lương Trác nâng mông Tiểu Thất lên đi đến bên giường, cái miệng nhỏ nhắn của nàng ngáp một cái, chớp chớp mắt nói: “Chúng ta về nhà chàng thế nào, cưỡi ngựa hay là ngồi xe ngựa?”
“Ngồi xe ngựa.”
“Ta muốn cưỡi ngựa.”
Tống Lương Trác đặt Tiểu Thất xuống giường, thấy nàng không có ý buông tay, dứt khoát ôm nàng nằm thẳng xuống, đắp chăn cho tốt mới hỏi: “Tiểu Thất muốn cưỡi ngựa?”
“Ta không cưỡi, chàng cưỡi a. Ta muốn cưỡi thì chàng mang ta đi được không?”
“Được.”
Tiểu Thất hôn một cái thật kêu lên khóe miệng Tống Lương Trác, “Tướng công thật tốt!”