Ban thưởng cho tam quân quốc yến thế mà mới vào đã náo loạn không ra thể thống gì, Tấn Nguyên Đế có chút không thoải mái, mặt mày ông đầy thâm thúy nhìn về phía Xương Bình Bá, dứt khoát theo lối mắt không thấy tâm thanh tịnh, trực tiếp vẫy tay kêu cung nhân hầu hạ đem hắn kéo xuống, kêu hắn tốt nhất nên thối lui ra ngoài điện ngẫm nghĩ lại mình.
Ban đêm vào cuối thu không khí bắt đầu lạnh lẽo, bị biếm tước vị cả người Xương Bình Bá cực kỳ lạnh lẽo, có mấy người rúc vào trong một góc tỏ vẻ rất là vui sướиɠ khi người gặp họa, nhưng không dám hé răng cũng như cố gắng giảm khí tức của bản thân hết mức có thể.
Vệ Tây Châu mắt lạnh nhìn Xương Bình Bá lui ra, không hề nói cái gì, chờ chư vị tướng lãnh từng người lãnh phong hậu, mới lại khấu tạ thánh ân.
Bên trong đại điện lại lần nữa vang lên khúc nhạc ca múa, chỉ một lát, mọi người liền như là đã quên chuyện vừa xảy ra lúc nãy, uống rượu thì uống rượu, ăn yến thì ăn yến.
Triệu thái hậu ở bên kia không lâu cũng nhận được tin tức Xương Bình Bá bị biếm tước, thời điểm biết được Triệu thái hậu còn có hơi kinh ngạc, nhưng khi nghe nói Xương Bình Bá đã làm gì Vệ gia thì tỏ vẻ khinh thường, nhưng lại nhíu mày cảm thấy hoàng đế hôm nay đối với Xương Bình Bá phủ phạt hơi nhẹ một chút.
An Ninh công chúa bên cạnh cũng không tránh được muốn thay Thái Hậu giải sầu: "Rốt cuộc thì hai nhà Vệ Bạch cũng có mối quan hệ thông gia, không nói tới việc liên lụy phức tạp, huống hồ Bạch gia công tử cùng Tam hoàng huynh còn có thánh chỉ tứ hôn của phụ hoàng, phụ hoàng chính là vì suy nghĩ cho hôn sự của Tam hoàng huynh, nên cũng định sẽ không trách phạt quá mức đối với Xương Bình Bá."
Triệu thái hậu nhíu mày, cảm thấy An Ninh nói có lý, nhưng dựa vào tính tình Tấn Nguyên Đế, rồi lại cảm thấy có điểm khác thường.
Bà tuy là phụ nhân nơi thâm cung, nhưng có một số việc lại không thể thoát khỏi mắt bà, chỉ nói việc Tấn Nguyên Đế đối với hôn sự của Tĩnh Vương thật ra đã sớm có ý thu hồi, cùng với việc Huệ phi thổi gió bên gối Tấn Nguyên Đế, muốn đem Bùi thị nữ cho Tĩnh Vương, bà cũng biết được một ít.
Nhưng cố tình vừa lúc có cơ hội để Tấn Nguyên Đế thuận lý thành chương phá huỷ thánh chỉ tứ hôn lúc trước của mình, thì hoàng đế lại chỉ là đem Xương Bình Bá xử trí qua loa......
Triệu thái hậu ngước mắt nhìn về phía điện hạ, chỉ chỉ một đĩa điểm tâm trêи bàn, hướng ma ma bên người mà nói: "Ai gia nếm cảm thấy hương vị điểm tâm này không tồi, ngươi cầm đi ban cho hai vị công tử Vệ gia cùng Xương Bình Bá gia ăn thử xem."
Cung ma ma rũ mắt: "Vâng."
Đột nhiên được thưởng một đĩa điểm tâm, hai người Bạch Quả cùng Vệ Lương Âm hoàn toàn không biết Triệu thái hậu đang ý gì, thụ sủng nhược kinh mà lúc sau bái tạ Triệu thái hậu ở phía xa xa, Cung ma ma cười nói: "Vệ công tử cùng bá gia công tử không cần giữ lễ tiết, Thái Hậu chính là thật sự thích nhị vị công tử."
"Bá gia?" Vệ Lương Âm nhạy bén phát hiện ma ma đối với Bạch Quả thay đổi xưng hô.
Bạch Quả cũng ngước mắt nhìn về phía Cung ma ma, trong mắt lướt qua một tia nghi hoặc.
Cung ma ma thấy Bạch Quả vẫn là vẻ mặt vô tri không biết gì, rũ mắt nói: "Nhị vị công tử có điều không biết, mới vừa rồi ở nam tân tịch thượng, bởi vì trước đây Xương Bình Bá mắc một ít sai lầm bị Vệ tướng quân khơi ra, chọc thánh thượng tức giận, vì thế ở trước mặt mọi người bị biếm tước vị."
"Phụ thân...... Bị biếm tước." Bạch Quả ngẩn người, nhìn vậy thôi chứ thật ra bản thân cũng không quá xúc động, chỉ thu lại mặt mày, nhỏ giọng nói, "Đa tạ, ma ma báo cho."
Cung ma ma hoàn thành nhiệm vụ của mình,xoay người về bên người Triệu thái hậu.
Lúc sau, Vệ Lương Âm lôi kéo Bạch Quả ngồi vào tịch thượng, bốc miếng điểm tâm Triệu thái hậu mới vừa ban cho ăn một ngụm, rồi lại thuần thục đút cho Bạch Quả một ngụm, nghiêm túc nhìn cậu nói: "Phụ thân ta hại cha ngươi bị biếm, ngươi sao không tức giận vậy?"
"A?" Quai hàm Bạch Quả phồng lên do mới vừa bị đút điểm tâm, cậu đối với cấp bậc thế gia cao hay thấp không để tâm cho lắm, huống hồ trong suốt mười bảy năm, cậu với Xương Bình Bá cũng chỉ so người xa lạ không quen biết thì quen thuộc thêm một tí xíu mà thôi, vì thế lắc lắc đầu, nói thực:"Cữu cữu là Đại tướng quân...... Tất nhiên sẽ không vô duyên vô cớ đi gây hấn với phụ thân ta, hơn nữa...... Nếu là phụ thân thật sự có sai......"
Cậu dừng một chút, trêи mặt lộ ra một ý cười áy náy, thấp giọng nói: "Đã làm sai, thì phải chịu trừng phạt."
Vệ Lương Âm gật đầu, nhìn đôi mắt trong trẻo không biết sự đời của Bạch Quả, đột nhiên cảm thấy có chút đau lòng.
Y đột nhiên nhớ tới hai ngày trước cùng phụ thân Vệ Tây Châu trở về quân doanh Trấn Bắc thu thập chút thông tin sinh hoạt mấy năm trước về tiểu biểu đệ này của y, lúc ấy chỉ là cảm thấy phi thường tức giận, cho rằng hầu phủ khinh người quá đáng, nhưng đến bây giờ, nhìn thấy Bạch Quả ngoan ngoãn cùng chút nhạy cảm, cảm giác tức giận kia trong lòng Vệ Lương Âm liền hoàn toàn biến thành hận không thể lập tức vọt vào Bạch gia, đem phu thê Xương Bình Hầu hung hăng đánh một trận, nói đánh chết người cũng không nói quá.
Rõ ràng hài tử tốt như vậy, tại sao những người đó lại đối xử cậu như thế?
Chắc là người Xương Bình Hầu phủ có đôi mắt mù mà tâm cũng mù nốt.
Vệ Lương Âm thở dài, vẫn là đem hỏa khí trong lòng đè ép xuống, xoa xoa mặt cười với Bạch Quả, nói: " Đúng vậy, phụ thân làm như vậy tự nhiên là có lý do của ông ấy, bất quá chỉ là nhằm vào Xương Bình Bá kia thôi, kỳ thật...... phụ thân ta cũng hy vọng muốn gặp ngươi một chút!"
"Cữu cữu...... Sẽ muốn thấy ta sao?" Gương mặt Bạch Quả ửng đỏ, đáy mắt hiện lên một tia không xác định cùng chút mong đợi mỏng manh.
Vệ Lương Âm cong cong mắt: "Đương nhiên."
Dứt lời, còn không đợi Bạch Quả nói cái gì, Vệ Lương Âm lại ngắt lời dường như lặng lẽ nhéo nhéo ngón tay Bạch Quả, đổi lại góc độ để Triệu thái hậu không nhìn thấy hướng Bạch Quả làm mặt quỷ nói, "Điểm tâm này ngươi cảm thấy ăn ngon sao, ta ăn một ngụm thôi mà đã thấy ngọt muốn chết."
Triệu thái hậu tuổi không thấp, điểm tâm trêи bàn bà phần lớn đều là Ngự Thiện Phòng cố kỵ đến vị giác của Triệu thái hậu mà tăng thêm đường vào trong điểm tâm, hương vị đối với người trẻ tuổi bình thường quả thật là quá mức nặng. Vốn dĩ Vệ Lương Âm không tỏ ra quá khoa trương, Bạch Quả cũng chỉ là cảm thấy hơi ngọt một chút, nhưng hắn lại cố ý tỏ vẻ khoa trương, Bạch Quả liền nhịn cười không được, ở khóe miệng lấp ló ra hai cái má lúm đồng tiền nho nhỏ.
Hai người đang vui đùa, đột nhiên một thanh âm quen thuộc của tiểu thái giám phát ra.
"Đại công tử." Hứa Tiểu Nhãn không biết khi nào từ nam tân tịch qua đây, trong tay hắn bưng một bầu rượu làm bằng ngọc tinh xảo, đầu tiên là cười tủm tỉm mà đánh giá Vệ Lương Âm vài cái, thỉnh an Vệ Lương Âm, lúc này mới cười cùng Bạch Quả nói, "Trời bắt đầu trở nên giá rét, Vương gia ở cách vách lo lắng ngài bị lạnh, đặc biệt kêu nô tài tới đưa cho ngài bình rượu trái cây của Tây Vực hiến, uống để làm ấm thân."
Vệ Lương Âm ở bên cạnh tò mò dựa gần lại, Bạch Quả nhịn không được đỏ mặt, thấp giọng nói: "Làm phiền...... Tĩnh Vương điện hạ quan tâm."
Hứa Tiểu Nhãn ân cần rót cho cậu một ly rượu trái cây, Vệ Lương Âm ở bên cạnh nói, "Cũng rót cho bản công tử một ly đi."
Liền lại rót cho hắn một ly.
Vệ Lương Âm ở biên quan đều là đi theo các tướng sĩ mồm to ăn thịt chén lớn uống rượu, ở nơi đó gió lớn, trời giá rét, rượu càng mạnh càng ấm thân, hắn vốn nghĩ là Tĩnh Vương đưa rượu cho biểu đệ nhà mình chắc là cũng không tệ đâu nhỉ, nhưng uống xong một ngụm, hương vị kia giống như nước lã bỏ thêm hương trái cây cùng nước đường, không tệ cái con khỉ!
"Uống rượu này mà có thể ấm thân?" Vệ Lương Âm kinh ngạc, "Vương gia nhà người đừng hòng lấy cái này đi lừa người!"
Hứa Tiểu Nhãn ngước mắt liếc hắn một cái, cung kính nói: "Hồi công tử, rượu trái cây này là loại rượu hiện nay đang được các công tử thế gia ưa thích, nó cũng thật sự có tác dụng làm ấm thân."
Vệ Lương Âm không tin, nghiêng đầu hỏi: "Biểu đệ cảm thấy thế nào?"
Rượu ấm thân hay không ấm thân thì Bạch Quả còn không biết, nhưng cậu uống xong một ngụm, hương vị ngọt thanh của cam sành lại làm hắn rất thích, vì thế cong cong mắt nói: "Thực ngọt."
Hứa Tiểu Nhãn cười: "Chỉ cần đại công tử thích, liền không cô phụ một mảnh tâm ý này của điện hạ."
————
Tạ Lâm vừa phái thái giám bên người đi qua tịch thượng ở cách vách, Bùi gia thiếu gia lúc nãy bị con cháu nhà mẹ đẻ Huệ phi đổ đầy một thân nước trà rốt cuộc đã trở về tới đại điện yến hội.
Lúc đó Hà Thanh còn bởi vì mình không cẩn thận làm bẩn quần áo Bùi Phi Chương mà có chút thấp thỏm, thấy hắn trở về, vội cho phụ thân một ánh mắt, ý bảo hạ nhân bưng chén rượu, đi qua hướng Bùi Phi Chương nhận lỗi: "Bùi thiếu gia, lúc nãy là ta không cẩn thận, thỉnh thứ lỗi."
Bùi Phi Chương là con của Lễ Bộ Thượng Thư Bùi Tu Đức, tuy rằng là người tâm cao khí ngạo, nhưng ở đây, mọi tiếng nói cử động của con cháu thế gia đều sẽ bị người ở trong cung yến này để mắt tới, hắn tuy là ở đáy lòng đối với Hà Thanh cực kỳ khó chịu, nhưng trêи mặt vẫn treo nụ cười thập phần khoan dung độ lượng, phảng phất như không để ý chút nào mà nói: "Chỉ là việc ngoài ý muốn mà thôi, Hà thiếu gia không cần lo lắng trong lòng."
Hà Thanh nhẹ nhàng thở ra trong lòng: "Ta đây xin kính trước Bùi thiếu gia một ly."
Bùi Phi Chương cười kêu cung hầu rót đầy chén rượu, cũng thực nể tình mà uống một hơi cạn sạch.
Chờ Hà Thanh trở về chỗ ngồi của mình, Hà Trung Đường cũng chính là huynh trưởng của Huệ phi trầm khuôn mặt nói: "Trong cung này tất cả đều là quý nhân, ngươi nếu lại lỗ mãng giống như lúc nãy, lần sau cũng đừng đi theo vi phụ tới đây! Không chỉ có ném mặt mũi Hà gia, mà mặt mũi Huệ phi nương nương cũng bị ngươi làm mất hết!"
Hà Thanh bị Hà Trung Đường nói cho rụt cổ, nhưng vẫn là nhịn không được bĩu môi nói: "Nhưng ta làm sao biết được Bùi gia thiếu gia kia đột nhiên xuất hiện ở phía sau ta? Nước trà kia cũng không không phải ta cố tình hắt vào hắn."
Hà Trung Đường trừng hắn một cái, không thể nhịn được nữa nói: "Ngu xuẩn, ngươi câm miệng cho ta."
Lúc trước Huệ phi cùng Bùi gia hợp tác, trêи dưới Hà gia chỉ có hai người Hà Trung Đường cùng đệ đệ Hà Trung Nghĩa biết được, mà Hà Thanh chỉ là một trong đám con đông đảo của vợ cả Hà Trung Đường, lúc trước tham gia cung yến, Hà Trung Đường còn cố ý bồi dưỡng Hà Thanh làm người thừa kế Hà gia, nhưng bây giờ Hà Thanh lại trêu chọc đến thiếu gia Bùi gia, thái độ của thằng nhóc đó lại làm hắn không khỏi nghĩ nhiều, không biết có nên đổi đứa con khác của vợ cả rồi bồi dưỡng lại từ đầu không.
Đáng tiếc Hà Thanh đối với suy nghĩ này hoàn toàn không biết gì cả, sau khi mấy chén rượu vàng xuống bụng, đôi mắt hắn liền lăng lăng nhìn về phía các vũ cơ trong đại điện đang nhẹ nhàng nhảy múa, nhìn là biết bộ dạng của một tên ăn chơi.
Mà ở cách đó không xa, Tạ Lâm híp mắt nhìn về phía mấy người Hà Trung Đường cùng Bùi gia, lại nhìn sắc trời ngoài đại điện, ánh mắt lạnh lẽo.
Một chén trà nhỏ qua đi, Tạ Lâm giống như đang say, lúc sau nhắm mắt lại, ngón tay lay động, nhẹ nhàng gõ gõ chén rượu ly duyên.
Cùng lúc đó, ở bên ngoài hoàng thành, có một phụ nhân trong đêm gõ vang Đăng Văn Cổ ngoài cửa hoàng thành, tiếng trống "Đông, đông, đông" vang lên mười lần, chứng minh người tiến đến kêu oan muốn cáo trạng chính là ngự trạng *.
*: có nghĩa là án cáo trạng liên quan đến quan lại và vua phải đích thân xử
Thị vệ canh gác của tiến lên, ở trong đêm tối nhìn thấy sự bình tĩnh trong mắt phụ nhân, nhíu mày hỏi: "Tiểu phụ nhân ngươi biết gõ mười hồi là có ý nghĩa gì không?"
Phụ nhân lấy ra một bức thư dài tố oan, thẳng tắp quỳ trêи mặt đất, ngước mắt nói: "Dân phụ biết, dân phụ muốn cáo ngự trạng."
Đuôi lông mày của thị vệ không động đậy, kêu thái giám trong cung đưa đinh bản, xếp thành một hàng đặt ở trước mặt phụ nhân, lại hỏi: "Vậy ngươi có oan tình gì?"
Phụ nhân xem đinh bản một lát, rồi lại rũ mắt xuống.
Mà ngay lúc thị vệ cho rằng phụ nhân sợ hãi không dám nói, phụ nhân kia lại đột nhiên mở miệng, thanh âm lộ ra một cổ dứt khoát: "Dân phụ tiến đến, chính là muốn cáo trạng đương kim Quốc Công gia cùng Kinh Triệu phủ cấu kết với nhau bao che Ninh Tả Đình vì phóng ngựa bên đường mà làm hại chết tướng công ta! Dân phụ không sợ chết, chỉ là khẩn cầu thánh thượng có thể vì dân phụ làm chủ, trả lại mạng cho tướng công ta và cho ta một cái công đạo!"