Vệ Lương Âm cũng chỉ là thoáng kinh ngạc một phen, chà xát tay, liền tiếp tục kể tiếp.
"Tuy ta nhanh tay cứu được Bạch Ý, nhưng không muốn dính vào chuyện này một chút nào."
Y nhún nhún vai, giọng nói cũng tràn đầy bất đắc dĩ.
Lúc đó hiện trường hỗn loạn, Bạch Ý dù gì cũng là tức phụ Cố gia đường đường chính chính cưới vào, do tâm tư của Cố Tử Tu đều đặt trêи người Bạch Vũ Vi, hạ nhân bên người hắn bình thường đối xử cũng cho có lệ, nếu thật sự an nguy đến Bạch Ý, có mượn mấy trăm lá gan đi nữa bọn hạ nhân cũng không dám làm ngơ.
Có Vệ Lương Âm ra tay, còn lại đám tôi tớ liền ùa lên, một lát đã ngăn lại nam nhân kia, chật vật giam trêи mặt đất.
Hai chân Bạch Ý đã mềm nhũn, ngã ngồi trêи mặt đất, chờ người khác nâng hắn dậy, sắc mặt hắn xanh trắng, cũng không thèm nhìn tới Cố Tử Tu đang muốn nói lại thôi cùng ánh mắt đầy sự tiếc nuối của Bạch Vũ Vi, đá lên người nam nhân kia, trong miệng lẩm bẩm nói: "Kẻ điên, ngươi là đồ bị điên! Ngươi mau nói, rốt cuộc là ai phái ngươi tới mưu hại bản công tử? Là nữ nhi Văn Khanh Khanh của Văn Trung Bá ở phố đông? Trước đây có đồn đãi nói hai nhà Văn Cố có quan hệ thông gia ba đời, nếu không có bản công tử, hình như người mà Cố Tử Tu sẽ cưới chính là nữ nhi Văn gia."
Cố Tử Tu nghe được lời lầm bầm lầu bầu của Bạch Ý, không biết vì sao lại chọc tới chỗ đau của hắn, nhất thời giận dữ nói: "Cô nương Văn gia và ta chỉ là quan hệ huynh muội, Bạch Ý ngươi đừng có mà trước mặt công chúng huỷ hoại thanh danh trong sạch của nữ tử!"
Bạch Ý vốn không có ý gì, không ngờ Cố Tử Tu lại phản ứng mạnh như thế, nhìn sắc mặt khẩn trương của phu quân hắn, tâm tư mẫn cảm hình như đã nhìn thấu chuyện gì đó, chỉ đem ánh mắt lại dừng ở trêи người Bạch Vũ Vi còn đang vô tri vô giác nằm trong lòng ngực Cố Tử Tu, bỗng nhiên giơ tay chỉ về hướng Bạch Vũ Vi, "Tốt thôi, nếu phu quân nói không quan hệ gì tới nữ nhi Văn gia, vậy ngươi nói xem, kẻ xấu này bị ai sai khiến tới mưu hại ta?"
Bạch Vũ Vi co rúm lại tránh ở trong lòng ngực Cố Tử Tu, nhu nhược không thôi, lôi kéo tay áo Cố Tử Tu nói: "Phu quân, Vũ Vi đau bụng."
Cố Tử Tu lập tức đau lòng mà ôm sát nàng, lại oán trách nhìn về phía Bạch Ý: "Ngươi chỉ nàng làm cái gì! Chẳng lẽ ngươi vu hại cô nương Văn gia không được, lại muốn vu hại muội muội ngươi hả?"
"Muội muội? Cái thai trong bụng ả là con hoang của ai, thân là ca phu của ả, có ả làm muội muội thiệt đúng là mất mặt!" Bạch Ý nhìn thấu sự ghê tởm của hai người, không hề để ý tới bọn họ, chỉ nâng cằm lên nhìn bá tánh xung quanh lạnh lùng nói, "Ta đường đường là con vợ cả của Bá phủ, trước khi kết hôn không phải thanh niên tuấn tú nào cũng tới xin cưới, nhưng cũng không phải là không có ai hỏi thăm." Lúc nãy Bạch Ý bị nam nhân kia mưu hại những lời nói bừa kia cùng với chiếc khăn tay đột ngột xuất hiện làm hắn loạn như cào cào, bây giờ nam nhân kia bị hắn đạp dưới chân, cuối cùng hắn cũng tìm lại tự tin của mình, dùng tư thái của vợ cả Cố gia khinh thường nói, "Cho dù gã ta có nói đúng đi cho nữa, thì là do ta bị mù mắt, đột nhiên bị ngu mới có thể nhìn gã nhiều hơn một cái, cùng lắm chỉ là một kẻ hèn, thế mà lại mưu toan leo lên người con vợ cả của Bá phủ, làm hại thanh danh ta, đáng đánh!"
Nói xong, tức giận trong lòng hắn không có chỗ xả, liền dẫm một chân lên người nam nhân đang ở nằm dưới đất, nhắm ngay chỗ nối dõi tông đường mà dẫm, đau đớn lăn lộn trêи đất.
Bá tánh vừa thấy, liền co rúm người lại, không dám chau đầu vào nhau nhỏ giọng thủ thỉ mấy chuyện vớ vẩn nữa.
Cố Tử Tu thay đổi sắc mặt: "Chuyện của ngươi cùng gã, đợi hồi phủ rồi giải quyết tiếp, cái khăn kia chính là chứng cứ, ngươi cần gì phải ở động tay động chân ở chỗ này, nói cho cùng, không phải là ta muốn bức ngươi, ta chỉ là muốn ngươi chứng minh chiếc khăn kia không phải là ngươi tự tay trao cho gã thôi!"
Bạch Ý nghe vậy cười, cảm tình ban đầu của hắn đối với Cố Tử Tu không tính là tốt, lúc trước gả đến Cố gia cũng chỉ là nghe lời cha mẹ, lúc sau lại lòi ra ả tiểu nhân Bạch Vũ Vi kia, nên hắn mới nổi lên chút tâm tư muốn tranh đoạt, đáng tiếc cho đến hôm nay, hắn mới phát hiện rốt cuộc là mình gả cho Cố gia hay là chuồng chó rồi, thϊế͙p͙ thất càn rỡ, phu quân bất kính, ngay cả cha mẹ chồng cũng vì tạp chủng trong bụng ả mà đủ loại mắt nhắm mắt mắt mở.
Khoé miệng hắn rủ xuống, tính tình ngang ngược kiêu ngạo do lúc trước bị Hà thị sủng đã bay đi phân nửa, lại nhìn đôi cẩu nam nữ kia, thanh âm lạnh lạnh nói: "Không cần phải trở về phủ làm rõ chi cho mất công, trực tiếp báo quan luôn đi, bị thẩm vấn công đường bản công tử thấy cũng không tồi, oan tình liền nói là...... Cáo trạng thϊế͙p͙ thất ác ý mưu hại vợ cả cùng người khác dan díu, thấy được không?" Hắn cười nhạo một tiếng, hài hước mà nhìn về phía Bạch Vũ Vi, cao giọng nói, "Vũ Vi muội muội, trước lạ sau quen, ngươi nói có phải hay không?"
Bạch Vũ Vi vừa nghe nói muốn báo quan, trước mắt tối sầm lại, liền nhớ đến chuyện ả bị binh lính thô bạo ném vào phòng giam.
Dơ bẩn, ẩm ướt, cùng với ánh mắt lộ rõ tham lam của tù phạm
"Cố lang, không, ta không đi!" Bạch Vũ Vi run run một chút, nắm lấy quần áo Cố Tử Tu, "Ta vô tội, không phải ta hãm hại hắn, ta không đi công đường, không đi!"
Cố Tử Tu nóng nảy: "Bạch Ý, đây là chuyện nhà Cố gia, làm loạn tới tần công đường còn ra bộ dáng gì nữa! Ngươi ném thể diện của Cố gia đi đâu rồi?!"
"Thể diện?" Bạch Ý chậm rì rì nói, "Ta nói ta cùng với người nọ không hề liên quan, ngươi càng không tin, nói là cái khăn kia mấy ngày trước đã không thấy đâu, ngươi cũng không nghe, ngươi nhìn xem, ngay cả một chút thể diện ngươi cũng chưa từng cho ta, tại sao ta phải cho Cố gia của ngươi thể diện?"
Nói tới đây, thanh âm hắn hơi nghiêm lại, nâng giọng: "Hay là ngươi cho rằng Bạch gia ta đã mất đi thánh tâm của Thánh Thượng, biếm làm bá phủ, liền cho rằng người của Bạch gia có thể tuỳ tiện ức hϊế͙p͙?"
Lời này nói cực kỳ nghiêm trọng, Cố Tử Tu nhíu mày, thấy bá tánh chung quanh lại khe khẽ nói nhỏ, trong lòng lại bực bội hơn nữa, ngay cả người trong ngực cũng không màng tới.
Cố gia cùng Bạch gia kết thân ở trong mắt người ngoài chính là bấu víu trèo cao, tuy trong lòng hai nhà Cố Bạch đều hiểu rõ vụ kết thân này có rất nhiều nguyên do nội bộ nhưng trong số đó chính là âm thầm đứng sau lưng Dự Vương, nhưng người ngoài một chút cũng không biết! Lúc này Bạch Ý lại cao giọng nói, Cố gia hắn phủng cao dẫm thấp, lòng lang dạ sói đồ vật, lúc trước thấy quyền thế nên bấu víu, bây giờ chỗ dựa bị biếm, lập tức lật mặt.
Sắc mặt Cố Tử Tu đen nhánh, lại còn phải đè xuống tức giận nhẹ nhàng nói: "Phu nhân, vi phu không có ý này."
Bạch Ý thấy hắn đã tức giận sắp bốc cháy còn bày ra bộ dáng ôn tồn, trong lòng không khỏi kɧօáϊ, ngoài miệng lại không buông tha hắn: "Không phải ý này thì là ý nào? Ta đã quyết, thì sẽ quyết tâm cùng tiểu thϊế͙p͙ ngươi đi thẩm vấn công đường, trái lại kêu bá tánh nhìn xem, rốt cuộc là phẩm hạnh của ta không đúng, hay là tiểu thϊế͙p͙ của ngươi tâm tư bất chính!"
"Nàng là muội muội của ngươi! Ngươi sao có thể tàn nhẫn như vậy!" Rôt cuộc Cố Tử Tu vẫn tin tưởng Bạch Vũ Vi, cũng đau lòng cho hài tử trong bụng nàng, "Cho dù lần trước nàng có phạm sai đi nữa, nhưng chuyện lần này không có liên quan đến nàng!"
Bạch Ý không còn kiên nhẫn đối phó sắc mặt với hắn, cười nhạo nói: "Cũng chỉ là con của một tiện thϊế͙p͙ mà thôi, huynh đệ tỷ muội trước đây của bản công tử chỉ có đại công tử của hầu phu nhân trước đây cùng với đệ đệ ruột cùng một mẹ sinh ra chính là Bá phu nhân bây giờ thôi. Muội muội? Nàng chính là kẻ sai vặt nào của muội muội?"
Bạch Vũ Vi bình sinh hận nhất chính là xuất thân của mình, tuy được nuôi bên người vợ cả, nhưng mẹ đẻ chỉ là một thϊế͙p͙ thất ti tiện, bởi vì xuất thân, ả luôn bị mọi người chung quanh nhắc nhở phải cẩn trọng lời nói cùng cùng việc làm nếu muốn ở lại bên cạnh vợ cả, bởi vì xuất thân, chi phí ăn mặc của ả luôn thấp hơn mấy bậc so với song nhi thấp kém mà vợ cả sinh, bởi vì xuất thân, ngay cả việc chọn lựa hôn phu, cũng chỉ dư lại chút dưa vẹo táo nứt*.
*Dưa vẹo táo nứt: chỉ những đồ chất lượng kém, giống như việc đi chợ vào lúc 12h trưa chỉ còn lại những thứ đồ vứt đi, sứt mẻ không ai chọn. Trong ngữ cảnh này, ý chỉ việc chọn hôn phu vợ cả chọn toàn đồ ngon đồ xịn hết rồi, dư lại mấy cái thứ không ra hồn lại cho bả thôi:))
Ả chán ghét Bạch Ý cao cao tại thượng, cho nên khi biết hôn phu của Bạch Ý là Cố Tử Tu, mới cố ý an bài đủ loại ngẫu nhiên gặp nhau, chính là vì muốn cướp đi cuộc hôn nhân tốt đẹp của hắn. Đáng tiếc, ả còn non và xanh quá, tuy đã câu đi hồn của Cố Tử Tu rồi, lại quên mất Cố gia ở sau lưng, cha mẹ Cố Tử Tu sẽ không bao giờ đồng ý cưới con của thϊế͙p͙ thất.
Cho nên cuối cùng Bạch Ý vẫn thành công gia nhập Cố gia, mà ả tiếp tục đi trêи con đường của mẹ đẻ.
Ghen ghét trông lòng khiến ả muốn nôn tới nơi, Bạch Vũ Vi lại bám vào Cố Tử Tu, hai mắt đẫm lệ ʍôиɠ lung: "Ca ca nếu kết luận đã ta có ý định mưu hại, vậy Vũ Vi cũng chẳng thể nói được gì, chỉ mong đại nhân Kinh Triệu Doãn có thể trả lại trong sạch cho Vũ Vi."
Nói xong, nàng theo bản năng sờ sờ bụng mình.
Vệ Lương Âm ở một bên phát hiện ra chi tiết này, nhướng chân mày.
Lúc nãy kẻ xấu nằm trêи đất đã thấy bắt đầu thoi thóp, có lẽ gã đã chết rồi, Cố Tử Tu cũng không hề cùng Bạch Ý cãi cọ nữa, mà Bạch Ý cũng dứt khoát kêu người, lập tức đem người lên công đường.
Nhìn thấy trò khôi hài này sắp kết thúc, Vệ Lương Âm vỗ trán một cái, lúc này mới nhớ ra bản thân chỉ lo xem náo nhiệt, thế mà lại quên mất chuyện cấp bách bây giờ là phải đi tìm Bạch Quả, biến sắc nhấc chân liền đi.
Bạch Ý mắt tinh, rốt cuộc vẫn còn nhớ người này mới nãy còn cứu mình, thừa dịp lúc người khác không chú ý, biểu tình hơi hòa hoãn một chút, hướng Vệ Lương Âm tốt xấu gì cũng nói một câu: "Đa tạ huynh đài, một ngày nào đó Bạch mỗ nhất định sẽ báo đáp."
Vệ Lương Âm liếc nhìn hắn một cái, đang muốn nói gì đó, liền phát giác có một tầm mắt lạnh lẽo ở phía sau lưng mình.
Y nghiêng đầu qua một bên, liền phát hiện Bạch Vũ Vi đang kinh hoảng chưa kịp thu lại ánh mắt.
Bạch Ý có lẽ là cũng đã nhận ra điểm này, cười lạnh vài tiếng, liền không cùng Vệ Lương Âm nhiều lời nữa, phất tay áo liền nói: "Đi, đi theo bản công tử tới phủ Kinh Triệu, đi thẩm vấn công đường!"
Vệ Lương Âm biết trò khôi hài đến đây cũng đã hạ màn.
Ánh nến hơi chập chờn, Bạch Quả không kêu hạ nhân tiến tới, tự mình cằm cây kéo cắt bớt bấc đèn, liền nghe Vệ Lương Âm ở bên cạnh thở ngắn than dài nói: "Thứ muội của ngươi đúng là không dễ chọc, ta thấy người hãm hại Bạch Ý chín phần mười chính là ả chủ mưu. Ta cũng chỉ là giúp Bạch Ý một chút thôi, nhưng không ngờ bị nhận là đồng loã, phải mất một thời gian dài mới đánh xong đám người đáng sợ đó."
Bạch Quả buông kéo, gật đầu, ánh mắt chứa đầy sùng bái nói: "Võ nghệ của biểu ca rất cao cường...... Thứ muội tìm người tự nhiên sẽ chọn người khó đối phó."
Được biểu đệ ngoan nhà mình khen một câu, Vệ Lương Âm ưỡn ngực, vỗ vỗ cánh tay mình: "Khà khà, tất nhiên! Biểu ca của đệ đã từng thấy máu ở trong quân đội, mấy cái tên côn đồ kia còn không chịu nổi chiêu thứ ba của ta."
Bạch Quả: "Oa, thật là lợi hại! Vậy........ lúc sau thì sao? Biểu ca thả đám người đó ra hả?"
Vệ Lương Âm nhẹ nhõm trong chớp mắt, lại ho nhẹ một tiếng nói: "Sao lại vậy, ta nghĩ thứ muội của ngươi không phải dạng tốt lành gì, thời điểm đánh nhau với đám người đó ta xuống tay không chút lưu tình nào, cho nên trong lúc nhất thời, đã đánh bọn họ hôn mê rồi ném tới trước cửa phủ Kinh Triều. Mà đồ trêи người của kẻ xấu kia cùng với đám đánh ta cũng không sai biệt lắm, người đệ đệ kia của ngươi cũng không phải là kẻ ngốc, phỏng chừng sẽ mượn cơ hội này sinh sự, hung hăng trả thù thứ muội ngươi một trận."
Bạch Quả cũng không cảm thấy Bạch Vũ Vi thảm, chỉ gật đầu phụ hoạ nói: "Xấu xa như vậy, đáng bị xui xẻo."
Vệ Lương Âm thấy cậu như vậy, cười hai cái, đứng dậy nói: "Được rồi, sắc trời đã tối muộn, lúc nãy phụ thân phạt ta chép tổ huấn, ta vẫn không nên tiếp tục ngỗ nghịch, hôm nay Quả Quả cũng mệt mỏi không ít...... Ta đưa ngươi về phòng trước."
Bạch Quả dùng sức lắc đầu: "Chỉ có vài bước thôi, không cần biểu ca mất công đưa ta về đâu."
Vệ Lương Âm còn đau đầu với bốn quyển tổ huấn còn lại, nên cũng không mạnh mẽ đòi đưa, chỉ đưa Bạch Quả đến cửa lại nói: "À, ngày mai là sinh nhật ngươi đó, tâm điểm của bữa tiệc còn phải dậy sớm trang điểm, buổi tối mới có thể tiếp đón khách khứa phụ thân mời tới tham gia tiệc nữa chứ."
"Cữu cữu, vì ta mở tiệc chiêu đãi khách khứa sao?" Mười mấy năm qua Bạch Quả chưa từng được tổ chức sinh nhật, lời Vệ Lương Âm vừa nói làm cậu có chút bối rối, sắc mặt có thể thấy bắt đầu khẩn trương.
"Không cần khẩn trương, ngày mai khách tới đều là người trong nhà." Vệ Lương Âm sờ sờ đầu Bạch Quả, trấn an nói, "Đi thôi đi thôi, đêm nay mau ngủ sớm một chút."