Lòng tràn đầy hoảng loạn không biết làm thế nào, Bạch Quả nhìn hỉ đuốc ở trong phòng vẫn chưa được châm, dùng sức cắn cắn môi.
Cánh cửa bị đẩy ra phát ra tiếng "Kẽo kẹt", Bạch Quả đột nhiên ngẩng đầu, ánh mắt ngơ ngẩn nhìn người tới. Đáy lòng cậu có chút khó chịu, còn có chút luống cuống, Tạ Lâm còn chưa đi đến bên cạnh cậu, Bạch Quả liền gục đầu xuống, nghiêng mặt không muốn nhìn hắn.
Tạ Lâm hơi nhíu mày, hắn đi đến trước người nào đó ngồi xổm xuống, buồn cười nói: "Sao lại không vui rồi?"
Bạch Quả ngửi thấy mùi huân hương đốt trong phòng kia chỉ cảm thấy ngọt, rũ mắt nói: "Điện hạ sao không ở lại trong Lâm viện với Vạn thị đi, tới tìm ta làm gì."
"Vạn thị gì?" Tạ Lâm cười rộ lên, chỉ làm như không biết, dẫn dắt ngón tay trắng nõn của Bạch Quả, thấp giọng nói, "Trời đất chứng giám, vi phu trước giờ chỉ có đúng một mình em, ở đâu ra Trương Tam Lý Tứ?"
Lời này của hắn chỉ làm cho Bạch Quả hiểu rằng hắn vội vàng trở về, căn bản còn không biết Vạn thị kia là người nào.
Lúc nãy Bạch Quả lo lắng Tạ Lâm, dù gì cũng không thể đánh mất người trước mắt được, nhưng chờ hắn thật sự đã trở lại, ban đầu những thứ cậu cho rằng mình sẽ không so đo lại trở thành cái gai trên đầu quả tim, hơi tưởng tượng một chút đã cảm thấy rất đau đớn.
Cuối cùng vẫn rất khổ sở, Bạch Quả đỏ mắt, yên lặng nhìn Tạ Lâm, từng câu từng chữ nói: "Vì bởi vì điện hạ còn chưa biết, bệ hạ cho ngài nữ nhi Vạn gia làm bình thê, vị cô nương kia được cao tăng tính là có phúc khí lớn, có lẽ lần này điện hạ có thể bình an trở về, là nhờ Vạn thị kéo phúc khí......"
Nói đến chỗ này, Bạch Quả chua xót cười, đem ngón tay ở trong tay Tạ Lâm rút về, che vẻ chua chát dưới đáy mắt gian nan nói: "Nàng có đại ân với điện hạ, cho nên thỉnh điện hạ đừng phụ vị nữ tử kia."
Tạ Lâm thu cười, ánh mắt đen tuyền dừng ở trên người Bạch Quả:: "Em muốn ta đối xử tốt nàng ta?"
Bạch Quả nhắm mắt, đầu ngón tay run rẩy.
Làm người thì phải tự hiểu, vị trí Vương phi này của cậu vốn dĩ là bệ hạ tuỳ ý ban cho Tĩnh Vương, tuy là Tĩnh Vương chưa từng ghét bỏ cậu, nhưng cậu là một song nhi chung quy vẫn không bằng nữ tử chính quy, bây giờ nữ nhân Vạn gia kia xuất hiện không phải là đang cho cậu tín hiệu tỉnh ngộ sao......
Tạ Lâm hơi lạnh lẽo cười một tiếng.
Bạch Quả mím môi, không nói lời nào.
Rõ ràng là ngày đại hỉ, là ngày tân hôn của hai người, không khí lại cổ quái cứng đờ đến quá mức.
"Vương phi là người lương thiện, nhưng đáng tiếc nữ nhi Vạn gia kia lại không có phúc khí." Trong lúc đang đờ đẫn, ánh mắt Tạ Lâm nặng nề mà chậm rãi mở miệng, "Một canh giờ trước, nàng ta đã phát bệnh qua đời, bổn vương không thể bái thiên địa với nàng ta, về mặt nghi thúc thì không thể gọi là người của Vương phủ, đại khái là lúc này, thi thể của nử tử Vạn thị kia được đưa về Vạn phủ, sợ là làm Vương phi thất vọng rồi."
" Vạn cô nương kia, cứ như vậy mà mất?"
Bạch Quả hoảng hốt mà nghe tin tức này, đột nhiên giương mắt nhìn Tạ Lâm.
Làm sao, làm sao một người đang tốt lại mất?
Tạ Lâm đứng lên từ trên mặt đất, cúi người nhìn Bạch Quả: "Vương phi không tin lời bổn vương nói? Lúc trước trước nữ tử Vạn thị kia vốn là người ngốc, bệnh từ trong bụng mẹ, cũng không phải là người sống lâu, bây giờ đột ngột ra đi, chỉ có thể nói số của nàng ta với bổn vương không có duyên phận."
Sắc mặt Bạch Quả có chút tái nhợt, càng có chút kinh sợ...... Bởi vì, cậu bỗng nhiên phát hiện, nghe thấy việc này, đáy lòng mình thế mà lại thở phào nhẹ nhõm.
Tạ Lâm lại khẽ cười một tiếng, xoa mặt Bạch Quả : "Mệnh của bổn vương mang sát khí, trên tay dính không biết bao nhiêu tánh mạng, có sau khi chết chắc sẽ đi tới địa ngục. Mệnh của nữ tử Vạn thị kia mỏng như giấy, tâm lại cao ngất trời...... Có chết cũng không đáng để Vương phi đau buồn vì nàng ta."
Bạch Quả lắc đầu, chỉ cảm thấy Tạ Lâm nói không đúng.
Nhưng không đúng chỗ nào? Hắn Tạ Lâm vốn không phải là người tốt gì, lớn lên trong mưu kế, từ trước đến nay giết người nhiều hơn cứu người, tính từ đời trước đến nay, tay hắn nhuộm kín máu tươi, cho dù là Diêm Vương cũng không dám nhận hắn, chỉ cho hắn làm lại một lần nữa, muốn rửa sạch oán hận cùng sát khí trong lòng hắn.
Bạch Quả là chấp niệm đời trước của hắn, chỉ cần Bạch Quả còn sống, Tạ Lâm sẽ là Tĩnh Vương điện hạ của Đại Tấn, nếu Bạch Quả chết......
Tạ Lâm không muốn suy nghĩ đến loại tình huống đó, đời trước tiếc nuối quá nhiều, hắn luôn muốn đời này dùng nhiều thời gian còn thừa lại để bù lại.
"Vương phi sao không nói lời nào, chẳng lẽ là bị bổn vương dọa rồi?" Tạ Lâm không muốn cãi nhau với Bạch Quả, thấp giọng kỳ quái mà khẽ cười một tiếng, "Có lẽ ngài mai lời đồn bổn vương khắc chết nữ nhân Vạn thị sẽ truyền khắp kinh thành, làm liên luỵ đến Vương phi phải trở thành trung tâm lời đồn với ta, chịu khổ một ít."
Dứt lời, hắn đột nhiên ho khan, cúi đầu khụ khụ, khóe miệng tràn ra chút máu.
Bạch Quả hoảng sợ, vội vàng xé hỉ bào trên người, hoảng loạn nói: "Điện hạ, điện hạ thân thể ngài không sao chứ? Sao lại, sao lại ho ra máu!"
Cậu muốn cất cao giọng kêu gia phó của vương phủ ở bên ngoài vào phòng, lại bị Tạ Lâm nhẹ nhàng che miệng lại.
"Ta không có việc gì." Tạ Lâm lắc đầu, dần dần dừng ho, trong mắt nhiễm chút ý cười, "Vương phi mới vừa rồi lo lắng bổn vương sao?"
Bạch Quả không thuận theo hắn, cầm lại tay Tạ Lâm nói: "Không được, ta gọi đại phu cho ngài......"
"Không vội." Tạ Lâm nắm tay Bạch Quả, nhìn hai chân trần trụi của cậu cứ như vậy mà dẫm lên mặt đất, nhíu nhíu mày thầm nghĩ, "Vết thương của ta không cần vội, chỉ là đang trong thời kỳ khôi phục bệnh thôi." Hắn nói, dùng đôi tay ôm lấy, chặn ngang bạch Quả đang định trả lời ôm lên giường, che lại bàn chân lạnh lẽo của cậu, khẽ cười nói, "Huống hồ hôm nay là ngày đại hỉ của Vương phi với bổn vương, kêu mấy người đó tới làm gì?"
Mặt Bạch Quả bỗng dưng đỏ bừng, quay đầu đi không dám nhìn Tạ Lâm.
Hỉ bào phức tạp sớm đã vì chuyện lau máu cho Tạ Lâm mà dây buộc áo đã bị lộn xộn mở to, ngón tay Bạch Quả gắt gao nắm chặt góc áo, chỉ cảm thấy trước mắt là một trận choáng váng, đôi mắt dính chặt lấy con ngươi đen trầm tĩnh bình yên lại mang theo chút ấm áp.
Tạ Lâm giơ tay sờ sờ vành tai trắng nõn của Bạch Quả, trong tầm tay buông xuống màn che giường.
Ánh chiều tà chợt chìm vào đêm đen.
Tạ Lâm liếm liếm khóe môi có chút tanh ngọt, nhẹ giọng nói: "Quả Quả, trời tối rồi."
Bạch Quả chỉ cảm thấy người trước mắt tựa như ác quỷ đột lốt người đi mê hoặc dụ dỗ con người vào ban đêm, theo bản năng yết hầu khẽ nhúc nhích: "Điện hạ, muốn làm gì?"
Tạ Lâm lại sờ sờ thái dương cậu, cúi xuống ở bên tai cậu, dụ hoặc nói: "Quả Quả, chỉ hôn một cái thôi được không?"
Cái gì...... Cái gì mà chỉ hôn một cái?
Bạch Quả chưa phản ứng kịp, nụ hôn tinh tế liền rơi lên trán, nến đỏ rơi lệ, thẳng đến kia nước chảy thành sông, đại não cậu hỗn độn lại mơ hồ tựa như đạp lên bông cuối cùng cũng giật mình nhảy số ——
Rốt cuộc chỉ hôn một cái là cái gì.
Điên long đảo phượng, uyên ương đan cổ, một đêm cứ như vậy qua đi.
Sáng sớm ngày thứ hai, có hỉ thước đậu ở trong viện vương phủ, ríu rít kêu không ngừng.
Bạch Quả cũng không an ổn tỉnh dậy trong mơ chỉ cảm thấy thân thể vẫn lắc lư chìm nổi, mở mắt ánh mặt trời chiếu vào làm cậu có chút mờ mịt, nghiêng đầu nhìn Tạ Lâm đang lười biếng nghiêng người đọc sách ở đầu giường, sắc mặt trong nháy mắt đỏ nhạt như màu cánh hoa anh đào.
Tạ Lâm lật một tờ thư, cảm nhận được có vật nhỏ đang ngượng nghịu loi nhoi trên giường, không nhịn được cố nén cười quay đầu nói: "Phu nhân tỉnh rồi?"
Bạch Quả đang chầm chậm nhúc nhích bỗng nhiên như bị ấn nút dừng lại, cậu nỗ lực duy trì trấn định trên mặt, tận lực làm như mình không có ngượng, ngẩng đầu mím môi nói: "Điện hạ...... Giờ nào rồi?"
"Còn sớm." Tạ Lâm cười cười, dịch dịch góc chăn cho cậu, "Đêm qua phu nhân vất vả rồi, nếu muốn ngủ một lát nữa cũng không sao."
Thân mình Bạch Quả là đau nhức, nhưng trên người lại sạch sẽ thoải mái, cậu ở mép chăn sờ lấy ngón tay Tạ Lâm, Tạ Lâm liền thuận theo tự nhiên cầm lấy tay cậu, dỗ dành: "Ngủ đi, vi phu canh cho em."
Lời hắn nói mang theo tia trấn an, Bạch Quả thật sự mệt mỏi, đến khi tỉnh lại lần nữa, Tạ Lâm đã được hạ nhân hầu hạ thay trang phục của thân vương tiến cung, chỉ cong eo nhẹ nhàng gọi cậu: "Quả Quả, dậy, rời giường."
Thị nữ cùng gã sai vặt đứng hai bên sườn, Bạch Quả ngủ say, trong mộng khờ khờ nói mơ hai tiếng mới dần dần tỉnh, tỉnh lại thấy nhiều người chờ một mình cậu như vậy, không khỏi có chút ngượng ngùng.
Tạ Lâm lại không phát hiện, chỉ tự mình thay quần áo của Vương phi cho cậu, lại sờ sờ bụng cậu: "Đói bụng không?"
Bạch Quả thẹn đến hoảng, nhỏ giọng nói: "Điện hạ, nhiều người đang nhìn......"
Tạ Lâm lại chỉ cười: "Yên tâm, bọn họ không có thấy cái gì đâu."
Tiếng nói vừa dứt, không biết có phải ảo giác của Bạch Quả hay không, nhóm nô bộc hầu hạ trong phòng hình như cúi đầu thấp hơn một chút.
Tạ Lâm giúp cậu vuốt nếp áo, đợi rửa mặt xong, dắt cậu ra cửa: "Trước tiên ăn trước một ít đồ ăn sáng, chờ lát nữa lúc ngồi cỗ kiệu tiến cung, ăn nhiều sẽ không thoải mái...... Lúc tiến cung dâng trà cũng không cần khẩn trương, có lẽ sẽ không ở lại lâu, đợi lát nữa trở về sẽ phân phó phòng bếp làm món em thích."
Bạch Quả nghe lời hắn, chỉ ăn một ít lót dạ, trong ánh mắt cung kính của mọi người trong vương phủ bước ra ngoài, ngồi trên kiệu của phủ Tĩnh Vương.
Cậu thích uống trà quả, trong kiệu luôn có sẵn, Tạ Lâm chỉ ngồi ở trong kiệu, dùng bạc than hâm nóng bình trà, rót một ly đưa cho Bạch Quả: "Cái này không uống cầm làm ấm tay."
Thời tiết tháng ba nhiệt độ thay đổi thất thường, lúc này dùng lò sưởi sẽ hơi khô một chút, chỉ cần một ly trà quả ấm áp, độ ấm xuyên qua thành ly là vừa vặn.
Từ hôm qua Bạch Quả đã được Tạ Lâm dỗ, cậu mệt nhọc một đêm, tinh thần lúc đầu không tốt, đi được nửa đường đã dựa lên Tạ Lâm ngủ.
Tạ Lâm xoa bóp chóp mũi cậu, bất đắc dĩ mà phủ thêm cho cậu một chiếc áo mỏng.
Đường vào cung không tính là ngắn, nhưng cũng không phải là dài.
Vào cung, Bạch Quả cũng không thể ngủ yên, ngáp một cái nho nhỏ, liền được Tạ Lâm nắm tay đi vào tẩm cung của Đế hậu.
Tấn Nguyên Đế cùng tân hậu sớm đã chờ ở trong điện, chỉ là bây giờ thần sắc của Tấn Nguyên Đế thâm trầm khó lường, mà tươi cười trên mặt của tân hậu Ninh An Dung lại có chút gian nan cứng đờ, nhìn kỹ chút, sâu trong đáy mắt có một tia phẫn hận bí ẩn.
Mà cổ phẫn hận này không phải với người khác, mà chính là hướng về đôi phu phu Tĩnh Vương mới tân hôn.
Về phần vì sao, nàng lại cố tình không thể nói ra.
Có lẽ hôm nay là ngày đặc thù, Thái Tử, phu thê Dự Vương, phu thê Tần Vương đều đã đến thỉnh an sớm trước nửa canh giờ, lúc này đang ngồi ở hai sườn thấp giọng tán gẫu, ngẫu nhiên có Tấn Nguyên Đế hỏi chút chuyện nhà của từng người, hoà thuận vui vẻ cực kỳ giống như một gia đình đoàn viên.
Chờ đến lâu, Tần Vương Tạ Thành không kìm nén được: "Tam ca xưa nay luôn đúng giờ, hôm nay sao lại tới chậm vậy."
Thái Tử Tạ Chiêu nói: "Hôm qua tam đệ mới vừa về kinh, lại đột nhiên không kịp đề phòng đón Tĩnh Vương phi vào phủ, có lẽ là mệt mỏi."
Dự Vương Tạ Cừ nâng chén trà, chậm rãi đong đưa đầu nói: "Giai nhân ở bên, anh hùng cũng không qua được ải mỹ nhân......" Mí mắt nhắm lại, đột nhiên lộ ra một nụ cười, "Chà, vừa nhắc Tào Tháo, Tào Tháo liền đến rồi?"
..........