Tiểu Thế Thân Bị Bạch Nguyệt Quang Bắt Đi Rồi

Chương 1



Truyện được đăng ở wattpad QuiinYue.

***

Chương 1

Cuối tháng sáu, Thân Thành chính thức bước vào mùa hè, dù cho có đứng dưới bóng cây cũng vẫn cảm thấy nóng bức khó chịu, huống chi là bên tai còn đang có người lải nhải không ngừng......

Một nữ sinh đang chờ xe buýt khẽ cau mày, đây là lần thứ ba cô nhìn về phía tấm biển chỉ dẫn, nơi đó có một thanh niên dáng người cao dài, thời tiết nóng như vậy, nhưng thoạt nhìn cậu vẫn rất thoải mái nhẹ nhàng, tóc cậu có hơi dài rủ xuống ngang cổ, khiến cho làn da càng trắng nõn lạnh lẽo hơn, giống như một cây kem vị sữa tùy thời đều sẽ tan chảy bất cứ lúc nào.

Tất nhiên một anh chàng đẹp trai như thế sẽ không khiến người ta cảm thấy ồn ào, mà là người đàn ông trung niên mập mạp đi bên cạnh cậu vẫn luôn nói chuyện không ngừng, nếu là người khác thì đã lộ ra vẻ mặt khó chịu rồi, nhưng cậu thanh niên này vẫn luôn lịch sự lắng nghe, lông mi đen dài khẽ rũ xuống, dù cho đối phương có khả năng là một tên lừa đảo, cậu cũng không biểu hiện ra một chút không kiên nhẫn nào.

Ừm....

Cậu thanh niên này có bộ dáng thật dễ lừa.

Cậu thanh niên kia hồn nhiên không biết bản thân đã được các chị các dì xem như một đứa nhỏ cần được giải cứu để thoát khỏi một tên tội phạm lừa gạt, còn tên kia vẫn đang dạt dào tình cảm mà nói không ngừng:

" Công ty của chúng tôi chính là công ty TNHH phát triển văn hóa nghệ thuật Tinh Đồ, là một nơi chuyên đào tạo nghệ sĩ, quản lý nghệ sĩ, nơi đào tạo nghệ thuật cá nhân, lên kế hoạch hình tượng văn hóa chuyên nghiệp......" Hắn lau mồ hôi trên trán, đưa danh thiếp trong tay đến trước mặt thanh niên, "Cậu xem cậu đi, điều kiện ngoại hình tốt như vậy, chẳng lẽ cậu không nghĩ cho bản thân một cơ hội sao? Cậu yên tâm, công ty chúng tôi có mô hình vận hành hoàn thiện, chỉ cần cậu gia nhập công ty chúng tôi, bọn tôi sẽ căn cứ vào điều kiện của cậu mà....."

"Nhưng là...." Lộc Kỳ nhỏ giọng nói: " Công ty của các người chỉ mới ra được một bộ web drama, tháng năm còn bị gỡ bỏ, trong tháng này còn có một nghệ sĩ của công ty bởi vì phạm tội mại dâm mà...."

Người đàn ông bị vả mặt, lập tức cứng đờ, hắn dừng một chút mới nói: "Cậu nghe tôi giải thích đã, những chuyện kia đều là....."

" Lên mạng tra tên công ty một chút liền biết." Lộc Kỳ chớp chớp mắt, ánh mắt trong vắt, rất chân thành nói: "Anh trai à, cái hố lửa như vậy, tôi sẽ không nhảy vào đâu."

Người đàn ông:.......

Trong lúc bọn họ nói chuyện, xe buýt tới.

Bị bám riết mãi như vậy, nhưng cậu thanh niên này vẫn là tốt tính vẫy tay chào tạm biệt đối với anh trai lừa đảo này, trong ngực của cậu còn đang ôm một cái hộp hình chữ nhật, được đựng trong một cái túi giấy chống thấm, không biết là đựng tranh hay ảnh chụp, vì đề phòng người trên xe đụng vào đồ trong ngực, cậu chọn đứng ở hàng cuối của xe.

Người đàn ông thất vọng thở dài, ngồi ở trên ghế xe buýt mà gọi điện thoại.

" Hôm nay tôi gặp được một thanh niên, tuyệt đối phù hợp với tiêu chuẩn mà anh cần, sạch sẽ, cao gầy, nhìn rất ngoan,..... nhưng người ta không ngốc, cậu ấy không chịu tới.". KHÔNG QUẢNG CÁO, đọc t𝗿𝒖yệ𝓷 tại # t𝗿𝒖𝒎t𝗿𝒖 ye𝓷.VN #

" Anh Lý, anh nói xem như này có thể được không? Cái công ty nhỏ của chúng ta mà còn muốn tìm được người khiến Lâm Uyên coi trọng? Có người đẹp nào mà tiểu Lâm tổng người ta chưa từng thấy qua chứ? Năm, sáu người mà anh tìm, tôi còn thấy không được, một đám như vịt con vậy, hôm nay tôi gặp một thanh niên rất đẹp trai, nhưng vừa thấy chính là một đứa trẻ có gia giáo...."

Bên này hắn đang u rũ cau mày, bỗng nhiên trước mắt tối sầm lại, hắn ngẩng đầu nhìn thì thấy là người thanh niên lúc nãy quay lại, hai tay vẫn đang ôm khư khư món đồ trong lòng, chỉ là thần sắc trên mặt lại có chút kỳ quái.

" Làm phiền anh một chút, vừa rồi anh nói là.....Lâm Uyên?"

......

Hai ngày sau, một bài viết với nội dung lạ xuất hiện trên diễn đàn nặc danh:

[ Vào nhầm hiện trường tuyển phi của bạn trai nên làm cái gì bây giờ? ]

Lộc Kỳ chống cằm, nhìn đám người trả lời.

[ 1L: Gì vậy? Chân Hoàn Truyện? Cậu là Hoa phi Niên Thế Lan? Hắn là trái quýt béo Ung Chính? ]

Chắc là các võng hữu với kiến thức rộng rãi cũng chưa từng gặp qua loại chuyện này, mọi người đều đang sống ở thế kỷ 21, chứ không phải thời phong kiến, ai cũng nghĩ rằng cậu đang nói giỡn.

Lộc Kỳ cũng cảm thấy rất hoang đường, cậu chống cằm nhìn một lượt, không biết tại sao bản thân lại ngồi ngay tại hiện trường tuyển phi như thế này.

Cậu không nghĩ tới sẽ ở trạm xe buýt gặp được "người tìm kiếm ngôi sao", cũng không nghĩ tới chỉ thuận miệng hỏi thôi, đối tượng Lâm Uyên mà ông ta nhắc tới thật đúng là người bạn trai cậu mới quen được hai tháng.

Bất quá sau hôm nay, có lẽ cậu phải đánh giá lại một lần nữa về người bạn trai cũ này.

Nhìn quanh bốn phía, có năm sáu cậu trai tầm hai mươi mấy tuổi ngồi ở trong phòng họp của khách sạn, ngoại trừ Lộc Kỳ, những người khác đều mặc sơ mi trắng, quần jean, cùng với giày thể thao trắng, trang phục chỉnh tề đồng nhất giống như một đội cổ động viên.

Lộc Kỳ cảm thấy bản thân chắc hẳn ở gầm xe mới phải, không nên ở trên xe làm gì, để mà tận mắt nhìn thấy Lâm Uyên có bao nhiêu em trai tốt như thế này.

Cậu mặc áo thun màu vàng ngồi ở đây, giống như một con ong mật vào nhầm một bụi hoa trắng.

Chỉ là những đóa hoa trắng này đều đang nghiêm túc nghe Lý tổng của Tinh Đồ nói chuyện, không có ai chú ý tới cậu.

Giám đốc Lý hiện tại là người phụ trách truyền thông của Tinh Đồ, thực lực của công ty này cũng thật sự tầm thường, ngay cả mở họp mà cũng thuê một phòng họp trong khách sạn, chỉ là chuyện này cũng không ảnh hưởng đến việc Lý tổng vẽ ra một tương lai tươi đẹp.

Hoặc là nói, dẫn mối.

" Có những điều tôi cũng không ngại phải nói thẳng với mọi người, đều đã là người trưởng thành rồi, những thứ nên hiểu đều phải hiểu được." Lý tổng chỉ vào người đàn ông trên máy chiếu, " Lâm Uyên, tổng tài tập đoàn Hằng Kim, giá trị con người hàng trăm triệu, là một người đàn ông trẻ tuổi tài năng, nếu có thể lọt vào mắt xanh của hắn, tài nguyên về sau chính là vô tận, cho nên một lát nữa phỏng vấn đều phải linh động lên một chút, có giống nhân vật hay không không quan trọng, quan trọng là phải giống với người mà hắn thích."

Lộc Kỳ cúi đầu, nhìn vào tư liệu trong tay.

Đó là một bóng dáng rất mơ hồ, thiếu niên ngồi trên ghế dài, bắt chéo chân, đầu cúi xuống nhìn vào quyển sách trên đầu gối, mặc dù chất lượng hình chụp rất tệ, nhưng có thể thấy được loáng thoáng là bộ dáng một thiếu niên trong sáng.

Chỉ ngồi ở chỗ kia, cũng có thể khiến người ta tưởng tượng về những năm tháng thanh xuân của mình.

Giám đốc Lý giới thiệu thiếu niên này.

" Tôi đã mất rất nhiều công sức tìm hiểu thông tin để người của công ty chúng ta có thể được ứng tuyển, đây là thiếu niên mà Lâm tổng thích khi còn đi học, những người đi theo hắn mấy năm này đều là loại hình này...." Hắn cầm điện thoại, vừa ấn nhận vừa đi ra ngoài: "Các cậu đọc tư liệu cho kỹ rồi cân nhắc..... Aiz aiz, tôi nói với cậu, chỉ cần lên được thuyền của Lâm Uyên là chúng ta được cứu rồi,.....A đúng rồi, cậu nhanh chóng đi mua một cái áo sơ mi trắng đi, có một thằng nhóc không mặc theo yêu cầu....."

Lý tổng đẩy cửa sau để ra khỏi phòng, trong phòng họp lập tức an tĩnh lại.

Lộc Kỳ phẩy phẩy mấy tờ tư liệu ít ỏi này, ngay cả cái tên của thiếu niên kia cũng không có.

" Chỉ cho một tấm ảnh chụp, cái này thì diễn như thế nào được...."

Nam sinh bên cạnh nói thầm một tiếng, ánh mắt tùy tiện liếc nhìn mấy người đang ngồi vây quanh bàn, cuối cùng hắn nghiêng đầu nhìn về phía Lộc Kỳ: "Người anh em, lớn lên không tồi nha, cậu tốt nghiệp trường nào? Điện ảnh hay Hý kịch? Cậu là gay hả?"

Hai ngày nay Lộc Kỳ có chút nóng trong người, như một con ong mật héo úa, đối với tiểu bạch hoa tự đưa tới cửa cũng không quan tâm mấy, mở miệng nói chuyện có chút khàn khàn: "Sắc đẹp."

Nói xong, cậu tự cầm bình nước lên uống, trái cây trong bình cứ chìm chìm nổi nổi.

Đã tới tình trạng như vậy rồi, thậm chí cậu còn có chút muốn cười, nhìn một đám người mặc áo sơ mi trắng muôn hình muôn vẻ trước mắt, đột nhiên cậu hiểu được vì sao Lâm Uyên luôn kiến nghị cậu mặc đồ màu trắng.

Thật ghê tởm.

"Khó trách, vừa nhìn liền biết là người có văn hóa rồi, thật có khí chất văn nhã." Nam sinh cười lên: "Tôi học dở lắm, không học qua đại học tốt gì, không so được với cậu."

Cậu ta nhìn trái nhìn phải, sau đó nói: "Sao phần tử tri thức như cậu lại đi theo con đường này? Nhưng mà cũng phải, kiếm tiền mà, kiểu nào mà chả được."

Lộc Kỳ nghe được ý tứ chế nhạo trọng giọng nói của cậu ta, cậu cũng không phủ nhận, chỉ rũ mắt, lại nhìn lên xấp tư liệu.

Mấy tờ giấy mỏng rất nhanh cũng đã xem xong, nội dung rất ít, một tấm ảnh chụp mơ hồ không rõ, ngẫu nhiên có tấm ảnh chung chụp hai thiếu niên, tấm ảnh mờ nhạt cũng không ngăn được khóe miệng nhếch cao của Lâm Uyên khi sánh vai cùng với thiếu niên kia.

Hừ! Xem bộ dáng mất giá của anh ta đi.

Di động rung lên một cái, Lộc Kỳ cúi đầu, trên màn hình hiện ra một tin nhắn.

[ Lâm Uyên: Tiểu Kỳ, anh về Thân Thành rồi, buổi chiều còn có cuộc họp, buổi tối sẽ trở về, chờ quà sinh nhật của em đó.]

Sau đó còn gửi thêm một cái sticker, là một nhân vật hoạt hình ngồi trên giường, đang vỗ bạch bạch lên nệm, ý đồ mười phần ám chỉ.

Lộc Kỳ nghĩ nghĩ, gõ chữ trả lời lại:

[ Được, mong được gặp anh nha ~ [ uống trà.jpg] ]

Có lẽ là do cậu rất ít khi dùng ngữ khí làm nũng như vậy để trả lời lại, Lâm Uyên liên tiếp gửi qua đây vài cái tin nhắn, cũng không có chú ý tới cái sticker kỳ quái kia.

Nam sinh bên cạnh lại nói: "Chỉ là bằng cấp cao cũng không có tác dụng gì, làm thế thân mà, quan trọng là có dáng người.... Lâm tổng muốn cái dạng gì, tôi có thể làm ra được cái dạng đó, còn cậu sao...."

Cậu ta làm như đang nói đùa: "Cậu ngay cả áo sơ mi trắng cũng không chuẩn bị, quá có cá tính, cậu như vậy, ngài ấy chưa chắc sẽ coi trọng đâu."

Lộc Kỳ ngoan ngoãn gật đầu, rất chân thành mà nhìn thoáng quá mấy đóa hoa trắng này, cũng đưa ra kiến nghị: "Cậu có thể thả tóc mái xuống một chút, nhìn sẽ tự nhiên hơn, như vậy càng thêm có sức sống. Nhưng mà cậu hiện tại cũng đã rất đẹp rồi."

Đối phương cứng đờ, hơn nửa ngày, mặt chậm rãi đỏ lên, mất tự nhiên mà ho khụ một tiếng: "Cảm, cảm ơn."

Nhân viên công tác tiến vào gọi bọn họ đi ra nhận số báo danh, chuẩn bị đi phỏng vấn, tiểu ong mật Lộc Kỳ đi theo một nhóm tiểu bạch hoa, số của cậu gần phía trước, vị trí cũng được sắp xếp đằng trước.

Cửa phòng phỏng vấn mở rộng, không biết là ai làm rớt một miếng bánh mousse, người phục vụ đang lau chùi thảm.

Bởi vì cửa mở rộng, thanh âm nói chuyện của hai người ngồi gần cửa có thể truyền ra ngoài.

Trong tay mọi người đều cầm sơ yếu lý lịch, trong tay Lộc Kỳ cũng cầm một tờ sơ yếu lý lịch mỏng, cậu thất thần mà cuộn tờ giấy lại, người phía trước đi vào, vì thế cậu lại dịch lên trước một chút.

Thanh âm lần này nghe càng rõ ràng hơn nhiều, đối thoại của hai người bị lẫn vào lời kịch của diễn viên đang dùng sức quá mãnh liệt để thử kính, trong đó có một giọng nói mà Lộc Kỳ rất quen thuộc.

Là bạn trai của cậu Lâm Uyên.

Giọng nam xa lạ nói: "Anh Lâm, đứa trẻ anh lưu bên cạnh gần đây, vừa sạch sẽ vừa ngoan ngoãn, anh vẫn chưa có ăn được sao? Anh nói xem anh đang nghĩ gì vậy? Bao dưỡng một tình nhân hay là tính giúp đỡ người nghèo? Thật sự không được thì dùng chút thuốc....."

" Cậu không hiểu, cậu ấy nghiêm túc, rất giống Kiều Kiều, cũng rất có ý tứ, huống chi...." Lâm Uyên dừng một chút, ý vị sâu xa cười cười: "Tôi cũng không để mình chịu thiệt, không chạm vào cậu ta, thì vẫn còn có người khác mà."

Túi nhựa trong suốt dùng để dựng tờ giấy lý lịch bị Lộc Kỳ bóp chặt, phát ra tiếng vang.

Cuộc nói chuyện bên trong vẫn còn tiếp tục.

" Được, thật biết chơi nha." Bạn bè của Lâm Uyên vỗ tay: "Anh nhìn ra được không? Mấy người trước đó tới thử vai, càng về sau em xem càng thấy không thích hợp đó, toàn là áo sơ mi trắng...."

Hắn dùng khuỷu tay mà đụng Lâm Uyên một cái: "Có người động tâm tư ở trên người anh đó anh Lâm, chỉ là đúng thật em thấy được hai người lớn lên không tồi, so với người hiện tại anh đang bao dưỡng càng giống Mộ Nam Kiều hơn, anh nghĩ như thế nào?"

Lâm Uyên: "Nhìn tiếp rồi nói sau."

Lúc bọn họ nói chuyện cũng không quá kiêng dè người khác, người phía trước phía sau Lộc Kỳ đều cúi đầu, một bộ dáng cái gì cũng không nghe được.

Cũng phải, thiếu gia Lâm thị một tay che trời trong giới giải trí của quốc nội, đúng thật là không sợ loại gièm pha nào, dù sao có tuôn ra thì cũng sẽ lập tức biến mất.

Lộc Kỳ mím môi, từ trong chiếc túi nhỏ trước ngực lấy một tờ khăn ướt có cồn ra, bắt đầu lau tay.

Lý tổng của Tinh đồ từ phía sau đi tới, thấy Lộc Kỳ liền la lên một tiếng: "Ôi tổ tông ơi, sao cậu còn mang theo cái bình giữ nhiệt này? Tới đây, đưa cái bình cho tôi, cậu đi thay cái áo sơ mi đi."

" Số 12, chuẩn bị tiến vào...."

Lý tổng: "Ôi trời ơi, cậu cùng số 13 đổi đi...."

" Không cần." Lộc Kỳ xua xua tay, đem áo sơ mi trả lại cho Lý tổng, đi tới phía trước còn rất khách khí mà nói: "Cảm ơn ông, tự ông mặc đi."

Lý tổng phiền muộn mà vỗ vỗ cái bụng của mình, cảm thấy mình mặc không được.

Thấy Lộc Kỳ vẫn còn cầm cái bình kia, hắn nhanh chóng nhắc nhở: "Tiểu Lộc, đưa cái bình cho tôi."

" Vẫn nên cầm đi." Lộc Kỳ lắc lắc bình nước, như đang nghĩ gì đó: "Cầm rất thuận tay, sớm biết thế đã không uống hai ngụm nước rồi, như vậy có thể càng nặng hơn một chút."

Lý tổng:???


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.